Chương 3: Một đứa trẻ, một chàng thanh niên

Chương 3: Một đứa trẻ, một chàng thanh niên

Bây giờ là ba giờ sáng, Lạc Tâm đứng trước cổng làng cũ. Kỷ niệm trong anh lại ùa về. Tuy không gắn bó với nó mấy năm đầu đời nhưng dù sao đây cũng là nơi chôn rau cắt rốn chứa bao nhiêu kỷ niệm thời nhỏ của anh.

Từ cổng làng anh có thể thấy được nơi này đã thay đổi thật nhiều so với nhiều năm về trước. Con đường đất gồ ghề năm nào đã được trải nhựa thật đẹp. Trước đây, hai bên đường rất tối nhưng giờ thì đã có những chiếc đèn đường soi sáng. Cổng làng cũng được làm lại. Nó không còn là chiếc cổng cũ kỹ đơn giản ngày xưa nữa mà đã sửa thành một chiếc cổng cao hơn, to hơn và đẹp hơn. Đột nhiên, Lạc Tâm cảm thấy thật tiếc nuối khi không thể gắn bó và chứng kiến hết quá trình thay đổi của ngôi làng này. Anh liếc nhìn xung quanh. Vẫn còn cái cây cổ thụ ở đầu làng. Không biết bà Tư có còn bán nước chè ở đây nữa không. Ngày trước bà rất yêu lũ trẻ con trong làng. Bà thường xuyên cho bọn trẻ một phong kẹo nhỏ. Lạc Tâm vẫn còn nhớ y nguyên nụ cười và gương mặt hiền hậu của bà. Lúc anh đi bà cũng phải hơn bảy mươi rồi. Có lẽ bây giờ cũng… Lạc Tâm hướng tầm mắt ra xa, vẫn là mái đình làng ấy. Đỏ chót, cong cong lại hơi cũ kỹ.

Làng của anh tuy đã có thật nhiều thay đổi nhưng nó vẫn thân thương đến lạ kỳ. Có lẽ ai cũng vậy, một người con xa quê lâu năm khi trở lại ngôi làng xưa sẽ bồi hồi, sẽ xao xuyên, sẽ nhớ lại.

Thật đáng tiếc, Lạc Tâm mỉm cười. Có lẽ anh đã bỏ lỡ quá nhiều.

Lạc Tâm một lần nữa đặt chân vào làng. Cơ thể anh run lên, cái cảm giác ấy… Nó còn mãnh liệt hơn khi anh tu luyện. Cả cơ thể anh như tiếp thêm một nguồn năng lượng đặc biệt…

Đi trên con đường làng vắng tanh. Tuy làng đổi thay nhiều thật đấy nhưng anh vẫn có thể thấy được những cánh đồng lúa đang chìm trong sắc trời tối. Anh có thể nghe được tiếng gió du dương cất lên giai điệu đồng quê. Anh có thể nghe được tiếng những bông lúa đang vui thích nhảy múa theo bản hòa ca của gió. Lạc Tâm hít sâu một hơi. Cơn gió tinh nghịch đang mang hương lúa tới. Có lẽ nó muốn anh cảm nhận cảm giác mà đã lâu anh chưa có được. Có lẽ nó biết bao nhiêu năm qua anh nhớ làng thế nào. Cảm ơn bạn nhá, gió à! Lạc Tâm nhắm mắt lại, cảm nhận sự mát mẻ, hương thơm và tiếng xào xạc của gió và lúa. Thật tốt quá, không nơi đâu tốt bằng nhà, bằng làng, bằng quê hương.

Bỗng anh thấy một bóng người đang tiến tới từ đằng xa. Một bóng người quen thuộc. Cái bóng ấy tuy không còn mang nét mạnh khỏe của thời trai tráng nữa mà bóng hình ấy như được kết đọng lại từ nắng, từ gió, từ những ngày làm đồng vất vả. Bóng người ấy đã gầy nhưng vẫn mang lại vẻ thuần hậu và chất phác của năm nào. Dáng người ấy vẫn rất cao tuy không còn cường tráng nữa nhưng vẫn giống bờ vai vững chắc đã che chắn cho anh ngày nào.

Anh hai, anh trai của anh.

Quả nhiên, mọi vật dù luôn thay đổi theo thời gian. Nhưng nó vẫn sẽ luôn giữ lại cái cốt của nó. Cái cốt đã ăn sâu vào nó kể từ khi nó sinh ra cho tới khi nó không còn. Anh trai của anh cũng vậy. Ngôi làng này cũng vậy. Dù họ khác xưa nhưng vẫn thật quen thuộc, thật thân thương. Đúng chất của một người làng và một làng quê chân chính. Giản dị, vững chắc.

Dường như Lạc Tầm cũng đã thấy được bóng hình nơi xa kia. Tuy chưa nhìn rõ mà anh lại vẫn cảm giác được sự thân quen từ nó. Bước chân của Lạc Tầm một nhanh hơn. Anh ấy không thể ngăn được giọt nước mắt của mình nữa. Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ. Từ lúc thằng bé mới năm tuổi. Dần dần, những bước chân nhanh của anh đã thay bằng chạy. Cuối cùng, anh cũng có thể thấy rõ khuôn mặt ấy. Đứa em trai bé nhỏ của anh… Lạc Tâm.

