Chương 11: Tần gia tham lam

Vì tâm trạng không tốt sợ về nhà sẽ bị dị nghị, Hứa Đào Nhi đã đưa con trai ra ngoài ăn tối. Xong xuôi, hai mẹ con mới trở về nhà. Lúc chiếc xe tiến vào biệt thự nhà họ Tần, từ trong nhà đã bùng lên không khí u ám.

“Không biết bây giờ đã là mấy giờ rồi mới vác cái xác về. Cô ta liệu có nhớ mình đã là gái có chồng rồi không? Nghĩ đây là cái chợ Hứa gia nhà cô ta hay sao mà thích làm gì thì làm, không có một chút quy củ nào cả…”

Chị chồng Tần Thủy Liên đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách lớn giọng quở trách, cũng chẳng quan tâm bên ngoài liệu Hứa Đào Nhi đi tới nghe thấy thì sẽ ra sao, cô sẽ có cảm giác thế nào.

Tần Dịch Phong ngồi ở phía đối diện vừa tỏ ra không quan tâm vừa uống trà tiện tay với lấy tờ báo xem qua quýt. Cả người anh ta vận một bộ đồ ở nhà, gương mặt đeo chiếc kính trông chững chạc trưởng thành hẳn ra so với phong cách trước kia. Nghe thấy chị gái mình nói thế cũng không mở miệng ngăn cản, chuyện này vốn đã thường xuyên như cơm bữa rồi.

Ông bà Tần cũng vừa dùng bữa tối xong. Bà Tần từ trong phòng ăn đi ra, trên tay cầm lấy ly sữa dinh dưỡng dành cho người trung niên uống lấy uống để mong muốn cầm cự giữ chân được làn da mịn không nhăn cùng cơ thể khỏe mạnh. Thấy Tần Thủy Liên nói mấy lời này, bà Tần cũng mở miệng thêm thốt mấy câu. Hai mẹ con nhà họ người tung kẻ hứng, được đà nói xấu Hứa Đào Nhi.

Lúc nhìn thấy Hứa Đào Nhi dắt Tần Minh đi đến cửa chính, hai mẹ con bà ta mới nháy nháy mắt với nhau rồi cười thầm, không nói nữa mà tiếp tục việc mình đang làm, trông bộ dạng tiểu nhân đặc biệt xấu xa.

Hứa Đào Nhi dắt con trai bước lên từng bậc thang trước đại sảnh, đi vào bên trong. Quản gia vốn dĩ nghe động tĩnh cô về, liền cố ý ra ngoài dòm ngó. Thấy hai mẹ con cô, bà ta ra vẻ lườm nguýt mấy cái rồi quay đít bỏ đi.

Hứa Đào Nhi coi như không nhìn thấy, nghĩ bụng cái nhà họ Tần này, được cả chủ lẫn người ở. Nếu là hồi trước, lúc cô mới về nhà họ, mụ quản gia thái độ hách dịch thích lên mặt với cô, một hai lần cô còn nhịn cho qua, nhưng càng nhịn mụ ta lại càng lấn tới. Khổ nỗi, Hứa Đào Nhi ngày ấy chưa từng ngán ai. Cái kết, mụ ta cũng giống như Linda Heard ăn một trận đòn nhớ đời.

Nếu không phải người của Tần gia cầu xin cùng bao nhiêu người can ngăn, cô đã không kiềm chế được mà đánh chết bà ta. Cô thừa nhận, lúc đó là do cô đang mang thai tâm lý bất ổn nên mới không kiềm chế được, còn hăng máu đến suýt thì động thai.

Cho nên bây giờ dù ghét mẹ con cô như thế nào, quản gia cũng không dám thẳng mặt thách thức cô. Từ lần ấy, cô cũng nhìn rõ được bộ mặt thật đầy giả tạo của Tần gia. Nói thế nào thì nói, nếu không phải Tần gia mắt nhắm mắt mở để người hầu hống hách, thì mọi chuyện đã chẳng như thế.

