Chương 20: KHÔNG PHẢI THỨ TỐT LÀNH GÌ

“Thôi thôi, miễn cái tiết mục này đi. Ngươi dám trao ta cũng không dám nhận đâu.” Chu Nghiên Vũ khoanh tay lại, nhìn hắn một lượt.

Lúc này, Trương Thư Di lại kéo kéo ống tay áo nàng nói: “Nghiên Vũ à, chúng ta đi hơi lâu rồi. Sợ là cũng sắp đến giờ vào tiệc á, nên trở lại thôi.”

“Trước mắt ta cũng chưa biết tiềm năng của ngươi lớn đến đâu, cũng chưa có gì cấp bách cần nhờ đến cái ân tình này cả. Thôi thì coi như ta ghi nợ Hoà thân vương ngươi. Nhớ cho kỹ, ngươi nợ Chu Nghiên Vũ ta một ân tình đấy nhá, sau này gặp lại nếu ta cần giúp đỡ thì ngươi không được quên đâu đó.”

“Nếu ta quên thì sao?” Hoà thân vương hỏi một câu rất thiếu đòn khiêu khích nàng.

Nàng nhìn chăm chú hắn một lượt từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, soi xét đến độ hắn ta cũng ớn lạnh, rùng mình băn khoăn nàng dùng ánh mắt “kiểm hàng” như thế này nhìn hắn là định làm gì.

Rồi nàng ra tay bất ngờ, nhanh như chớp đoạt lấy khối ngọc bội màu xanh ngọc có chuôi cột vài viên hồng ngọc vào chùm dây ngũ sắc.

“Ta lấy cái này, xem như là vật làm tin.”

“Ê ê, sao ngươi nhanh vậy hả?” Hoà thân vương hốt hoảng kêu lên. “À không, đây không phải trọng điểm. Sao ngươi lại tuỳ tiện cướp đồ của ta như vậy chứ?”

“Ngươi nếu như muốn lấy lại, thì liệu mà giữ lời hứa với ta đi.” Nàng nói xong, liền quay người định cùng Trương Thư Di rời đi.

Hoà thân vương lúc này khoan thai cười nhẹ, biểu hiện chẳng sao cả: “Sao Chu tiểu thư nghĩ rằng ta nhất định phải lấy lại nó chứ? Ngươi cho rằng một miếng ngọc bội lại quan trọng với ta như vậy sao?”

“Ồ, là vậy sao?” Chu Nghiên Vũ thản nhiên xoay người lại nhìn hắn, nhướng nhướng mi. “Quan trọng với ngươi hay không, cũng chẳng liên quan đến ta. Tỷ như ngươi thực sự thất hứa, vậy ta cũng được bồi thường bằng khối ngọc bội này. Trông nó cũng đáng giá mà.”

“Nghiên nhi, sao nàng lại ở đây?” Một nam tử tình cờ đi ngang qua trông thấy nàng thì thảng thốt.

Sau đó nhìn sang phía kia thì lại nói tiếp: “Bái kiến Hoà thân vương. Gặp qua Trương tiểu thư.”

“Lý Trạch Dương, sao ngươi lại ở đây?” Nàng cũng bất ngờ không kém, sao tuỳ tiện đi đến đâu cũng có thể gặp được chàng ta chứ.

“Thọ yến của Thái hậu vương công quý tộc và các quan từ tam phẩm trở lên đều được mời tham dự mà.” Lý Trạch Dương đáp.

“Xem ra Chu tiểu thư lại còn có cả một đoạn giao tình với Lý tướng quân à.” Hoà thân vương lúc này tiến lên trước một bước, giảo hoạt cười.

Lý Trạch Dương bất giác dịch lên trước, hơi hơi cản lại tầm mắt Hoà thân vương bắn tới người Chu Nghiên Vũ cùng Trương Thư Di.

Nàng lại rất không nể tình mà liếc hắn một cái: “Liên quan quái gì đến ngươi. Chúng ta đi.”

Nói rồi, lại kéo tay Trương Thư Di rời đi.

Lý Trạch Dương cũng nói một tiếng cáo từ rồi rời đi theo hướng 2 nữ nhân kia, bỏ lại Hoà thân vương khoé miệng đã hơi cứng lại.

Chu Nghiên Vũ, cái nữ nhân này!

Khoan đã, họ Chu, Chu Thái phó? Xem ra là một người rất quan trọng với Đại hoàng huynh a.

Vẻ cà lơ phất phơ ban nãy liền biến mất sạch, để lại gương mặt sắc bén ngập tràn mùi nguy hiểm.

