Chapter 2

Bên khung cửa sổ,Thân ngồi tựa mình bên cửa sổ
Một tay vuốt tóc của Thiết mà nghĩ
Thân(mẹ Vũ nương)
Thân(mẹ Vũ nương)
“Cuộc đời mình khổ quá,không ngờ có một ngày mình lại phải một mình nuôi con như này..”
Thân(mẹ Vũ nương)
Thân(mẹ Vũ nương)
“Ước gì anh ấy ở đây cùng mình…mình không thể tâm sự với ai ngoài việc…tự gặm nhặm nỗi cô đơn một mình,mong sau này Thiết không phải khổ như mình”
*ngày hôm sau*
Thiết dậy từ sáng sớm để phụ giúp mẹ làm việc nhà
Sau đấy cô lại đi đến bên cửa sổ của một lớp học
Cô trốn bên cửa sổ để nghe thầy giảng bài và học theo
Ngày nào cũng vậy
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
*mình cũng muốn được ngồi trong lớp và học như mọi người!*
Phan Lang
Phan Lang
Thiết?
Thiết giật mình nhìn lên
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Phan..,Phan Lang
Phan Lang
Phan Lang
Cậu đang làm gì ở đây vậy
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Tôi…tôi ngồi chơi
Phan Lang
Phan Lang
Cậu ngồi học lỏm chứ gì
Phan Lang
Phan Lang
Tôi lạ gì cậu nữa
Thiết im lặng không nói gì
Phan Lang
Phan Lang
Cậu muốn vào đấy học không?
Phan Lang
Phan Lang
Mà thôi,quan trọng là…có tiếp thu được hay không
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Tất nhiên là tôi tiếp thu được rồi!
Phan Lang cười khẩy
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Cậu không tin sao?
Phan Lang
Phan Lang
Thế cậu có đếm được từ nhị đến thập không?
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Tất nhiên là có!
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Nhất
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Nhị
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Tam
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Tứ
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Ngũ
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Lục
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Thất
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Bát
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Cửu
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Thập!
Phan Lang nhìn Thiết với khuôn mặt ngạc nhiên,Thiết cười đắc ý
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Thế nào?
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Giờ cậu tin chưa?
Phan Lang
Phan Lang
Tôi tin tôi tin!
Phan Lang
Phan Lang
Nhưng mà lớp đông lắm
Phan Lang
Phan Lang
Thầy không nhận nữa thì phải
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Vậy sao?
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Tiếc nhỉ
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Tôi đành phải học như này thôi!
Thiết buồn rầu nhìn Phan Lang
Phan Lang mỉm cười,nhẹ nhàng vuốt lọn tóc vào tai của Thiết
Phan Lang
Phan Lang
Đừng buồn
Phan Lang
Phan Lang
Chúng ta đi chơi vậy
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Um
Thiết và Lang rời khỏi lớp học
Hai người họ định ra đình làng chơi thì gặp phải bọn trẻ ranh trong làng cướp mất chỗ chơi
Phan Lang
Phan Lang
Thôi vậy,ra làng bên chơi tạm đi
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Ừ cũng được,đằng nào tôi cũng phải đi ra đấy để mua hành cho bu
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Làng bên mới có nhà bán nên phải mua chỗ đấy
Phan Lang
Phan Lang
Được rồi chúng ta đi
Hai người họ cùng đi sang làng bên chơi
Cả buổi sáng hôm ấy họ chơi với mấy đứa làng bên
Rất vui…
Cứ thế
Ngày nào họ cũng sang làng bên chơi
Cho đến một hôm
Khi Thiết 13 tuổi,cô đi qua sân nhà của một gia đình giàu có
Có một thanh niên ngồi ở trong nhà đang cặm cụi học bài
Với vẻ ngoài bảnh bao lại thêm nét mặt tập trung học đã khiến cho Thiết rung động trước cậu trai đấy
Cậu là con nhà có học,giàu có tên là Trương Sinh
Hôm nào cung thế,Thiết lấy cớ đi chợ làng bên mua đồ để ngắm Sinh học.từ lúc nào mà cô đã mê mệt chàng trai ấy
Một hôm,Lang hỏi Thiết rằng
Phan Lang
Phan Lang
Sao tôi cứ thấy cậu lấp ló ở cửa nhà của Sinh vậy?
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Không có gì đâu…
Phan Lang
Phan Lang
Cậu lại giấu tôi rồi
Phan Lang
Phan Lang
Nói thật đi
Phan Lang
Phan Lang
Cậu thích Sinh đúng không?
Thiết bối rối một hồi rồi đáp
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Ừ….
Lang với vẻ mặt thất vọng nhìn Thiết,cậu không nói gì mà chỉ lặng lẽ rời đi
Thiết khó hiểu nhưng cô cũng không quan tâm lắm
Khi Thiết tròn 14 tuổi
Ngày nọ,khi Thiết đang đi dạo trên bến Hoàng Giang thì chẳng may cô trượt chân ngã xuống
Thiết vùng vẫy hoảng loạn
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
“Tiêu rồi,lần này mình chết rồi”
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
“Nhẽ nào cuộc đời mình ngắn đến như vậy?”
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
“Cứu với!”
Sau một hồi cố vùng vẫy thì cô đuối sức
Chìm dần xuống mặt nước
Trong đầu Thiết lúc này chỉ nghĩ đến cái chết thì đột nhiên….
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
Vũ Thị Thiết(Vũ Nương)
“Kia là….”
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play