Tần gia sau đó còn trách móc cô, nào là không biết kính lớn dù sao quản gia đã ở Tần gia mấy chục năm, nào là không coi những con người làm công ăn lương ra gì thì con người cô cũng ‘đáng phải xem xét lại’... Ừ đấy, đáng phải xem xét lại đấy, nhưng khi cha mẹ cô qua nhà ‘hỏi thăm’ thì họ lại lật mặt nhanh ba trăm sáu mươi độ, đổ hết tội lỗi cho quản gia, nịnh nọt xin cô bỏ qua.

Con trai ở bên cạnh kéo nhẹ tay cô, khẽ thì thầm:

“Mẹ, bà ấy ngày nào cũng trợn mắt như vậy, không sợ bị lé hay sao ạ?”

Cô bật cười khẽ, ra hiệu với con trai:

“Suỵt, không được nói linh tinh.”

“Dạ…”

Hai mẹ con lén lút cười với nhau.

Đi vào bên trong, lúc nhìn thấy mấy người ngồi trong nhà, cô theo phép mà chào hỏi một lượt mấy người họ. Tần Minh cũng ngoan ngoãn làm theo cô.

Mấy người trong nhà lặng thinh, không ai có phản ứng gì trước thái độ chào hỏi của mẹ con cô.

Hứa Đào Nhi không mấy quan tâm bởi đã quen với tình cảnh này. Cô dẫn Tần Minh ngồi vào một chiếc ghế sô pha đôi còn trống, cởi balo cho con trai. Lo lắng con bị khát, cô liền rót nước cho con. Từng hành động đều bị mấy người Tần gia âm thầm lườm nguýt rất chăm chú.

Đến khi Hứa Đào Nhi cảm thấy ngột ngạt, cô lập tức muốn dắt con trở về phòng nghỉ ngơi thì Tần Thủy Liên mới mở miệng, lời nói ra đều chứa chất giọng đầy mỉa mai châm chọc.

“Chị bảo em này, từ ngày em về làm dâu nhà mình, mọi người đều rất yêu thương, tôn trọng em. Chẳng bao giờ làm em phật lòng, coi em như con gái ruột trong nhà. Chị không biết trước đó em được cưng chiều, là phượng hoàng tung cánh ra sao, nhưng bây giờ em đã là người của Tần gia, vẫn nên tôn trọng mọi người, dù không ăn cơm ở nhà hay về nhà ngoại cũng phải báo với mọi người một tiếng, để mọi người còn biết. Chứ em để cả nhà chờ em về ăn cơm như thế, em không cảm thấy có lỗi sao?”

Hứa Đào Nhi đưa mắt nhìn vào trong phòng ăn, thấy người giúp việc đang dọn dẹp, cô cố ý nói:

“Ồ, mọi người chưa ăn sao? Em xin lỗi nhé.”

Rồi cô quay sang Tần Dịch Phong:

“Không phải em đã gửi tin nhắn cho anh báo mọi người ăn cơm trước, em với con ra ngoài ăn rồi à? Sao anh không bảo chị, để mọi người chờ em như thế?”

Tần Dịch Phong bấy giờ mới đưa mắt liếc nhìn cô một cái, đụng phải ánh nhìn mang hàm ý chất vấn của cô, anh ta chán ghét quay đi. Vài giây sau mới hờ hững cầm điện thoại lên, rồi lại ném xuống, hời hợt đáp một tiếng:

“Tôi quên.”

Nhìn thái độ Tần Dịch Phong như thế, Hứa Đào Nhi chợt nhớ tới vẻ chỉn chu ân cần của Hàn Thần khi dạy dỗ Hàn An Nhiên. Đúng là không so sánh thì không có đau thương.

Do dư âm khi gặp lại người cũ, cô không có nhiều kiên nhẫn nên nói:

“Nếu không còn chuyện gì khác, em xin phép đi nghỉ trước.”

Dứt rồi, cô liền dẫn con trai rời đi.

Tần Thủy Liên vẫn cố nói chêm vào mấy câu, đại ý đổ lỗi cho cô, đáng lý cô nên nói với cả nhà chứ không phải nói với mình Tần Dịch Phong. Nhưng vì đã đi ra ngoài rồi, nên Hứa Đào Nhi không có tâm trạng quay lại tranh cãi ai đúng ai sai với chị ta nữa.

