Berlin, Đức.
Tại một bữa tiệc dành cho giới siêu giàu trên khắp thế giới, mọi người đều vui vẻ giao tiếp với nhau, người nói chuyện gia đình, kẻ bàn chuyện kinh doanh. Khán phòng như 1 nơi để những bản hợp đồng triệu đô được dựng lên vậy.
Những lời nói rôm rả lập tức bị ngắt bởi tiếng đèn của khán phòng. Cả phòng bỗng chốc tối om, chỉ chừa lại 1 ánh đèn và 1 chiếc đàn dương cầm trên sân khấu. Mọi người trong khán phòng đều hồi hộp. Vì tiếp theo đây, họ sẽ được chứng kiến 1 trong những nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới của nước E, tên là Clara.
Từ sau cánh gà, một cô gái xinh đẹp tuyệt trần với mái tóc đen uốn xoăn, trang điểm quý phái, trên người diện một bộ dạ hội đen tuyền, lộ ra tấm lưng trắng nõn. Mọi người đều rất trầm trồ, vì họ không thể nghĩ rằng có 1 ngày, họ có thể được tận mắt chiêm ngưỡng vẻ đẹp quyến rũ của Clara ngoài đời thực như thế này. Quả đúng là tuyệt sắc giai nhân.
Từ hàng ghế VIP dưới sân khấu, 1 người đàn ông mặc bộ suit đen thanh lịch đang ngồi đó, tay mân mê ly rượu vang đỏ, nhấm nháp từng chút một.
Trợ lí của người đàn ông này nhìn thấy Mộc Thi Hàm trên sân khấu thì bất giác lo lắng :"Tổng giám đốc Bạch, đó chẳng phải là cô Clara sao ?"
"Rầm !" - Hắn đặt ly rượu thẳng xuống bàn, mặt đanh lại, trong lòng nóng như lửa đốt :"Đúng. Sau buổi diễn, hãy đưa cái này cho cô ta".
Clara nhẹ nhàng cúi chào khán giả, rồi từ từ ngồi xuống trước cây dương cầm. Một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt thanh tú ấy, như thể đang kìm nén điều gì. Cô bắt đầu dạo đầu bản nhạc. Những người yêu dương cầm đều có thể hiểu, đó là 1 bản nhạc mang âm hưởng của sự đau khổ, của sự tuyệt vọng.....
Từng nốt nhạc được dệt lên bởi đôi tay mảnh khảnh của Mộc Thi Hàm, cô như hòa hết cảm xúc vào trong bản nhạc đó....
Tận cùng của sự đau khổ, là thế này sao ?
Cuối buổi diễn, Nhu Nhu và cô đang đứng ở bàn tiệc giao lưu cùng với mọi người, thì người trợ lí khi nãy nghiêm nghị bước tới :
"Tiểu thư Clara".
Nhu Nhu dường nhu nhận ra người này, cô liền chắn cho chị gái :"Anh muốn gì ?". Nhưng Mộc Thi Hàm ngăn lại, cô thì thầm :
"Nhu Nhu, không được manh động. Để chị. Em gọi cho Hiểu Minh, nói anh em họ chờ ở bên ngoài tòa nhà, khi có hiệu lệnh của chị, thì mới được phép hành động".
"Chị....Em biết rồi" - Mộc Thi Nhu không yên tâm, cô vẫn nắm chặt tay chị gái.
Clara xoa đầu em gái, rồi đi theo người trợ lí kia. Emily lập tức tạm biệt quan khách, cô gọi cho anh em nhà Cố Hiểu Minh :
"Nhu Nhu ? Có chuyện gì sao ?"
"Anh Hiểu Minh. Trợ lí của Bạch Phong Thần đã tìm đến chị em".
"Được rồi. Anh sẽ tới ngay" - Cố Hiểu Minh đang đỗ xe gần đó thì rẽ lái. Cố Hiểu Tâm, em gái anh thủ sẵn 1 khẩu súng trong người :
"Anh à, hắn tìm Hàm Hàm để làm gì chứ ?"
"Anh không chắc, nhưng chắc chắn hắn và cô ấy đều muốn nói chuyện rõ ràng với nhau" - Cố Hiểu Minh lạnh lùng nói.
Tầng 6 của tòa nhà, Mộc Thi Hàm vẫn đang đi theo người trợ lí, trong lòng cảm xúc lẫn lộn. Đến 1 căn phòng VIP cuối tầng, trợ lí mới cúi người :"Bạch tổng đang chờ bên trong".
"Anh ta muốn gì ?" - Cô cười nhếch mép.
"Chuyện này thì cô cần hỏi ngài ấy, tôi đã hết nhiệm vụ của mình" - Anh ta nói xong rồi rời đi. Mộc Thi Hàm cười khổ, cô bước vào bên trong.
Bạch Phong Thần đã ngồi sẵn trên ghế, hắn dùng đôi mắt sắc như dao đó nhìn cô :
"Không có sát thủ, em có thể yên tâm".