Anh ấy dừng lại một lúc. Đứa em trai bé nhỏ của anh ngày nào. Giờ đã khôn lớn rồi. Nước mắt anh ấy vẫn tiếp tục rơi, Lạc Tâm cũng thế lâu lắm rồi, anh mới không khống chế được cảm xúc như này. Hai anh em ôm chầm lấy nhau. Anh hai của anh gào khóc. Tiếng khóc của anh ấy có lẽ sẽ lại ám ảnh cuộc đời Lạc Tâm một lần nữa như tiếng khóc của anh ấy khi cả cha và mẹ đều bỏ hai đứa mà đi vậy.

Anh hai mãi mới buông anh ra, lúc buông tay cả hai đều có vẻ thật lưu luyến.

Hai người nhìn nhau một lúc sau đó Lạc Tầm mới lên tiếng, giọng anh vẫn còn pha chút nghẹn ngào. Chắc anh ấy đang cố gắng kìm nén để lại không tiếp tục bật khóc:

- Thằng bé này, sao giờ em mới về…- Anh ấy dừng một lúc như để nuốt lại hết giọt lệ đang trực trào- Em lại lười biếng không tập luyện đúng không? Hả? Sao em lại về muộn vậy?

Lạc Tâm để mặc cho anh trai oán trách. Bố mẹ anh đi từ năm anh mới bốn tuổi. Từ lúc đó, anh đã có vẻ lớn hơn những đứa trẻ xung quanh. Anh trai của anh lớn hơn anh nhiều tuổi, mười chín tuổi, gần hai thập kỷ, một khoảng cách thế hệ rất lớn. Đối với Lạc Tâm, anh hai không chỉ là anh mà còn là cha là mẹ. Là một trong những người thân duy nhất ngoài sư phụ ra.

Lạc Tầm buông cây quốc trong tay ra, vỗ vai Lạc Tâm, nói:

- Nào hôm nay việc đồng áng bỏ qua hết. Chúng ta cùng nhau về nhà. Được không?

Lạc Tâm nở một nụ cười chân thành:

- Vâng, chúng ta cùng về nhà thôi! Anh hai.

Vậy là hai người cùng sóng vai nhau đi trên con đường làng đã được trải nhựa. Như nhiều năm trước vậy. Một đứa trẻ một chàng thanh niên chỉ khác giờ nó đã trở thành một anh thanh niên và một người đàn ông trung niên.

Hai người trở lại ngôi nhà cũ. Ngôi nhà ấy không thay đổi gì so với trước đây. Theo lời của Lạc Tầm thì anh ấy cũng đã sửa sang qua bên trong ngôi nhà nhưng vẫn giữ tổng thể như trước. Nó vẫn là một căn nhà nhỏ gồm 5 căn phòng nhỏ: Hai phòng ngủ, một phòng bếp, một phòng khác kết hợp với bàn thờ và một nhà vệ sinh. Khu vườn nhỏ sau vườn bây giờ vẫn thế, Lạc Tầm hẳn phải chú tâm vào chăm sóc nó lắm đây. Lạc Tâm thầm nghĩ vậy. Anh nhìn cây xoài đầy lá xanh đã mọc sừng sững chiếm cả một góc sân vườn. Hình như đây là cây xoài do trước đây anh và bố anh trồng cùng nhau.

Anh đứng trước cây xoài nọ, khẽ vuốt lên cái thân nâu nâu sần sùi của nó. Anh có thể cảm nhận được nó đang rất vui, rất vui vì cuối cùng được gặp lại người đã trồng lên nó sao? Hay vui vì được gặp lại người bạn đã gắn bó hai năm kể từ lúc nó còn nhỏ tí xíu. Thật tò mò... Chắc sau này anh phải đọc thêm sách trong thư viện của sư phụ để học thuật nói chuyện với thực vật thôi! Nhưng mặc dù cây xoài ấy không nói gì và anh cũng không biết nó nói gì nhưng anh vẫn cảm nhận được rằng có lẽ cả hai suy đoán của anh đều đúng hoặc sai hết rằng cây xoài ấy chỉ vui vẻ khi cảm thấy anh có thể là một người bạn mới của nó thôi.

Lạc Tâm thu tay, anh đánh mắt khắp khu vườn. Thật thân thương.

Lạc Tầm đi đến sau lưng anh, xoa nhẹ:

- Anh sợ nếu có ngày trở về em sẽ không quen nên vẫn luôn cố gắng giữ nguyên khu vườn như khi em đi vậy. Cả cây xoài kia nữa. Chắc bao năm qua nó rất nhớ em đấy.

Lạc Tâm lại mỉm cười lần nữa, giọng của anh có chút nghẹn ngào:

- Cảm ơn anh, anh hai của em. Em cũng rất nhớ anh!

- Anh cũng vậy. Rất nhớ em, Lạc Tâm à!

