Xuyên Không Có Gì Thú Vị Đâu?

Xuyên Không Có Gì Thú Vị Đâu?

Chương 1: XUYÊN RỒI SAO?

Thoang thoảng trong không khí là mùi trầm hương nhàn nhạt làm lòng người dễ chịu, tiếng tụng kinh sáng đều đều vang lên. Trong một gian phòng giản dị sạch sẽ phía sau chính điện, Chu Nghiên Vũ nhíu nhíu mày, từ từ mở mắt ra.

Một không gian thoáng mát xa lạ đập vào mắt nàng, thay vì là căn phòng trọ bé như mắt muỗi lại còn cũ kỹ, dột nát.

Nàng bĩu môi ghét bỏ, nếu không phải năm nay nàng đăng ký vào ký túc xá trường muộn nên không còn chỗ thì còn lâu nàng mới miễn cưỡng ở. Thế mà mụ chủ trọ lại còn đanh đá, chua ngoa bảo rằng xung quanh đây mỗi khu nhà trọ của bà ta là tốt nhất, giá cũng hời nhất rồi, nàng vào ở được là may mắn.

Xì, tất nhiên là tốt nhất rồi, bởi vì xung quanh đây mỗi mình bà ta kinh doanh nhà trọ! Nếu không phải không muốn tốn thêm tiền xe buýt để đến chỗ trọ xa hơn thì nàng đã không thèm ở đấy rồi.

Sặc, nhưng đây đâu phải là vấn đề chính. Chuyện cần quan tâm lúc này là … nàng đang ở đâu đây?

Mang trong lòng tâm thế bàng hoàng vì ở trong một không gian xa lạ, Chu Nghiên Vũ bước xuống giường nhìn quanh, rồi tiến về phía chiếc bàn con duy nhất trong phòng, trên đó có đặt một chiếc gương đồng.

Nàng nhìn vào trong gương, hú hồn, vẫn là gương mặt quen thuộc của nàng. Nhưng, nhưng mà, quần áo, trang sức, phụ kiện, cái quái gì đây? Toàn bộ đều không phải là của thời hiện đại!

Chu Nghiên Vũ ngay lập tức trở nên căng thẳng, cố ép bản thân hiểu được tình hình. Nàng từ từ nhớ lại những chuyện vừa xảy ra không lâu.

Sau khi kết thúc ca làm thêm buổi tối tại cửa hàng tiện lợi gần công viên thì nàng thu xếp trở về nhà. Ừm, không có gì bất thường cả.

Nhưng khoan, hình như lúc nàng đi ngang qua công viên thì thấy một bà lão đang loay hoay cạnh một chiếc ghế đá.

Phần vì hiếu kỳ, phần vì lo lắng cho cụ bà lớn tuổi nên Chu Nghiên Vũ đã tiến lại gần đấy.

“Bà ơi, bà sao thế ạ? Bà có cần con giúp gì không?”

Cụ bà quay lại ngước nhìn nàng, mắt cụ nheo nheo lại, toát lên ý cười: “Cô gái trẻ, thật tốt quá. Lão làm rơi mất một chiếc vòng ngọc rất quan trọng với lão, con có thể tìm giúp lão được không?”

“Được chứ ạ. Bà đứng sang một bên nghỉ ngơi đi, để con tìm cho.”

Nói rồi, nàng lấy điện thoại bật đèn flash lên, khom lưng xuống tìm.

“Tìm thấy rồi! Cái này có đúng không bà?” Cặm cụi một hồi, nàng nhặt lên một chiếc vòng ngọc trắng ngà, hơi bụi bặm, phía trên hình như còn khắc cả chữ.

“Đúng rồi, chính là nó. Nhưng mắt lão kém quá, con có thể đọc dùm lão dòng chữ được khắc trên vòng không?”

Lòng hơi thắc mắc nhưng nàng vẫn làm theo lời bà. Nàng lấy tay lau lau lớp bụi mờ trên chiếc vòng, chậm rãi đọc lên. “Đại An trường cửu 333NV”.

Vừa dứt câu, chiếc vòng trắng ngà ấy đột nhiên phát ra một ánh sáng trắng loá mắt đến nỗi nàng phải che mắt lại.

Sau đó … sau đó đột nhiên không gian chuyển đổi, nàng rơi tõm xuống một hồ nước, không ngừng quẫy đạp.

“Con mẹ nó, cái quái gì vậy?” Trong giọng nói của Chu Nghiên Vũ không giấu nổi sự tức giận và hoang mang tột độ.