Chẳng biết từ khi nào, Hứa Đào Nhi đã thay đổi, trở thành một phiên bản đến chính cô cũng không nhận ra. Cô ngày xưa, nào ai dám bắt nạt cô? Cô của bây giờ, miễn là không đụng đến giới hạn con trai của cô thì cô đều không bận tâm.

Người bên ngoài đều cho rằng từ sau khi cô lấy chồng đã giống như trở thành một người phụ nữ hiền lương thục đức, biết hiếu thuận cha mẹ chồng. Cô lại miễn cưỡng cho rằng, mình là một người phụ nữ ngu ngốc cam chịu, biết che giấu cảm xúc và biết nhẫn nhịn mỗi khi bị chà đạp.

Tần gia thì chính là một nhà giàu tầm trung đầy tham vọng, vì lợi ích mà bất chấp. Xưa kia cô từng nghe đến tin đồn, đám công tử nhà giàu tầm trung như bọn họ rất muốn tìm những tiểu thư đài các có gia thế hùng hậu để nương tựa. Nhìn thì không có vấn đề gì, trông rất môn đăng hộ đối. Nhưng thực chất, giới thượng lưu thực sự chỉ cần liếc qua cũng biết tham vọng của đám nhà giàu tầm trung này.

Ngay như lúc này đây, khi cô vừa tắm cho con trai xong bên dưới cửa ra vào của gian nhà riêng mẹ con cô ở, hệ thống thông minh thông báo có người tới. Cô nhìn qua camera treo trên tường, thấy bà Tần thì hiểu ngay.

“Mẹ, bà nội lại đến xin gì vậy ạ?”

Cô không trả lời, chỉ ra hiệu cho con trai ngoan ngoãn, ngồi đợi cô trên phòng ngủ. Vừa đi xuống dưới, bà Tần nhìn thấy cô lập tức chưng ra vẻ mặt mẹ hiền thương con.

“Ôi con gái, cháu trai đã đi ngủ rồi sao?”

Hứa Đào Nhi môi mỉm cười, mắt không cười.

“Vâng, thằng bé ở lớp nghịch ngợm quá nên vừa tắm xong, mệt nên lăn ra ngủ rồi. Mẹ… có chuyện gì sao?”

Mẹ chồng tiến sát về phía cô, trông thật thân thiết.

“Mẹ đến xem con thế nào thôi. Cũng không có chuyện gì cả.”

Câu trước như vậy, câu sau đã lập tức nói vào vấn đề chính về mục đích bà ta tới đây:

“À, mẹ chợt nhớ ra, hôm nay A Phong nói với mẹ bên công ty thằng bé đang gấp gáp vụ thu mua diện tích mở xưởng sản xuất thuốc. Đấy, không biết con đã nói chuyện với cha con về mảnh đất phía Tây thành phố chưa?”

Lúc này, chị Tâm người giúp việc duy nhất mà cô đưa từ Hứa gia sang đang loay hoay dọn dẹp trong phòng ăn, không biết vô tình hay cố ý mà nghe tiếng cốc nước đặt xuống bàn “cạch” một tiếng thật lớn.

Hứa Đào Nhi ánh mắt ba phần né tránh, bảy phần không thoải mái, nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai. Môi vẫn giữ một nụ cười, thâm sâu khó lường.

“Mẹ, chuyện này con cũng đang định cuối tuần sẽ về nói với cha con. Mẹ cũng biết đấy, cha con là một phần, chủ yếu là ông nội. Chưa kể, mảnh đất đó, ông con cũng đang muốn dùng, chuyện này… con không đảm bảo được.”

Nghe thấy vẻ không chắc chắn từ cô, bà Tần lập tức thay đổi sắc mặt.

“Con nói thế là sao?”

