( TNT) Gió Hạ Mang Em Tới
Chap 2
Tống Á Hiên ngây người giống như bị dọa sợ, lắc đầu nói
Tống Á Hiên
Hong... hong có...
Tống Á Hiên
Hong có đau...
Anh còn nhớ rõ lúc trước kêu đau, Hạ Vy sẽ càng đánh nhiều hơn, vậy không kêu đau nữa sẽ ít đi phải không?
Trương Hạ Vy
( say sẩm mặt mày)
Chưa kịp để đáp lại thì trước mắt tối sầm, bên tai là tiếng kêu đầy hốt hoảng của nam nhân.
Hạ Tuấn Lâm xuất hiện ngay kịp lúc, không nói không giằng bế cô lên đi vào nhà. Anh thấy vậy cũng chạy theo.
Lưu Diệu Văn
( từ trong phòng bước ra)
Lưu Diệu Văn
Cô ta lại lên cơn đánh chồng phải không
Diệu Văn nhìn tới nam nhân cao lớn đứng một góc thập thò nhìn tới chỗ họ, bộ dáng có bao nhiêu nhút nhát và sợ hãi. Y khẽ thở dài
Lưu Diệu Văn
Tao khám cho anh ta đã
Lưu Diệu Văn
Chắc lại đầy thương tích rồi
Lưu Diệu Văn
Còn Trương Hạ Vy
Lưu Diệu Văn
Chỉ là hoạt động quá sức dẫn tới bệnh tim tái phát thôi
Diệu Văn không để ý người bạn với khuôn mặt vô cảm này, y quen rồi, gã lúc nào chẳng vậy. Xoay người đi tới chỗ Á Hiên
Tống Á Hiên
( sợ hãi lùi lại)
Lưu Diệu Văn
Anh còn nhớ tôi không
Tống Á Hiên
( ngập ngừng cúi đầu)
Lưu Diệu Văn
Để tôi bôi thuốc cho anh
Tống Á Hiên
Không... ( né tránh bàn tay dơ ra của Diệu Văn)
Tống Á Hiên
Vy... Hạ Vy thế nào... ( ngập ngừng)
Lưu Diệu Văn
Bị đánh đến vậy rồi còn lo cho cô ta vậy sao
Tống Á Hiên
( cúi gằm đầu không đáp)
Diệu Văn thở dài, y thấy khó hiểu thực sự. Tống Á Hiên đúng là ngốc thì ngốc thật, nhưng không đến nỗi không phân biệt người xấu và tốt chứ!? Nữ nhân kia đánh đập anh như vậy mà còn lo lắng cho cô ta kia à? Thật kì lạ.
Bạn học Tống cá nhỏ không biết suy nghĩ của vị bác sĩ họ Lưu này, chỉ chăm chăm nhớ tới vẻ mặt lúc nãy của Hạ Vy.
Tống Á Hiên
" Vy nhi... quay lại giống trước đây?"
Tống Á Hiên
" Hưm... chắc không phải..."
Hạ Tuấn Lâm
Tính đứng đây tới bao giờ ( lù lù xuất hiện phía sau cả hai)
Tống Á Hiên
( tự giác tránh xa)
Lưu Diệu Văn
Mày làm gì để anh ta sợ mày luôn thế
Hạ Tuấn Lâm
( không quan tâm)
Hạ Tuấn Lâm
( bỏ xuống lâu)
Tống Á Hiên
Hạ... đáng sợ...
Lưu Diệu Văn
Ý anh là... nó? ( chỉ Tuấn Lâm)
Tống Á Hiên
( cúi đầu không trả lời)
Lưu Diệu Văn
Đi về phòng tôi bôi thuốc cho nào
Lưu Diệu Văn
( biết anh sợ nên đi trước)
Tống Á Hiên
( ngoái đầu nhìn cửa phòng Hạ Vy một cái rồi mới chạy theo y)
Hạ Tuấn Lâm
... ( ánh mắt phức tạp nhìn xa xăm)
Hạ Tuấn Lâm
( liếc người đó)
Tuấn Lâm nói vỏn vẻn hai câu rồi gã khoác áo bỏ ra ngoài.
Hạ Tuấn Lâm là quản gia cho Hạ Vy, một con người lạnh lùng, khó gần và đặc biệt kiệm lời. Gã vì có ơn với ba mẹ Trương nên mới hạ mình làm quản gia cho nhà cô. Thân phận gã thế nào không ai rõ, ngoài cái tên Hạ Tuấn Lâm và tuổi tác là 24 ra thì tất cả đều là bí ẩn.