Lúc này, tiểu cung nữ làm người vô hình nãy giờ lại rụt rè tiến lên hỏi: “Vương gia … vậy, vậy vừa nãy người đáp ứng nô tỳ sẽ … sẽ cho nô tỳ làm di nương trong phủ. Vậy … vậy…”

Không đợi nàng ta nói hết, Trình Hạo Kiệt đã ngoan độc cười lạnh, ánh mắt toát ra trào phúng cực hàn, nắm lấy cắm nàng ta: “Ngươi mơ cũng thật hay. Chỉ là một cung nữ nho nhỏ mà vọng tưởng làm di nương của Thân vương sao, cho rằng mình có chút tư sắc thì có thể lung lạc ta được sao? Chẳng qua chỉ là gặp dịp thì chơi.”

Nói rồi, hắn ta hất mạnh tay, khiến cung nữ kia lảo đảo ngã xuống đất, nghe tiếng “rắc” nhẹ một cái, cổ của nàng ta liền đau buốt.

Trình Hạo Kiệt phất phất áo rời đi.

***

Ở phía bên kia, Lý Trạch Dương không nhịn được căn dặn: “Nghiên nhi, nàng đừng thân cận quá với Hoà thân vương kia. Hắn không phải thứ tốt lành gì.”

“Thật vậy sao?” Nàng tò mò hỏi lại.

“Đúng vậy. Nghiên Vũ à, tính tình Hoà thân vương phong lưu trăng hoa khắp chốn ai ai cũng biết, nữ tử dính dáng tới hắn cũng ảnh hưởng ít nhiều tới thanh danh.” Trương Thư Di bên cạnh thêm vào.

Lại như suy nghĩ đắn đo gì đó, rồi cuối cùng Trương Thư Di lựa chọn tránh nặng tìm nhẹ nói: “Với lại, hắn trước đây là Nhị hoàng tử, quan hệ với Bệ hạ … ừm, không được tốt cho lắm.”

Ồ, hoá ra Thân vương này lại chính là đệ đệ của tên Hoàng đế kia, thảo nào lớn mật như vậy! Chuyện nhà Đế vương tất nhiên phức tạp, “không được tốt lắm” kia chắc hẳn phải là “rất tệ” đi.

Nhưng mà mặc kệ đi, dù gì đây là chuyện của bọn hắn, chẳng liên quan đến nàng.

Có điều, vì lập trường của gia tộc nàng là duy trì Hoàng đế, dù gì hắn cũng là học trò do phụ thân dạy dỗ, nên nàng cũng nên giữ khoảng cách với Hoà thân vương kia một chút, đỡ cho gây nên điều gì không hay.

Hơn nữa, vừa nhìn liền biết ngay cái tên đó chẳng tốt lành chút nào rồi.

Còn về việc tại sao nàng lại chọn khối ngọc bội kia, thì là nàng cảm thấy chất ngọc sáng trong có vẻ là đồ tốt, quan trọng nhất là chùm dây ngũ sắc kia có vẻ đã cũ kỹ rồi mà hắn vẫn chọn mang bên người, không ăn nhập gì với phục sức phú quý trên người hắn cả. Vậy chỉ có thể chứng tỏ một điều, thứ đó rất có ý nghĩa và quý giá đối với hắn.

