Chương 2: Gấu bông và heo

"Liễu yếu đào tơ như em thì làm được gì ngoài việc ăn bám tôi?"

Lục Lãng Từ trở mình, cánh tay buông lỏng.

Ngoài mặt lạnh tanh đâm chọt người ta, bên trong sóng cuộn trào.

Chết tiệt! Ôn Đàm đúng là con bé ngốc nghếch. Nó có biết bản thân đang gián tiếp thổi bùng ngọn lửa hắn khó khăn lắm mới dập được hay không?

Lục Lãng Từ nuốt nước bọt, dứt khoát ngồi dậy.

Ôn Đàm đang thiu thiu ngủ thì mất đi vòm ngực rắn chắc, mất đi con gấu ôm khổng lồ. Nó mắt nhắm mắt mở, lồm cồm bò dậy, năm ngón tay kiếm tìm chú gấu già kia.

"Chú... ôm..."

Cái giọng mềm oặt, nhẹ như lông hồng chui vào tai Lãng Từ. Mấy ngón tay liên tục mơn trớn trên người hắn như muốn trêu đùa giới hạn của Lục Lãng Từ.

Hắn lạnh lùng hất văng bàn tay kia, sải chân vào nhà tắm.

Ôn Đàm bị "gấu bông già" ruồng bỏ, cơn buồn ngủ lập tức biến mất. Nó ngây ngốc nhìn ánh đèn sáng trắng từ nhà tắm, kèm theo là tiếng nước chảy mạnh. Ôn Đàm mím môi, đáy mắt trùng xuống.

Chẳng phải là đang ốm? Tại sao còn đi tắm lần hai?

Không lẽ người nó dơ quá nên chú Lục vừa ôm liền ném ra rồi đi tắm?

Nhưng Ôn Đàm từ lúc tắm chưa hề vận động mạnh, cả người nó còn vương đậm mùi cỏ từ chai sữa tắm mới mua.

Hay là ban nãy nó nói gì phật lòng hắn?

Ôn Đàm chỉ muốn có em bé để bế cho vui nhà vui cửa. Điều này đâu có gì là sai? Chú Lục đâu nhỏ mọn đến mức ghét em bé?

Đêm đấy, con bé nào đó ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ về hành động của người chú. Đợi đến khi gian phòng tắm tối om, Lục Lãng Từ đã đứng trước mặt nó, không vui:

"Không ngủ à?"

Ôn Đàm giật mình ngước đầu, rươm rướm nước mắt, sau đó thò chân xuống giường.

Dù đã cách một lớp tất nhưng hiện tại đang là mùa đông, nhiệt độ ngoài trời xuống tới âm mấy độ, Ôn Đàm không khỏi rùng mình khi xúc cảm lạnh buốt truyền thẳng lên đại não. Nó loạng choạng vịn tay vào thành giường.

"Cháu... vẫn nên về phòng."

Ôn Đàm toan chạy đi, cổ áo nhanh chóng bị kéo lại. Nó hoảng hốt khi cả người được nhấc bổng, hai chân không còn chạm đất. Mặt Ôn Đàm từ trắng chuyển xanh. Cái cảm giác chới với khiến nó sợ đến bật khóc, miệng liên tục cầu xin người kia thả mình ra.

"Chú... buông..."

Một tay Lục Lãng Từ túm cổ áo Ôn Đàm, tay còn lại vòng qua eo nó. Hắn xoay người. Trong nháy mắt, Ôn Đàm đã yên vị trên đùi hắn.

Ôn Đàm bị người chú xoay như chong chóng, nó sợ hãi thét lên, hai chân nhỏ theo bản năng quắp chặt lấy hông Lãng Từ.

"Đã ai đồng ý cho em về phòng chưa?" Lục Lãng Từ chất vấn Ôn Đàm, tay phải hung hăng nhéo bên eo.

"Chú... đau..."

"Còn biết đau sao? Hửm?"

Lực đạo từ bàn tay ngày càng tăng, Ôn Đàm đau phát khóc.

Chú Lục chưa bao giờ đánh nó bây giờ lại dùng bạo lực để chấn chỉnh Ôn Đàm. Là do nó phật lòng nên mới bị đánh phải không?

"Xin lỗi... Cháu xin lỗi chú... Ôn Đàm biết lỗi rồi..."

Ôn Đàm lẩm bẩm hai từ "xin lỗi" trong miệng, đôi mắt khẩn thiết cầu xin Lục Lãng Từ đừng đánh mình.

Bản thân Ôn Đàm không rõ mình đắc tội gì với Lục Lãng Từ. Nó chỉ biết níu chặt góc áo hắn, cúi đầu nhận mọi lỗi lầm về mình.

Không phải Ôn Đàm nhu nhược, hở tý khóc nhè.

Lục Lãng Từ như ánh mắt trời chói lóa trong tim nó. Hắn là người đưa tay kéo Ôn Đàm khỏi vùng bùn đen ngòm. Lãng Từ chính là chấp niệm cả đời của Ôn Đàm.

Vì vậy, Ôn Đàm sợ một ngày nào đó thứ ánh sáng kia quay lưng với nó. Ôn Đàm sợ Lục Lãng Từ ném nó ra ngoài đường. Nó sợ hắn ruồng bỏ mình như những đứa trẻ trong cô nhi năm xưa. Ôn Đàm sợ cảm giác bị bỏ rơi, sau đó sống chật vật giữa thế giới đầy tăm tối này.

Ôn Đàm quá phụ thuộc vào Lục Lãng Từ. Nó biết. Nhưng Ôn Đàm không thể thoát ra, ngược lại càng lúc chìm sâu vào từng khoảnh khắc dịu dàng mà Lục Lãng Từ dành cho nó. Ôn Đàm không biết tại sao. Chỉ là trái tim thiếu nữ của nó luôn đập nhanh hơn, ấm nóng hơn khi ở cạnh chú Lục.

Lục Lãng Từ nhìn kẻ chật vật bám víu góc áo như níu lấy sợi rơm hy vọng, hắn đau lòng.

Ôn Đàm là đứa trẻ dù mười bảy tuổi đầu nhưng suy nghĩ vô cùng trẻ con. Chuyện nó không biết khái niệm thật sự của hai chữ "đẻ con" cũng là bình thường. Vậy mà Lục Lãng Từ lại đi so sánh với nó để rồi vô lý lớn tiếng, vô lý nhéo eo Ôn Đàm.

Hắn... đang làm cái trò điên rồ gì đây?

Chẳng phải đã dặn với lòng phải đợi tới khi con bé đủ tuổi, đủ nhận thức sao?

"Đau lắm sao?" Lục Lãng Từ xoa xoa chỗ eo vừa nhéo tới đỏ ửng, con ngươi hơi tối.

Mà Ôn Đàm thấy chú Lục tự nhiên không cáu gắt, thay vào đó hạ giọng hỏi thăm. Nó sợ vì mấy lời cầu xin phiền phức ban nãy lại làm phật lòng hắn, vội vội vàng vàng bao biện

"K... không đau ạ..."

"Trẻ ngoan không được nói dối. Nếu không đau, còn không mau leo xuống người tôi?"

"Em nặng như con heo vậy."

Ôn Đàm sốc. Chú Lục thế mà nói nó là con heo.

Hot

Comments

Bao Tram

Bao Tram

đăng típ đi pà🥲

2022-09-29

1

Bao Tram

Bao Tram

từ tik qua kk 😙

2022-09-29

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play