Chapter
1 Chương 1: Núi Lâm Mĩ và Sơn Lâm môn
2 Chương 2: Xuống núi
3 Chương 3: Một đứa trẻ, một chàng thanh niên
4 Chương 4: Chú yêu quái phun khói và yêu quái khói
5 Chương 5: Mười lăm năm trước ở núi Lâm Mỹ
6 Chương 6: Lên thành phố
7 Chương 7: Dây chuyền
8 Chương 8: Cá đã cắn câu
9 Chương 9: Quỷ linh nhi
10 Chương 10: Rằm tháng bảy quỷ con về nhà
11 Chương 11: Chuyện cũ
12 Chương 12: Âm hôn
13 Chương 13: Cô dâu ma
14 Chương 14: Những lá thư tự gửi bản thân
15 Chương 15: Chuyến xe khách kéo dài mãi mãi
16 Chương 16: Bến xe
17 Chương 17: Tia sáng lóe lên trong bóng tối vĩnh hằng
18 Chương 18: Phòng trên
19 Chương 19: Suỵt… Đây là bí mật của chúng ta
20 Chương 20: Bức tường danh dự
21 Chương 21: Ngôi làng bị nguyền rủa
22 Chương 22: Đêm rằm không trăng
23 Chương 23: Cổ thụ
24 Chương 24: Minh Khang
25 Chương 25: Có duyên ắt gặp lại
26 Chương 26: Livestream
27 Chương 27: Câu chuyện về bệnh viện cũ
28 Chương 28: Sự thật về bệnh viện cũ
29 Chương 29: Chạy thoát
30 Chương 30: Bước ngoặt
31 Chương 31: Cổng trường
32 Chương 32: “Mẹ ơi, con đến trường đây!”
33 Chương 33: Bắt nạt
34 Chương 34: Thầy cúng
35 Chương 35: Hành trình
36 Chương 36: Trăng
37 Chương 37: Bạn cũ
38 Chương 38: Liên kết
39 Chương 39: Sự sống
40 Chương 40: Cảnh xưa vẫn còn, người nay đã khác
41 Chương 41: Mùa hoa nở
42 Chương 42: Trò chơi
43 Chương 43: Lẩn trốn
44 Chương 44: Vật chứa
45 Chương 45: Công việc
46 Chương 46: Minh Khang (2)
47 Chương 47: Siêu thoát
48 Chương 48: Ác thần
49 Chương 49: Ác thần (2)
50 Chương 50: Bữa tối
51 Chương 51: Truy tìm
Chapter

Updated 51 Episodes

1
Chương 1: Núi Lâm Mĩ và Sơn Lâm môn
2
Chương 2: Xuống núi
3
Chương 3: Một đứa trẻ, một chàng thanh niên
4
Chương 4: Chú yêu quái phun khói và yêu quái khói
5
Chương 5: Mười lăm năm trước ở núi Lâm Mỹ
6
Chương 6: Lên thành phố
7
Chương 7: Dây chuyền
8
Chương 8: Cá đã cắn câu
9
Chương 9: Quỷ linh nhi
10
Chương 10: Rằm tháng bảy quỷ con về nhà
11
Chương 11: Chuyện cũ
12
Chương 12: Âm hôn
13
Chương 13: Cô dâu ma
14
Chương 14: Những lá thư tự gửi bản thân
15
Chương 15: Chuyến xe khách kéo dài mãi mãi
16
Chương 16: Bến xe
17
Chương 17: Tia sáng lóe lên trong bóng tối vĩnh hằng
18
Chương 18: Phòng trên
19
Chương 19: Suỵt… Đây là bí mật của chúng ta
20
Chương 20: Bức tường danh dự
21
Chương 21: Ngôi làng bị nguyền rủa
22
Chương 22: Đêm rằm không trăng
23
Chương 23: Cổ thụ
24
Chương 24: Minh Khang
25
Chương 25: Có duyên ắt gặp lại
26
Chương 26: Livestream
27
Chương 27: Câu chuyện về bệnh viện cũ
28
Chương 28: Sự thật về bệnh viện cũ
29
Chương 29: Chạy thoát
30
Chương 30: Bước ngoặt
31
Chương 31: Cổng trường
32
Chương 32: “Mẹ ơi, con đến trường đây!”
33
Chương 33: Bắt nạt
34
Chương 34: Thầy cúng
35
Chương 35: Hành trình
36
Chương 36: Trăng
37
Chương 37: Bạn cũ
38
Chương 38: Liên kết
39
Chương 39: Sự sống
40
Chương 40: Cảnh xưa vẫn còn, người nay đã khác
41
Chương 41: Mùa hoa nở
42
Chương 42: Trò chơi
43
Chương 43: Lẩn trốn
44
Chương 44: Vật chứa
45
Chương 45: Công việc
46
Chương 46: Minh Khang (2)
47
Chương 47: Siêu thoát
48
Chương 48: Ác thần
49
Chương 49: Ác thần (2)
50
Chương 50: Bữa tối
51
Chương 51: Truy tìm

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play