Căn phòng đơn giản với chiếc giường nhỏ ọp ẹp cùng cái tủ quần áo đã cũ, không có đồ trang trí gì. Chăn gối cũng là chiếc chăn mỏng rách nát, và chiếc gối cũ kĩ, giường chỉ đơn giản là chiếc ga dải lên vạt giường. Nhìn khung cảnh này, Diệu Văn đột nhiên thấy tội nghiệp người này.
Lưu Diệu Văn
" Sao mà còn không bằng người làm nữa vậy"
Tống Á Hiên
( đứng một bên không hó hé)
Lưu Diệu Văn
Ngồi xuống giường rồi cởi đồ ra đi
Tống Á Hiên
Tại sao... ( ngập ngừng)
Lưu Diệu Văn
Không cởi thì không thể bôi thuốc
Lưu Diệu Văn
" Con trai gì mà ăn mặc kì lạ vậy?"
Lưu Diệu Văn
( nhìn bộ đồ hình con cá đã thấm máu)
Lưu Diệu Văn
" Nữ nhân ác độc" ( rùng mình)
Diệu Văn phải mất một lúc lâu mới dụ dỗ được con cá nhỏ này chịu cởi áo ra bôi thuốc.
Tống Á Hiên
Hức... đi ra... hức...
Lưu Diệu Văn
Ấy, này này! ( luống cuống)
Lưu Diệu Văn
Tôi làm nhẹ rồi mà
Tống Á Hiên
Hức... oaaaaaa
Chẳng hiểu bôi thuốc kiểu gì, mà Á Hiên khóc luôn, dọa cho Diệu Văn nhảy dựng. Chết rồi! Y có biết dỗ trẻ con đâu?! Chết rồi!
Lưu Diệu Văn
( quay đầu nhìn ra cửa)
Lưu Diệu Văn
" Cứu tinh tới rồi!"
Tống Á Hiên
Hức... huhu... đau...
Diệu Văn vội vàng bỏ lọ thuốc vào bông tăm xuống chạy lại mở cửa. Vừa mở ra, thấy người đứng đó, y chỉ muốn vả một cái vào mặt mình.
Lưu Diệu Văn
" Thế này có mà còn khóc to hơn"
Tống Á Hiên
Hức... huhu... đau... đau quá... hức...
Nghe thấy tiếng khóc nấc bên trong, sắc mặt Hạ Vy lập tức tối lại. Diệu Văn mặt mày méo xệch, tổ tông à! Nhóc mà khóc là ăn đòn đó!
Lưu Diệu Văn
Có gì thì từ từ nói chuyện
Lưu Diệu Văn
Đừng đánh anh ta
Trương Hạ Vy
Tôi đánh anh chứ tôi đánh anh ấy làm cái quỷ gì!?
Lưu Diệu Văn
Hả? ( nghệch mặt ra)
Trương Hạ Vy
Tránh ra! ( gạt y qua một bên mà đi vào)
Hạ Vy tỉnh dậy, thấy bản thân ở trong phòng ngủ của nguyên chủ. Mất lúc lâu mới nhớ ra là mình bị ngất lúc đang nói chuyện với Tống Á Hiên. Thở dài, sao mà cái cơ thể này yếu thế không biết.
Đi xuống giường rồi ra khỏi phòng, tính đi xuống tầng thì nghe thấy tiếng khóc thút thít quen quen, lần theo đó mà tới đây.
Ai mà ngờ được, mở cửa ra lại thấy ông chồng mít ướt kia của mình lại bị một tên nào đó không biết là ai bắt nạt tới phát khóc chứ.
Quạu quạu cô gạt tên đó qua một bên mà đi vào.
Tống Á Hiên
Hức... ( dơ tay dụi mắt)
Tống Á Hiên
Hong... khóc... Hạ Vy... đừng đánh... hức...
Thấy cô xuất hiện, anh liền sợ hãi vội vàng lau nước mắt, sợ bị đánh nữa. Có một lần, vì ngã đau mà anh khóc, cô tức giận vì thấy quá ồn ào mà đánh một trận, thiếu chút nữa gãy chân luôn. Nên từ đó anh không dám khóc to khi có cô, mặc dù lúc bị đánh thì có khóc đó, nhưng còn đỡ hơn là bị thương rồi khóc trước mặt cô để rồi bị đánh.
Comments