“Có ai không? … hơ … Có ai không? Mau cứu tôi với!”

Vốn dĩ nàng biết bơi, cũng đã thử bơi vào bờ, nhưng trang phục trên người dường như quá rườm rà, ngấm nước khiến cả người nàng khó khăn trong cử động. Cũng vì không quen trang phục, tay chân cũng không hiểu tại sao lại trở nên yếu ớt vô lực, nàng cố mấy cũng chỉ tiến thêm được một chút ít.

Chuyến này toang, chẳng lẽ số nàng đã tận rồi sao?

Nhưng tại sao tự dưng nàng lại chết cơ chứ? Nàng còn chưa tốt nghiệp, chưa xin được vào một công ty lớn, còn chưa từng được đi nước ngoài, cũng chưa từng được yêu đương một cách hoành tráng, chưa lấy được phú nhị đại làm thiếu phu nhân giàu sang nha! Tiệm bánh ngọt gần trường mới ra loại bánh mới nàng còn chưa được thử, kèo cá cược với Nhu Nhu nàng thắng một bữa lẩu còn chưa được ăn, chẳng lẽ ông trời tàn nhẫn với nàng vậy sao?

Nàng còn trẻ, nàng còn rất nhiều việc muốn làm nha, nàng không muốn cuộc sống của mình kết thúc như vậy đâu!

Chu Nghiên Vũ vẫn không ngừng nỗ lực, vừa cố gắng để bản thân không chìm xuống, vừa cố gắng thét lên thật to, với hy vọng có người nghe thấy và cứu lấy nàng.

Lúc này, cũng trong khu rừng đó, ở phía xa xa, một đoàn người ngựa đông đúc, náo nhiệt đang rất cao hứng.

"Tướng quân uy vũ, cũng chỉ có người dũng mãnh như người mới có thể săn được một con gấu lớn như vậy." Viên quan tri phủ không ngừng ca ngợi Lý Trạch Dương.

"Còn cần ngươi nịnh hót sao, Tướng quân của chúng ta vốn luôn tài giỏi như thế." Nam tử ở bên trái Lý Trạch Dương không khỏi khó chịu, kiêu ngạo nói.

"Vâng vâng, Giám quân nói chí phải." Viên tri phủ bị ghét bỏ cũng không hề ngượng ngùng, luôn miệng gật đầu nói phải.

Người được nhắc tới nãy giờ, chính Tam phẩm Tướng quân Lý Trạch Dương, mặt vẫn thản nhiên không nói một lời, hiển nhiên là không để trong lòng những gì họ nói.

Nhưng đột nhiên, mày kiếm nhíu chặt, chàng khẽ giọng bảo: "Yên lặng."

Viên tri phủ phát hoảng vội vàng ngậm chặt miệng lại. Nam tử được gọi là Giám quân cũng căng thẳng: "Có chuyện gì sao Tướng quân?"

"A Kiệt, ngươi không nghe thấy gì sao?"

Trần Tu Kiệt mờ mịt lắc lắc đầu.

Lý Trạch Dương thấy vậy, không nói một lời, thúc ngựa như bay về phía tiếng động chàng nghe thấy.

"Tướng quân, chờ ta với." Trần Tu Kiệt gọi với theo rồi cũng nhanh chóng thúc ngựa đuổi theo.

Viên tri phủ cùng những người khác thấy vậy thì nghệt mặt ra. Bây giờ, họ nên đuổi theo hay không đây?

