Thế Giới Của Anh Tình Yêu Của Em
Sẩm tối, tại khách sạn Wony diễn ra một buổi meeting fan và thần tượng.
Trên sân khấu rực rỡ ánh đèn xanh đỏ, Lục Mạc Khiên bước ra từ sau cánh gà, khiến khán đài vốn đã nóng lại càng thêm rực lửa, chung quanh tứ phía liên tục vang lên tiếng hò hét vang dội. “Lục Mạc Khiên… Lục Mạc Khiên… Em yêu anh!”
Lục Mạc Khiên mặc bộ TSM màu xanh biếc, dáng người thon dài, hai gò má sáng ngời. Mặt mày rõ nét, sống mũi cao ngất, bất giác nở nụ cười càng tôn lên vẻ trầm ổn ý nhị qua năm tháng. Anh giương cao cánh tay vẫy chào, niềm nở đáp lại fan hâm mộ.
Người ta nói, người đàn ông này anh tuấn lại có tài, bất kể là lĩnh vực diễn viên ca sĩ hay MC người mẫu, anh đều có thể hết mực toả sáng, cứ ví như sân khấu thuộc về riêng anh, thoả sức cháy bỏng vì đam mê.
Cũng có lời đồn, anh là người đàn ông phong lưu bậc nhất nhì trong giới, có không ít tiểu thư tài phiệt, hay sao nữ hạng A ngỏ ý muốn làm bạn gái, thậm chí là người tình bí mật, còn anh, chỉ vờ nghe thấy nhưng không hiểu, không quá tuyệt tình nhưng tuyệt đối không hề dễ dãi.
Lại có lời đồn, anh đối với bất cứ cô gái nào cũng có giới hạn, bất kể là bạn diễn hay đồng nghiệp nữ, luôn không quá thân cận, cũng sẽ không quá cự tuyệt.
Người ta còn nói…
Có vô số lời đồn về anh, nhưng chung quy lại cũng có không ít lời tiếng tốt đẹp, nào là Lục Mạc Khiên phóng khoáng ôn nhu, lại hết mực kính trên nhường dưới, nào là Lục Mạc Khiên hoà nhã, thân thiện, dễ gần…
“Thành thực cảm ơn mọi người đã tham gia bữa tiệc tối nay, cũng chân thành cảm ơn những ủng hộ của các bạn suốt thời gian qua. Sau đây tôi xin hát live một ca khúc trong ibum mới ra của mình, để bày tỏ lòng, thay lời muốn nói. Đó chính là bài “để gió tới bên em”.”
Trong bầu không khí xô bồ, hò hét, bất chợt vang lên thanh âm sâu lắng như rượu ngon thượng đẳng, khiến người ta chỉ muốn tận hưởng thế giới mỹ vị nhân gian, tuyệt nhiên không muốn bị thức tỉnh.
Âm sắc của anh rất tốt, cao không chói, thấp không trầm, nhanh không vấp, chậm cũng không ngân, tạo nên một giọng hát ngọt như mật như đường.
Kết thúc bản nhạc là một tràng pháo tay vang dội, nghe qua đĩa đã cảm thấy mê say, nay được trực tiếp nghe giọng anh ngoài đời thật, quả thực không một ai giấu nổi cảm xúc phấn khởi, lòng mừng rộ như nở hoa.
“Lục Mạc Khiên, bao giờ chúng em mới được lên sân khấu giao lưu cùng anh đây?”
Không rõ giọng hét đó vang ra từ nơi nào, chỉ biết nó như khuấy đảo hội trường, khiến bầu không khí vốn đã hỗn loạn nay lại càng thêm điên cuồng, kéo theo sức nóng đạt tới đỉnh điểm. Có lẽ ai trong vô số người có mặt ở đây, đều muốn được bước chân lên bục sân khấu sáng rực kia, để được đứng cạnh thần tượng của mình trong vòng ba giây ngắn ngủi, như thế có chết cũng cảm thấy cam lòng.
Lục Mạc Khiên cong môi như vừa cười, chầm chậm đưa micro lên sát miệng, trong khi anh ngập ngừng chưa biết chọn ai thì bất ngờ cánh cửa hội trường rộng mở, mang theo ánh sáng chói loé giọi vào, ngược lại với ánh sáng, bóng người mờ ảo như bức tranh thuỷ mặc nước sông, phía sau lưng cô là một khoảng trời mênh mông và đình viện.
“Cô ấy đi.” Cánh tay Lục Mạc Khiên hướng tới phía hai cô gái mới tới, nhưng có phần hơi lệch hướng bên trái nhiều hơn.
Bầu không khí đột nhiên im lặng đến đáng sợ, hàng nghìn con mắt theo bản năng nhìn về phía hai cô gái mới tới, cảm giác như chứa đầy sát khí, như muốn ăn sống nuốt tươi người ta vậy.
Từ Tuyết Lộ ngây người đến độ người bên cạnh hét vào tai cũng không thể nghe thấy, ánh mắt cô quỷ dị nhìn đôi bàn tay mượt mà của người đàn ông trên sân khấu, vô thức mà nuốt ực nước bọt xuống, cảm giác như bản thân đang phiêu diêu trong mộng.
“Gọi chị đó. Cơ hội được đứng cạnh thần tượng kìa. Mau lên đi.” Từ Hi Du đứng cạnh hí hửng thúc giục, cảm thấy vui mừng vì ước nguyện được gặp mặt Lục Mạc Khiên của chị gái không những đã thành hiện thực mà giờ đây còn có cơ hội được đứng cạnh anh. “Chị còn ngây người ra nữa là mất cơ hội đó.”