Chapter
1 Chương 1: Bị cướp mất vị trí Vedette
2 Chương 2: Người đàn ông dưới ánh trăng
3 Chương 3: Ai đang níu kéo mãi không buông?
4 Chương 4: Khiêu vũ cùng anh
5 Chương 5: Biến cố xảy đến
6 Chương 6: Sự sụp đổ của Anny Mộng Đào
7 Chương 7: Tần Minh giận dỗi
8 Chương 8: Làm ông nội sớm cũng được!
9 Chương 9: Tiếc nuối
10 Chương 10: Anh họ Tần... Thần Minh?
11 Chương 11: Tần gia tham lam
12 Chương 12: Gạt bỏ những gì Hứa gia đã cho họ
13 Chương 13: Dự án Nam Sơn có vấn đề
14 Chương 14: Nhờ vả trong đêm
15 Chương 15: Phải cảm ơn cho thỏa đáng
16 Chương 16: Như bị ma nhập
17 Chương 17: Từng bị ‘vị kia’ nhắm trúng
18 Chương 18: Với tới được chứ không phải không
19 Chương 19: Câu chuyện riêng của bộ ba Hàn gia
20 Chương 20: Cô dâu hụt?
21 Chương 21: Thật cảm lạnh
22 Chương 22: Nói rằng ‘vợ đến rồi’
23 Chương 23: Uống cho sự đồng điệu này
24 Chương 24: Từng có người nắm tay cô
25 Chương 25: Ai thao túng ai?
26 Chương 26: Cho con nắm quyền
27 Chương 27: ‘Chị gái bốn mươi tuổi’
28 Chương 28: Cha con có bồ nhí
29 Chương 29: Chuyện này lỗi do ‘ai’!
30 Chương 30: Hiểu nhầm ý ‘người nhà’ của cô
31 Chương 31: Hàn Trạch làm theo ý mình
32 Chương 32: Là bé bò ngoan ngoãn của mẹ
33 Chương 33: Tần gia đừng mơ tưởng đến mảnh đất đó
34 Chương 34: Gặp anh giữa trời đêm
35 Chương 35: Nắm tay
36 Chương 36: Con cá ngắc ngoải
37 Chương 37: Mê người mẫu
38 Chương 38: Thương em!
39 Chương 39: Vẫn sẽ ở đây, bên cạnh em
40 Chương 40: Cô xinh đẹp cưới ba của Nhiên Nhiên?
41 Chương 41: Hàn Thần đang giận
42 Chương 42: Sẽ ngất mất
43 Chương 43: Để ảnh nền con trai cô
44 Chương 44: Hiện tại nên như vậy
45 Chương 45: Thật dẻo miệng
46 Chương 46: Ly hôn không phải vấn đề, vấn đề là ở trái tim
47 Chương 47: Đấu tranh tâm lý với bác sĩ tâm lý
48 Chương 48: Triệu Ngọc Nghiên gây chuyện
49 Chương 49: Làm gì để leo lên chức vị Phó Giám đốc Sở Nội vụ?
50 Chương 50: ‘Ánh trăng lẻ loi’
51 Chương 51: “Anh ơi, cứu em…”
52 Chương 52: Xấu hổ tận cùng
53 Chương 53: Đừng giận
54 Chương 54: Không cần anh quan tâm
55 Chương 55: Bí mật của cụ cố và bác Thần
56 Chương 56: Đón Tần Minh về Tần gia?
57 Chương 57: Ly hôn đi
58 Chương 58: Cô ta tới đây chữa bệnh thần kinh!
59 Chương 59: Nỗi lòng người làm cha
60 Chương 60: Âm mưu sâu xa của Triệu gia
61 Chương 61: Làm quái gì mà xây rộng thế?
62 Chương 62: Đặt camera ẩn phải không?
63 Chương 63: Tâm bệnh
64 Chương 64: Hình mẫu lý tưởng của anh?
65 Chương 65: Ôi cháu trai của mẹ…
66 Chương 66: Kèn cựa hơn thua với cả vệ sĩ?
67 Chương 67: Nhớ em
68 Chương 68: Nước mắt hạnh phúc
69 Chương 69: Vợ của Hàn Thần?
70 Chương 70: Bị người của Hàn gia xoay mòng mòng