Chapter
1 Chương 1: XUYÊN RỒI SAO?
2 Chương 2: GẶP GỠ TƯỚNG QUÂN
3 Chương 3: NGẤT XỈU
4 Chương 4: GẶP GỠ HOÀNG ĐẾ
5 Chương 5: CON KHÔNG NHỚ GÌ HẾT
6 Chương 6: KHÁC GÌ ĐÁ KÊ CHÂN
7 Chương 7: PHẢI NHẢY XUỐNG LẦN NỮA!
8 Chương 8: NHÌN NỮA MÓC MẮT NGƯƠI!
9 Chương 9: GỪNG CÀNG GIÀ CÀNG CAY
10 Chương 10: VIỆN CỚ
11 Chương 11: KHÔNG MUỐN Ở ĐÂY NỮA!
12 Chương 12: BẤT MÃN VỚI CHÀNG?
13 Chương 13: NÀNG LÀ AI?
14 Chương 14: BỊ CƯỚP
15 Chương 15: GẶP GỠ LƯU TĨNH VĂN
16 Chương 16: XIN LỖI
17 Chương 17: NÀNG ĐÃ NGHI NGỜ ĐIỀU GÌ?
18 Chương 18: ÂM THANH ÁI MUỘI
19 Chương 19: GẶP GỠ HOÀ THÂN VƯƠNG
20 Chương 20: KHÔNG PHẢI THỨ TỐT LÀNH GÌ
21 Chương 21: NHƯ HẠC GIỮA BẦY GÀ
22 Chương 22: BIẾN SỐ ĐÃ XẢY RA
23 Chương 23: LƯỠI KIẾM TUỐT RA KHỎI VỎ
24 Chương 24: ĐÁ LỆCH QUAI HÀM
25 Chương 25: CỨU GIÁ CHẬM TRỄ
26 Chương 26: VỖ VAI TRAI LẠ
27 Chương 27: PHẬN NỮ PHỤ
28 Chương 28: GIẢ VỜ GIẢ VỊT
29 Chương 29: KHÔNG BÁN CHO NÀNG
30 Chương 30: THIÊN HẠ NÀY LÀ CỦA THIÊN TỬ
31 Chương 31: LỜI ĐỒN ĐÃI
32 Chương 32: BỊ BẮT LÀM CON TIN
33 Chương 33: HẠ VŨ KHÍ XUỐNG
34 Chương 34: NGHI NGỜ THÂN PHẬN
35 Chương 35: CỨU LẤY MỐI LƯƠNG DUYÊN
36 Chương 36: GIÚP TA CŨNG LÀ GIÚP CÔ
37 Chương 37: CHUYỆN XƯA
38 Chương 38: LÝ GIA BÁT TIỂU TỬ
39 CHƯƠNG 39: SÓNG GIÓ HỌC CƯỠI NGỰA
Chapter

Updated 39 Episodes

1
Chương 1: XUYÊN RỒI SAO?
2
Chương 2: GẶP GỠ TƯỚNG QUÂN
3
Chương 3: NGẤT XỈU
4
Chương 4: GẶP GỠ HOÀNG ĐẾ
5
Chương 5: CON KHÔNG NHỚ GÌ HẾT
6
Chương 6: KHÁC GÌ ĐÁ KÊ CHÂN
7
Chương 7: PHẢI NHẢY XUỐNG LẦN NỮA!
8
Chương 8: NHÌN NỮA MÓC MẮT NGƯƠI!
9
Chương 9: GỪNG CÀNG GIÀ CÀNG CAY
10
Chương 10: VIỆN CỚ
11
Chương 11: KHÔNG MUỐN Ở ĐÂY NỮA!
12
Chương 12: BẤT MÃN VỚI CHÀNG?
13
Chương 13: NÀNG LÀ AI?
14
Chương 14: BỊ CƯỚP
15
Chương 15: GẶP GỠ LƯU TĨNH VĂN
16
Chương 16: XIN LỖI
17
Chương 17: NÀNG ĐÃ NGHI NGỜ ĐIỀU GÌ?
18
Chương 18: ÂM THANH ÁI MUỘI
19
Chương 19: GẶP GỠ HOÀ THÂN VƯƠNG
20
Chương 20: KHÔNG PHẢI THỨ TỐT LÀNH GÌ
21
Chương 21: NHƯ HẠC GIỮA BẦY GÀ
22
Chương 22: BIẾN SỐ ĐÃ XẢY RA
23
Chương 23: LƯỠI KIẾM TUỐT RA KHỎI VỎ
24
Chương 24: ĐÁ LỆCH QUAI HÀM
25
Chương 25: CỨU GIÁ CHẬM TRỄ
26
Chương 26: VỖ VAI TRAI LẠ
27
Chương 27: PHẬN NỮ PHỤ
28
Chương 28: GIẢ VỜ GIẢ VỊT
29
Chương 29: KHÔNG BÁN CHO NÀNG
30
Chương 30: THIÊN HẠ NÀY LÀ CỦA THIÊN TỬ
31
Chương 31: LỜI ĐỒN ĐÃI
32
Chương 32: BỊ BẮT LÀM CON TIN
33
Chương 33: HẠ VŨ KHÍ XUỐNG
34
Chương 34: NGHI NGỜ THÂN PHẬN
35
Chương 35: CỨU LẤY MỐI LƯƠNG DUYÊN
36
Chương 36: GIÚP TA CŨNG LÀ GIÚP CÔ
37
Chương 37: CHUYỆN XƯA
38
Chương 38: LÝ GIA BÁT TIỂU TỬ
39
CHƯƠNG 39: SÓNG GIÓ HỌC CƯỠI NGỰA

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play