John thoáng cụp mắt, trong lòng âm thầm thở phào một hơi. Cậu hít sâu để ổn định cảm xúc, nhẹ nhàng tự nhiên lên tiếng đáp lời: “Thưa ngài, thảo dân có học qua một số phương pháp chăm sóc sức khỏe thông qua việc xoa bóp, có thể giúp thả lỏng và giảm mệt mỏi. Quê của thảo dân ở Siren, vùng đất nổi tiếng với các loại rượu nên cũng may mắn học được cách tạo ra nhiều loại rượu khác nhau, đồng thời hiểu một chút công thức nấu canh giải rượu hiệu quả. Lúc nhỏ vốn cũng muốn gia nhập vào quân đội nên thảo dân cũng đọc qua vài quyển sách hướng dẫn kỹ năng khi ở trên chiến trường. Thảo dân cảm thấy rất xấu hổ với những kiến thức kém cỏi này, hy vọng có may mắn được đồng hành cùng ngài Bá tước, thảo dân nhất định sẽ nỗ lực học hỏi nhiều hơn."
Edsel gật gù, phải công nhận cậu chàng này là người rất có đầu óc. Nếu không phải xuất thân thấp kém nên tài năng bị chôn vùi, thì rất có thể làm nên việc lớn.
Làm người hầu cận của tầng lớp quý tộc thời đại này là một việc nói khó không khó, nói dễ lại không dễ. Vừa phải xử lý hoàn hảo tất cả mọi mặt xoay quanh chủ nhân, vừa không được quá nhạy bén tài giỏi để tránh khỏi bản tính đa nghi của những kẻ cầm quyền. Bởi vì để một người can thiệp vào tất cả mọi thứ trong sinh hoạt của mình cũng là một loại mạo hiểm. Nếu một người hai lòng mà lại đủ thông minh, hậu quả sẽ không thể lường trước được.
Mà câu trả lời của John rất khéo. Vừa phô bày được thế mạnh của mình, có thể đảm đương chức trách hậu cần cho chủ nhân về cả mặt đối nội lẫn đối ngoại. Mà những kỹ năng cậu chàng vừa đưa ra cũng không có cái nào quá cao siêu hơn người, còn dùng giọng điệu rất khiêm nhường không hề tự đại.
Đúng là một tên tôi tớ rất đáng được để mắt đây mà.
Ngài Bá tước không bày tỏ thái độ gì, chỉ nghiêng đầu nhìn bàn tay đang giày vò góc áo của Dylan, nhướng mày: "Ngươi thì sao? Trông ngươi có vẻ căng thẳng nhỉ? Làm được nhiều thứ quá nên phân vân không biết nói cái nào à?"
Dylan khẽ cắn môi theo thói quen, trong lòng cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Bởi vì câu trả lời của John quá xuất sắc. Người ta học rộng biết nhiều như vậy, chắc chắn sẽ được chọn rồi.
Cậu nghe nói nếu như làm việc ở chỗ quý tộc, miễn là không phải nô lệ thì sẽ có được đãi ngộ rất tốt, tiền lương lại cao. Dylan không nghĩ công việc này có yêu cầu cao như thế, cái người ta biết cậu không biết cái nào.
Nhóc con tiếc hùi hụi cái khoản tiền lương hậu hĩnh kia, ủ rũ trả lời: "Thưa ngài Bá tước, em có thể nấu ăn, có thể làm bánh pha trà. Cha và Viện trưởng luôn luôn khen thức ăn ngon khi em biếu cho họ. Em có thể ủ quần áo thơm tho. Trên người của ngài có mùi oải hương, em có thể giữ nó luôn luôn tồn tại. Em cũng có thể chăm sóc cây cỏ. Lúc đến đây em thấy một khu vườn rất lớn, vô cùng xinh đẹp, nhưng em có thể khiến nó càng xinh đẹp hơn. Em… em còn có thể… hát. Lúc trước ở Viện luôn có những đứa trẻ thích quấy khóc vào ban đêm, em vừa ôm chúng vừa hát ru, bọn chúng đều ngủ rất ngoan ngoãn."
Dylan nói xong thì lén nhìn ngài Bá tước, lấy lại được chút tự tin.
Mình cũng giỏi thế cơ mà.
Edsel nhìn ra được đứa nhỏ kia đắc ý, cũng không tiếc khích lệ một câu: "Biết nhiều thế cơ đấy."
Mà Dylan còn chưa kịp vui mừng, đã ngay lập tức bị dội nước lạnh. Ngài Bá tước nói chuyện rất vô tình: "Những người làm mấy việc này ở chỗ ta không thiếu. Còn hiếm lạ ngươi nữa sao?"
Sự khinh thường châm chọc của đám người bị loại trước đó nhanh chóng bao vây Dylan trong thầm lặng. Tròng mắt John khẽ nhúc nhích, nhưng cậu chàng quản lý rất tốt biểu cảm của mình.
Gregory rất thích đứa nhỏ kia, chân thật lại lương thiện. Ông đã sống hơn nửa đời người, còn phục vụ cho một tên nhóc tính tình nóng lạnh thất thường suốt bao nhiêu năm, mắt nhìn người cũng tương đối tốt.
Cả tác phong lẫn lời nói của John đều không có khuyết điểm nào, đưa về bên cạnh làm hầu cận là quyết định sáng suốt. Vừa thông minh vừa thận trọng.
Nhưng quá hoàn hảo chính là sơ xuất lớn nhất của cậu chàng. Người này có dã tâm quá lớn.
Lão quản gia Gregory đánh giá bộ dạng lạnh lùng kiêu ngạo của Edsel cùng với biểu cảm buồn tủi của Dylan. Ông chớp chớp mắt.
Ủa? Sao ngài Bá tước nhà ông lại bắt đầu giở tính xấu thích chọc ghẹo người khác nữa rồi? Chỉ biết bắt nạt trẻ nhỏ thôi.
Tâm trạng của ngài Bá tước rất tốt, tạm thời không muốn bị sự tầm thường của đám dân đen thấp hèn này ảnh hưởng.
Năng lực đã không ra gì rồi mà nội tâm còn dơ bẩn, thắng thì tự kiêu ta đây tài giỏi, thua lại trách người may mắn hơn mình. Thật sự khiến cho người ta chán ghét, bùn nhão không trát được tường.
Edsel đứng khoanh tay, phong thái nhìn qua có chút lười biếng. Ngài Bá tước thở hắt ra, tặc lưỡi: “Được rồi, không thi thố lòng vòng mất thời gian nữa, ta đã có quyết định.”
Updated 20 Episodes
Comments