Không kịp suy nghĩ, cũng không thể suy nghĩ, đầu óc Từ Tuyết Lộ hiện tại như một tờ giấy trắng tinh, phản ứng cứ theo kiểu bản năng, không hề có chút lô-gic nào cả. Vốn dĩ, để tới được buổi họp fan của Lục Mạc Khiên đã là một cơ duyên khó tìm, mà kiếp trước cô đã phải tích đức mòn mỏi mới có được, giờ đây lại được anh gọi tên, thì phải nói là phúc phần ba đời nhà cô góp lại.
Hoá ra đứng cạnh nam thần là kiểu cảm giác vừa mừng vừa hồi hộp thế này.
Đó là suy nghĩ đầu tiên loé ra trong đầu Từ Tuyết Lộ.
Lục Mạc Khiên ngoài đời thật đẹp trai!
Đây là ý nghĩ thứ hai, vô vàn mạch máu và lỗ chân lông đều thét lên trong im lặng.
Từ Tuyết Lộ cố gắng tỉnh táo, để suy nghĩ nên làm gì kế tiếp đây?
Nên giữ phép lịch sự chào hỏi trước, hay là chờ tới lúc anh mở lời rồi cô mới đáp lại.
Nhưng nếu cứ im lặng thế này có khi nào Lục Mạc Khiên sẽ nghĩ cô thiếu lễ phép không nhỉ?
Nếu mở lời thì nên bắt đầu từ đâu? Anh Lục, ngài Lục, Lục tiên sinh…
Thật là mệt mỏi!
Trong lòng Từ Tuyết Lộ trăm mối tơ vò…
Cũng may, bất ngờ Lục Mạc Khiên phát cho cô một càng cây để leo xuống.
“Sao thế? Sợ tôi à?”
Thanh âm tí tách như tiếng nước chảy, ngọt ngào đi vào lòng Từ Tuyết Lộ, khiến cô có chút mơ hồ khó tả.
“Không, không có, chỉ là em mừng quá nên quên mất những gì mình muốn nói rồi.” Mặt Từ Tuyết Lộ nhăn thành một nhúm, giọng nói có chút cà lăm.
“Ồ… Có phải tôi gọi cô quá đột ngột rồi không?” Lục Mạc Khiên không mấy để ý tới trạng thái của Từ Tuyết Lộ, ban nãy chỉ đơn giản là anh không biết nên gọi tên ai, vô tình lại bị ánh sáng mà cô mang tới thu hút, cho nên chỉ chọn bừa, ai dè cô gái này lại căng thẳng tới mức nói năng cũng lộn xộn hết cả lên.
“Lục tiên sinh à, thực ra em hâm mộ anh đã rất lâu rồi, hôm nay em tới đây là muốn xin chữ kí và chụp chung với anh một bức hình thôi!” Trong mắt Từ Tuyết Lộ thoáng qua ánh sáng giảo hoạt, đôi mắt kia còn mang vài phần âu lo, chớp chớp nhìn người đàn ông bên cạnh.
“Chỉ vậy thôi sao?” Lục Mạc Khiên từ tốn hỏi lại, sâu trong đáy mắt anh ngưng tụ một mảng âm trầm.
“Ừm…” Mím chặt môi siết chặt cảm xúc, Từ Tuyết Lộ khó nhọc gật đầu, lồng ngực căng cứng, nhịp tim như có một bàn tay vô hình vỗ đập, như nai con chạy loạn, đến mức như muốn nổ tung ra.
“Kí vào đâu?” Dáng vẻ Lục Mạc Khiên thản nhiên không hề gấp gáp, giống như hái cúc ngày đông, đào nguyên tự tại.
Phải rồi, nên kí vào đâu bây giờ?
Từ Tuyết Lộ sực giật mình, cô tới đây chỉ mang theo tâm nguyện là gặp mặt thần tượng từ xa, chứ chưa từng nghĩ qua việc được mời lên sân khấu, được anh trực tiếp kí tên, cho nên hoàn toàn không có sự chuẩn bị nào cả.
Trong khi cô còn bối rối không biết phải làm sao thì Lục Mạc Khiên đã nhận lấy bút từ tay trợ lý, cũng đã mở ngòi xong xuôi, chỉ chờ tới việc kí tên nữa.
Nhắm bặt hai mắt lại, Từ Tuyết Lộ làm liều xoay lưng, cắn răng cắn lợi thốt lên: “Kí lên áo em đi.”
Tình thế này hơi khó, nhưng Lục Mạc Khiên vẫn bình tĩnh vẽ nên chữ kí rồng bay phượng múa trên tấm áo trắng tinh của cô.
Theo bản năng Từ Tuyết Lộ quắt mắt nhìn lên, tuy chỉ nhìn thấy sườn bên mặt trái, nhưng cũng đủ để máu dồn ào ạt trên đỉnh đầu, ngập trong tim, trông dáng vẻ Lục Mạc Khiên hiện tại, rất dịu dàng và cởi mở.
“Cẩn thận.”
Đột nhiên đôi mắt Từ Tuyết Lộ sáng rực, cô như thiêu thân xoay người, không ai rõ là có chuyện gì xảy ra, nhưng khi Lục Mạc Khiên phản ứng lại được thì cô đã ngã nhoài ra giữa sàn, bên sườn trái rơm rớm màu máu đỏ, khiến người ta chói mắt.
Updated 48 Episodes
Comments