"Tôi đây có thể sợ chết sao ?" - Cô khoanh tay, cười khẩy. Quả nhiên là Bạch tổng, cái khí chất hơn người ấy vẫn không thay đổi gì. Từ sau khi hắn và cô chia tay, ánh mắt của hắn nhìn cô dường như mang 1 màu u tối và lạnh nhạt, có lẽ còn đan xen cả sự căm ghét.
"Lại đây" - Hắn khàn giọng nói. Mộc Thi Hàm chưa tiến vội, cô rảo bước 1 vòng, cô biết hắn sẽ không bao giờ chơi trò lắp camera theo dõi hay gì cả, nhưng đời người mà, ai biết chuyện gì có thể xảy đến đây.
Tiến tới 1 cửa sổ lớn, cô nhìn thấy ở nóc tòa nhà bên kia, là hai anh em Cố Hiểu Minh và Cố Hiểu Tâm đã chờ sẵn. Họ đang lăm le trên mình khẩu bắn tỉa, cẩn trọng di chuyển.
"Anh, em nhìn thấy Hàm Hàm rồi. Chị ấy ở trong phòng cùng Bạch Phong Thần !"
"Khỉ thật, giờ làm sao đây ?" - Cố Hiểu Minh đau đầu suy nghĩ, nhưng lại nhìn thấy cử chỉ ra ám hiệu của cô ấy :"Rút đi, để tôi".
"Rút...Rút sao ? Chị ấy bị điên sao ?"
"Chúng ta đừng cãi cô ấy, đi thôi. Nhu Nhu thì đang có chuyện riêng của con bé, chúng ta cứ để yên rồi chờ ở bên ngoài xem sao" - Cố Hiểu Minh thúc giục em gái, rồi rời đi.
Để tránh phiền phức, Cô kéo rèm lại. Cô tiến tới gần Bạch Phong Thần, ngồi vào lòng hắn, nở 1 nụ cười tự mãn :"Bạch tổng".
Bạch Phong Thần cười khẩy , một tay nâng cằm cô :"2 tuần không gặp, em có vẻ sống tốt nhỉ, Clara ?"
Hắn chợt khựng lại :"À không...."
"Phải là Mộc ! Thi ! Hàm chứ nhỉ ?"
Cô cười thành tiếng, ánh mắt căm thù nhìn hắn :"Đúng vậy, chẳng phải lúc trước anh vẫn gọi tôi là Hàm Hàm sao ?"
Hắn ghì chặt eo cô, thì thầm bên tai :"Tôi đã rất nhớ em đấy".
Mộc Thi Hàm ngây ngốc nhìn hắn, trong lòng có chút lay động, nhưng chưa kịp suy nghĩ thêm, thì hắn đã đẩy mạnh cô lên giường, lấy thân đè ép cô.
Dưới ánh đèn lờ mờ của căn phòng VIP đó, Bạch Phong Thần cưỡng ép Thi Hàm phải nhìn thẳng vào mắt hắn, như thể đang đối chất với phạm nhân vậy :
"Tai sao em lừa dối tôi ?"
"Lừa anh ? Ngay từ đầu, anh là người đã lừa dối tôi. Anh hỏi tôi sống tốt sao ? Phải, không có anh, tôi sống thật tốt, tôi như thoát khỏi địa ngục vậy !!!" - Mộc Thi Hàm cười đau đớn. Hắn lừa cô, cô đã tin tưởng hắn, vậy mà.....
Cô khẽ đẩy hắn ra, tay luồn qua vai, bộ váy đen tuyền tuột theo cơ thể trắng ngà kia rơi xuống.
"Anh chẳng phải muốn tôi sao ? Anh có thể giết tôi nếu muốn".
"Mộc Thi Hàm, em đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi" - Giọng nói lạnh đến thấu xương của hắn thốt ra, hắn cắn răng, mạnh bạo hôn cô, hai cơ thể bắt đầu dây dưa, tạo nên cảm giác mãnh liệt. Hắn cởi bộ vest đen thanh lịch kia ra, hoàn toàn cuồng bạo như một con dã thú. Mộc Thi Hàm cũng phối hợp theo. Ngày trước, đó là niềm hạnh phúc, là cảm giác vui vẻ của cả hai. Nhưng bây giờ, tất cả chỉ còn là thù hận, chỉ còn là sự lừa dối, lợi dụng lẫn nhau.
Cảm giác lúc này, chỉ đơn giản là muốn thỏa mãn, muốn kìm lại sự căm ghét của cả hai mà thôi. Sau khi dạo đầu, hắn cởi toàn bộ chiếc váy dạ hội kiêu sa khi nãy của Mộc Thi Hàm, rồi lật mở đôi chân của cô, từ từ đưa thứ dục vọng kia tiến vào cơ thể ấy.
"Hức....." - Mộc Thi Hàm đau đớn kêu lên, nội tâm mạnh mẽ thường ngày đã hoàn toàn bị vụt tắt, cô ứa nước mắt nhìn hắn, nở 1 nụ cười căm hận.
Cô và hắn, chẳng thể nào quay lại khoảng thời gian hạnh phúc như trước nữa rồi.
Mọi sự lừa dối sẽ bị trả giá, cô và hắn đều sẽ phải chịu đau khổ.
Updated 77 Episodes
Comments