{ BSD + Moriarty The Patriot } Lũ Người Quỷ Ám.
2
Thử hỏi trên đời này có kẻ nào sống lại mà nhớ y nguyên kiếp trước của mình không?
Đương nhiên là không rồi. Chẳng có ai như vậy cả.
Nhưng vì thần linh cũng mong muốn, nên ban cho Fyodor Dostoyevsky một ân huệ.
Fyodor Dostoyevsky, chín tuổi, một thiếu niên người Nga được trại trẻ mồ côi thương tình nhận nuôi trong một đêm đông đại hàn, chỉ có gió và tuyết thi nhau nhảy múa trong cái rét lạnh như tử thần tước đoạt đi những sinh mạng xấu số.
Hắn là đứa trẻ lớn nhất, là anh cả của tất cả những đứa trẻ ở đây. Bao gồm cả hai anh em từng sống trong tiệm sách cũ, theo như lời chúng kể về mình.
Chốn này là nơi tên gọi Anh quốc, địa ngục của những kẻ phàm nhân tầng lớp thấp, và thiên đường của giới quý tộc, lũ người tự cho mình quyền phán quyết và định đoạt vận mệnh của kẻ khác.
Kẻ thống trị không phải năng lực gia, thì cũng là những kẻ thuộc giai cấp tư sản. Thật là đáng buồn thay, Fyodor rền rĩ, trong tâm trí hắn vọng tới thanh âm chán ghét như của "Chúa" tới tên tội đồ.
Con người vẫn luôn ngu ngốc một cách đầy tội lỗi. Vẫn luôn là như vậy.
Ngay cả vì Chúa, con người cũng sẽ khước từ cái đẹp cứu rỗi chính chúng, và cứu rỗi cả cái thế giới đầy sai lầm.
Một tối như mọi tối, ngay trước thánh giá. Lũ trẻ trong cô nhi viện lại quây quần tụ tập lại bên anh em William và Fyodor, để nghe họ đọc những quyển sách cũ chúng vô tình tìm được. Bởi chỉ có ba đứa trẻ là biết đọc biết viết mà thôi.
Để dễ bề sắp xếp, hắn và William đã phân chia mỗi người đọc một buổi. Hôm nay đã đến lượt của Fyodor. Sau bữa tối ấm cúng. Đám trẻ còn lại tụ tập quanh hắn. Trong đó có cả Louis, em trai của William, một cậu bé mắc bệnh tim bẩm sinh.
Đèn tối leo lét, chỉ có ánh nến khuya chiếu rọi căn phòng, hắt lên gương mặt chăm chú của Fyodor. Hắn cầm trên tay một quyển truyện xưa đã ố vàng, đọc nó lên, chậm rãi, bằng một chất giọng trầm trầm và ngữ điệu bình thản như lời tuyên thệ trang trọng hiển nhiên.
Fyodor Dostoyevsky
"Nên biết rằng tôi không sợ Chúa đâu. Nên biết rằng tôi đã từng ở trong sa mạc, tôi đã từng sống bằng châu chấu và rễ cây, tôi đã từng cảm tạ cái tự do mà Chúa ban xuống cho loài người: Tôi sẵn sàng xung vào số người được Chúa lựa chọn: Những người đầy uy quyền mạnh mẽ, vì nóng lòng muốn "bổ sung cho đủ số." Nhưng tôi đã tỉnh ngộ và không muốn phục vụ cho một công việc điên rồ. Tôi đã quay trở lại và nhập với những người đã sửa chữa sự nghiệp của Chúa." (1)
Đám trẻ nghe lọt tai từng chữ, dù hiểu dù không thì rõ ràng chúng nó vẫn thích thú với câu chuyện này. Chỉ có Louis nhấp môi, trong đôi mắt đỏ ánh lên tia tò mò cùng hứng thú khó hiểu đối với đoạn sách vừa rồi.
Louis James Moriarty
Vì sao người đó lại lựa chọn như vậy, anh Fedya?
Fyodor không trực tiếp trả lời Louis. Hắn mỉm cười. Thanh âm lạnh băng vẫn vang lên, đôi mắt hoa tử lan vẫn dõi theo từng ca từ câu chữ.
Fyodor Dostoyevsky
"Tôi lìa bỏ những người kiêu hãnh và trở lại với những người khiêm nhường vì hạnh phúc, của những người khiêm nhường ấy. Điều tôi nói với Chúa bây giờ sẽ thành sự thật, vương quốc của chúng tôi sẽ được dựng nên. Tôi nhắc lại, ngày mai Chúa sẽ thấy chúng tôi chỉ vẫy tay một cái là đàn cừu ngoan ấy sẽ đâm bổ đến hất thêm than hồng vào đống lửa thiêu Chúa, tôi sẽ thiêu Chúa vì Chúa đã đến gây phiền cho chúng tôi. Bởi vì nếu có người nào đáng lên giàn hỏa thiêu hơn ai hết thì đó chính là Chúa." (1)
William James Moriarty
"Ngày mai tôi sẽ thiêu Chúa."
William James Moriarty
Đoạn tiếp theo là như vậy có đúng không? Anh Fedya?
Fyodor Dostoyevsky
Đúng là vậy.
Fyodor gật đầu, khẳng định suy nghĩ của William mà không một câu thừa thãi. Nếu là người thường thì hẳn sẽ kinh ngạc và thốt ồ lên: Sao cậu biết? Nhưng hiển nhiên cả Fyodor và William đều không phải nhân loại tầm thường rồi. Nên kể cả khi Chúa Trời không bị thiêu sống, thì cậu ta và cả hắn, sẽ chẳng ai trong hai người họ ngạc nhiên đâu.
Một đứa trẻ hỏi: "Anh ơi, vậy Chúa và thiên thần có thật không ạ?"
Fyodor rũ mắt, trước ánh nến đỏ cùng tàn lửa càng thêm phần âm u.
Fyodor Dostoyevsky
Đó chỉ là mộng mơ của những kẻ phàm trần. Chỉ có ác quỷ mới thực sự tồn tại. Hãy nhớ lấy điều đó.
Nói đến chừng ấy, Fyodor dừng lại, tay miết nhẹ trang giấy. Hắn gập sách lại trong sự tiếc nuối của lũ trẻ. Vì hành động này có nghĩa câu chuyện của chúng sẽ dừng lại tại đây. Và sẽ phải đến hai hôm nữa mới được nghe lại.
"Thề trước Chúa, rằng ngày mai tôi sẽ thiêu Chúa, thật đấy."
(1) Một đoạn trong "Anh em nhà Karamazov" của Fyodor Dostoyevsky.
Comments
Akai Shuichi
Cho tôi hỏi nó ở trang bao nhiêu được ko??
Tôi chỉ mới tìm hiểu về cuốn này thôi
2024-07-07
0
𝙻𝚃𝙼
ai lại đọc cho trẻ con nghe mấy cái này, kể cả có vào thế kỉ XIX thì cũng chả ai dám đọc cho trẻ em mấy cuốn ảnh hưởng tới lối tư duy của những cục bột trắng như thế này đâu :)
2022-10-22
9