71 Chương 71: Ôi! ‘Chị gái’ này, con chị cũng lớn tướng cả rồi ha!
72 Chương 72: Tần gia tới
73 Chương 73: Hàn Thần mỉa mai
74 Chương 74: Tần gia trơ trẽn
75 Chương 75: Mạng chó cũng không tha
76 Chương 76: Hôn trộm
77 Chương 77: Yêu thương mười tám năm
78 Chương 78: ‘Giang sơn dễ đổi, bản tính là em’
79 Chương 79: Chuyên hóng hớt
80 Chương 80: Ba… ba… ba!
81 Chương 81: Dâu hờ?
82 Chương 82: Là fan của chị
83 Chương 83: Tình cảm biến chất
84 Chương 84: Không gặp… nhớ anh
85 Chương 85: 'Anh đến đây với em điii...'
86 Chương 86: Thằng đàn bà hèn hạ
87 Chương 87: Mẹ lạnh nhạt với con
88 Chương 88: Có ý đồ riêng tư với Hàn Trạch
89 Chương 89: ‘Hihi’ hóa ra là anh
90 Chương 90: Cô ta là vợ của anh?
91 Chương 91: Em quá thất vọng
92 Chương 92: Tất cả là tại anh!
93 Chương 93: Khóc hết nước mắt
94 Chương 94 (Có mật): Không bỏ anh nữa
95 Chương 95 (Canh thịt nhẹ): Nhung nhớ
96 Chương 96: Quên mất
97 Chương 97: Lời nói dối trùng khớp
98 Chương 98: Bị cắm sừng bấy lâu nay
99 Chương 99: Dám đánh Koenigsegg Regera của em
100 Chương 100: Cuộc hôn nhân này kết thúc rồi
101 Chương 101: Quyết định bất ngờ
102 Chương 102: Kết hôn chớp nhoáng
103 Chương 103: Sự thật hạnh phúc
104 Chương 104: Khoe cho cả thế giới biết
105 Chương 105: Trái ngược với đau khổ là hạnh phúc
106 Chương 106: ‘Hàn Thần tiểu tam’
107 Chương 107: Không phải ‘giai tân’ của em
108 Chương 108: Thành lập hội ‘bà tám’
109 Chương 109: Sát nhân giờ là chồng em
110 Chương 110: Anh đang e thẹn
111 Chương 111: Đứa trẻ biết điều
112 Chương 112: Con trai đã quen rồi
113 Chương 113: Học vượt
114 Chương 114: ‘Đầu mấu’
115 Chương 115: Đại hội ‘tri ân’
116 Chương 116: Điên cả người
117 Chương 117: Thấu hiểu anh
118 Chương 118: Triệu Luật
119 Chương 119: Mang thai con của Tần Dịch Phong rồi?
120 Chương 120: Đốt sạch
121 Chương 121: Quả báo của Tần gia
122 Chương 122: Tổn thương ở con?
123 Chương 123: Hy vọng làm ông bà nội sớm
124 Chương 124: Ba hư lắm
125 Chương 125: Thai yếu
126 Chương 126: Thoát chết
127 Chương 127: Là cô ta?
128 Chương 128: Bà nội cùng con đi học võ
129 Chương 129: Vợ của ông chủ
130 Chương 130: Ý định vượt ngục
131 Chương 131: Sảy thai
132 Chương 132: Cùng một ruột
133 Chương 133: Vị khách bất ngờ
134 Chương 134: Mẹ mất rồi…
135 Chương 135: Người nhà câu nệ!!!
136 Chương 136: Anh không xứng có được hạnh phúc
137 Chương 137: Trở thành điểm yếu của anh
138 Chương 138: Họng súng
139 Chương 139: Quả báo của Triệu Ngọc Nghiên
140 Chương 140: Anh ở đây rồi
141 Chương 141: Chưa quên được người ấy
142 Chương 142: Hôn lễ
143 Chương 143: Có sự cân nhắc là được rồi
144 Chương 144: Cặp sinh đôi
145 Chương 145: Phiên ngoại về Hàn Thần Minh
Chapter