Chapter
1 Chương 1: XUYÊN RỒI SAO?
2 Chương 2: GẶP GỠ TƯỚNG QUÂN
3 Chương 3: NGẤT XỈU
4 Chương 4: GẶP GỠ HOÀNG ĐẾ
5 Chương 5: CON KHÔNG NHỚ GÌ HẾT
6 Chương 6: KHÁC GÌ ĐÁ KÊ CHÂN
7 Chương 7: PHẢI NHẢY XUỐNG LẦN NỮA!
8 Chương 8: NHÌN NỮA MÓC MẮT NGƯƠI!
9 Chương 9: GỪNG CÀNG GIÀ CÀNG CAY
10 Chương 10: VIỆN CỚ
11 Chương 11: KHÔNG MUỐN Ở ĐÂY NỮA!
12 Chương 12: BẤT MÃN VỚI CHÀNG?
13 Chương 13: NÀNG LÀ AI?
14 Chương 14: BỊ CƯỚP
15 Chương 15: GẶP GỠ LƯU TĨNH VĂN
16 Chương 16: XIN LỖI
17 Chương 17: NÀNG ĐÃ NGHI NGỜ ĐIỀU GÌ?
18 Chương 18: ÂM THANH ÁI MUỘI
19 Chương 19: GẶP GỠ HOÀ THÂN VƯƠNG
20 Chương 20: KHÔNG PHẢI THỨ TỐT LÀNH GÌ
21 Chương 21: NHƯ HẠC GIỮA BẦY GÀ
22 Chương 22: BIẾN SỐ ĐÃ XẢY RA
23 Chương 23: LƯỠI KIẾM TUỐT RA KHỎI VỎ
24 Chương 24: ĐÁ LỆCH QUAI HÀM
25 Chương 25: CỨU GIÁ CHẬM TRỄ
26 Chương 26: VỖ VAI TRAI LẠ
27 Chương 27: PHẬN NỮ PHỤ
28 Chương 28: GIẢ VỜ GIẢ VỊT
29 Chương 29: KHÔNG BÁN CHO NÀNG
30 Chương 30: THIÊN HẠ NÀY LÀ CỦA THIÊN TỬ
31 Chương 31: LỜI ĐỒN ĐÃI
32 Chương 32: BỊ BẮT LÀM CON TIN
33 Chương 33: HẠ VŨ KHÍ XUỐNG
34 Chương 34: NGHI NGỜ THÂN PHẬN
35 Chương 35: CỨU LẤY MỐI LƯƠNG DUYÊN
36 Chương 36: GIÚP TA CŨNG LÀ GIÚP CÔ
37 Chương 37: CHUYỆN XƯA
38 Chương 38: LÝ GIA BÁT TIỂU TỬ
39 CHƯƠNG 39: SÓNG GIÓ HỌC CƯỠI NGỰA
Chapter

Updated 39 Episodes

1
Chương 1: XUYÊN RỒI SAO?
2
Chương 2: GẶP GỠ TƯỚNG QUÂN
3
Chương 3: NGẤT XỈU
4
Chương 4: GẶP GỠ HOÀNG ĐẾ
5
Chương 5: CON KHÔNG NHỚ GÌ HẾT
6
Chương 6: KHÁC GÌ ĐÁ KÊ CHÂN
7
Chương 7: PHẢI NHẢY XUỐNG LẦN NỮA!
8
Chương 8: NHÌN NỮA MÓC MẮT NGƯƠI!
9
Chương 9: GỪNG CÀNG GIÀ CÀNG CAY
10
Chương 10: VIỆN CỚ
11
Chương 11: KHÔNG MUỐN Ở ĐÂY NỮA!
12
Chương 12: BẤT MÃN VỚI CHÀNG?
13
Chương 13: NÀNG LÀ AI?
14
Chương 14: BỊ CƯỚP
15
Chương 15: GẶP GỠ LƯU TĨNH VĂN
16
Chương 16: XIN LỖI
17
Chương 17: NÀNG ĐÃ NGHI NGỜ ĐIỀU GÌ?
18
Chương 18: ÂM THANH ÁI MUỘI
19
Chương 19: GẶP GỠ HOÀ THÂN VƯƠNG
20
Chương 20: KHÔNG PHẢI THỨ TỐT LÀNH GÌ
21
Chương 21: NHƯ HẠC GIỮA BẦY GÀ
22
Chương 22: BIẾN SỐ ĐÃ XẢY RA
23
Chương 23: LƯỠI KIẾM TUỐT RA KHỎI VỎ
24
Chương 24: ĐÁ LỆCH QUAI HÀM
25
Chương 25: CỨU GIÁ CHẬM TRỄ
26
Chương 26: VỖ VAI TRAI LẠ
27
Chương 27: PHẬN NỮ PHỤ
28
Chương 28: GIẢ VỜ GIẢ VỊT
29
Chương 29: KHÔNG BÁN CHO NÀNG
30
Chương 30: THIÊN HẠ NÀY LÀ CỦA THIÊN TỬ
31
Chương 31: LỜI ĐỒN ĐÃI
32
Chương 32: BỊ BẮT LÀM CON TIN
33
Chương 33: HẠ VŨ KHÍ XUỐNG
34
Chương 34: NGHI NGỜ THÂN PHẬN
35
Chương 35: CỨU LẤY MỐI LƯƠNG DUYÊN
36
Chương 36: GIÚP TA CŨNG LÀ GIÚP CÔ
37
Chương 37: CHUYỆN XƯA
38
Chương 38: LÝ GIA BÁT TIỂU TỬ
39
CHƯƠNG 39: SÓNG GIÓ HỌC CƯỠI NGỰA

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play