Updated 145 Episodes

1
Chương 1: Bị cướp mất vị trí Vedette
2
Chương 2: Người đàn ông dưới ánh trăng
3
Chương 3: Ai đang níu kéo mãi không buông?
4
Chương 4: Khiêu vũ cùng anh
5
Chương 5: Biến cố xảy đến
6
Chương 6: Sự sụp đổ của Anny Mộng Đào
7
Chương 7: Tần Minh giận dỗi
8
Chương 8: Làm ông nội sớm cũng được!
9
Chương 9: Tiếc nuối
10
Chương 10: Anh họ Tần... Thần Minh?
11
Chương 11: Tần gia tham lam
12
Chương 12: Gạt bỏ những gì Hứa gia đã cho họ
13
Chương 13: Dự án Nam Sơn có vấn đề
14
Chương 14: Nhờ vả trong đêm
15
Chương 15: Phải cảm ơn cho thỏa đáng
16
Chương 16: Như bị ma nhập
17
Chương 17: Từng bị ‘vị kia’ nhắm trúng
18
Chương 18: Với tới được chứ không phải không
19
Chương 19: Câu chuyện riêng của bộ ba Hàn gia
20
Chương 20: Cô dâu hụt?
21
Chương 21: Thật cảm lạnh
22
Chương 22: Nói rằng ‘vợ đến rồi’
23
Chương 23: Uống cho sự đồng điệu này
24
Chương 24: Từng có người nắm tay cô
25
Chương 25: Ai thao túng ai?
26
Chương 26: Cho con nắm quyền
27
Chương 27: ‘Chị gái bốn mươi tuổi’
28
Chương 28: Cha con có bồ nhí
29
Chương 29: Chuyện này lỗi do ‘ai’!
30
Chương 30: Hiểu nhầm ý ‘người nhà’ của cô
31
Chương 31: Hàn Trạch làm theo ý mình
32
Chương 32: Là bé bò ngoan ngoãn của mẹ
33
Chương 33: Tần gia đừng mơ tưởng đến mảnh đất đó
34
Chương 34: Gặp anh giữa trời đêm
35
Chương 35: Nắm tay
36
Chương 36: Con cá ngắc ngoải
37
Chương 37: Mê người mẫu
38
Chương 38: Thương em!
39
Chương 39: Vẫn sẽ ở đây, bên cạnh em
40
Chương 40: Cô xinh đẹp cưới ba của Nhiên Nhiên?
41
Chương 41: Hàn Thần đang giận
42
Chương 42: Sẽ ngất mất
43
Chương 43: Để ảnh nền con trai cô
44
Chương 44: Hiện tại nên như vậy
45
Chương 45: Thật dẻo miệng
46
Chương 46: Ly hôn không phải vấn đề, vấn đề là ở trái tim
47
Chương 47: Đấu tranh tâm lý với bác sĩ tâm lý
48
Chương 48: Triệu Ngọc Nghiên gây chuyện
49
Chương 49: Làm gì để leo lên chức vị Phó Giám đốc Sở Nội vụ?
50
Chương 50: ‘Ánh trăng lẻ loi’
51
Chương 51: “Anh ơi, cứu em…”
52
Chương 52: Xấu hổ tận cùng
53
Chương 53: Đừng giận
54
Chương 54: Không cần anh quan tâm
55
Chương 55: Bí mật của cụ cố và bác Thần
56
Chương 56: Đón Tần Minh về Tần gia?
57
Chương 57: Ly hôn đi
58
Chương 58: Cô ta tới đây chữa bệnh thần kinh!
59
Chương 59: Nỗi lòng người làm cha
60
Chương 60: Âm mưu sâu xa của Triệu gia
61
Chương 61: Làm quái gì mà xây rộng thế?
62
Chương 62: Đặt camera ẩn phải không?
63
Chương 63: Tâm bệnh
64
Chương 64: Hình mẫu lý tưởng của anh?
65
Chương 65: Ôi cháu trai của mẹ…
66
Chương 66: Kèn cựa hơn thua với cả vệ sĩ?
67
Chương 67: Nhớ em
68
Chương 68: Nước mắt hạnh phúc
69
Chương 69: Vợ của Hàn Thần?
70
Chương 70: Bị người của Hàn gia xoay mòng mòng
71
Chương 71: Ôi! ‘Chị gái’ này, con chị cũng lớn tướng cả rồi ha!
72
Chương 72: Tần gia tới
73
Chương 73: Hàn Thần mỉa mai
74
Chương 74: Tần gia trơ trẽn
75
Chương 75: Mạng chó cũng không tha
76
Chương 76: Hôn trộm
77
Chương 77: Yêu thương mười tám năm
78
Chương 78: ‘Giang sơn dễ đổi, bản tính là em’
79
Chương 79: Chuyên hóng hớt
80
Chương 80: Ba… ba… ba!
81
Chương 81: Dâu hờ?
82
Chương 82: Là fan của chị
83
Chương 83: Tình cảm biến chất
84
Chương 84: Không gặp… nhớ anh
85
Chương 85: 'Anh đến đây với em điii...'
86
Chương 86: Thằng đàn bà hèn hạ
87
Chương 87: Mẹ lạnh nhạt với con
88
Chương 88: Có ý đồ riêng tư với Hàn Trạch
89
Chương 89: ‘Hihi’ hóa ra là anh
90
Chương 90: Cô ta là vợ của anh?
91
Chương 91: Em quá thất vọng
92
Chương 92: Tất cả là tại anh!
93
Chương 93: Khóc hết nước mắt
94
Chương 94 (Có mật): Không bỏ anh nữa
95
Chương 95 (Canh thịt nhẹ): Nhung nhớ
96
Chương 96: Quên mất
97
Chương 97: Lời nói dối trùng khớp
98
Chương 98: Bị cắm sừng bấy lâu nay
99
Chương 99: Dám đánh Koenigsegg Regera của em
100
Chương 100: Cuộc hôn nhân này kết thúc rồi
101
Chương 101: Quyết định bất ngờ
102
Chương 102: Kết hôn chớp nhoáng
103
Chương 103: Sự thật hạnh phúc
104
Chương 104: Khoe cho cả thế giới biết
105
Chương 105: Trái ngược với đau khổ là hạnh phúc
106
Chương 106: ‘Hàn Thần tiểu tam’
107
Chương 107: Không phải ‘giai tân’ của em
108
Chương 108: Thành lập hội ‘bà tám’
109
Chương 109: Sát nhân giờ là chồng em
110
Chương 110: Anh đang e thẹn
111
Chương 111: Đứa trẻ biết điều
112
Chương 112: Con trai đã quen rồi
113
Chương 113: Học vượt
114
Chương 114: ‘Đầu mấu’
115
Chương 115: Đại hội ‘tri ân’
116
Chương 116: Điên cả người
117
Chương 117: Thấu hiểu anh
118
Chương 118: Triệu Luật
119
Chương 119: Mang thai con của Tần Dịch Phong rồi?
120
Chương 120: Đốt sạch
121
Chương 121: Quả báo của Tần gia
122
Chương 122: Tổn thương ở con?
123
Chương 123: Hy vọng làm ông bà nội sớm
124
Chương 124: Ba hư lắm
125
Chương 125: Thai yếu
126
Chương 126: Thoát chết
127
Chương 127: Là cô ta?
128
Chương 128: Bà nội cùng con đi học võ
129
Chương 129: Vợ của ông chủ
130
Chương 130: Ý định vượt ngục
131
Chương 131: Sảy thai
132
Chương 132: Cùng một ruột
133
Chương 133: Vị khách bất ngờ
134
Chương 134: Mẹ mất rồi…
135
Chương 135: Người nhà câu nệ!!!
136
Chương 136: Anh không xứng có được hạnh phúc
137
Chương 137: Trở thành điểm yếu của anh
138
Chương 138: Họng súng
139
Chương 139: Quả báo của Triệu Ngọc Nghiên
140
Chương 140: Anh ở đây rồi
141
Chương 141: Chưa quên được người ấy
142
Chương 142: Hôn lễ
143
Chương 143: Có sự cân nhắc là được rồi
144
Chương 144: Cặp sinh đôi
145
Chương 145: Phiên ngoại về Hàn Thần Minh

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play