CHƯƠNG 15: Cái Xác Mất Tiêu

Vào phòng, Tạ Thành uể oải nằm phịch xuống giường không tắm rửa mà bắt đầu nhắm mắt chuẩn bị ngủ thì Tạ Anh đi đến, ngồi xuống giường: "Anh".

Anh mệt mỏi đáp: "Hử? Cả ngày không nghỉ ngơi nên anh mày mệt, có chuyện gì không?".

"Anh đừng có tiếp xúc nhiều với cái tên Lưu Vũ". Cậu vân vê ngón tay mình, ghen tị trong lòng lại dâng lên. Anh chưa bao giờ mỉm cười thật sự với cậu, mỗi khi anh cười với cậu thì cậu biết đó chỉ là cách anh "chữa bệnh tạm thời" cho cậu thôi. Nhưng anh lại hoàn toàn rộng lượng nụ cười thật lòng với những người khác.

Cậu thật sự không có bị đa nhân cách! Chỉ là... Đôi lúc cảm thấy bản thân như bị ai đó điều khiển và không tự chủ được.

Khao khát được anh thật lòng mỉm cười với cậu mà không có cái rào cản "chữa bệnh".

Tạ Thành thở dài xoay người đưa lưng về phía cậu: "Anh ta không phải người xấu đâu, sẽ không nguy hiểm gì nên yên tâm đi".

"Nhưng hắn ta chắc chắn có gì đó đáng ngờ lắm". Cậu cứ khẳng định.

Tạ Thành: "......".

Anh đã ngủ mất tiêu.

Tạ Anh: "......".

Mỗi khi cơ thể mệt mỏi nằm xuống là anh ngủ đê mê như chết chẳng biết trời trăng đất dày bởi vậy dù bị người ta lén đem đi chôn không chừng cũng không hay biết.

Cậu thấy anh ngủ rồi đứng lên tắt đèn, nằm xuống bên cạnh anh, tiểu Vương đột nhiên phóng lên chen nằm chính giữa. Tạ Anh đen mặt: "Tiểu Vương!! Con cún này!".

Tiểu Vương chỉ là chú chó nên không biết gì hết, lơ ngơ le lưỡi với bộ dạng đáng yêu.

Tạ Anh: "......".

Bởi vì đáng yêu cho nên cậu chẳng thể làm gì nó được đành xoa đầu, vuốt ve nó.

Bên ngoài gió mạnh, những cây dừa đung đưa theo nhịp, biển dập dờn gợn sóng, mưa bắt đầu rơi. Ánh đèn ngủ lờ mờ ánh cam hất vào gương mặt anh tú của Lưu Vũ, hắn ngồi cạnh cửa sổ, ánh mắt dõi từng hạt mưa bắn vào cửa kính. Sâu thẩm trong đôi mắt hổ phách hiện lên bóng hình một người. Những nhớ thương tràn về trong tâm trí, một cô gái tóc dài đen mượt đang ôm hắn, vuốt ve âu yếm hắn.

"Không ngờ.. Cậu ấy lại giống em ấy đến vậy". Lưu Vũ mở quyển sổ nhỏ, bên trong có kẹp một tấm hình cũ của một cô gái đứng cạnh một người đàn ông.

Đôi mắt phượng lạnh lùng của hắn bỗng lóe lên ánh nước.

Cô gái trong tấm hình này có đường nét rất giống Tạ Thành từ ánh mắt cho đến nụ cười, người đàn ông bên cạnh chính là hắn. Cô gái đang ôm tay hắn với vẻ mặt hạnh phúc viên mãn, còn hắn thì mỉm cười mãn nguyện. Tấm hình này khá cũ kỹ dường như đã mấy chục năm cho nên hình ảnh gần bay màu.

"Tách tách". Trên tấm hình bỗng nhiên bị giọt nước nhỏ xuống, là lệ hắn rơi. Hắn dùng bàn tay che đi đôi mắt đẫm ướt buồn bã mà lẳng lặng khóc trong nỗi nhớ nhung.

"Đã hơn nữa đời người nhưng chẳng thể tìm được em...".

Một người đàn ông lạnh lùng như hắn không ngờ lại mềm lòng lén lút rơi nước mắt. Mất người mình thương đã năm mươi mấy năm gần sáu chục năm, bây giờ không biết là do duyên phận thiên ý hay ông trời chớ trêu hắn bỗng để cho hắn gặp gỡ một người rất giống người con gái hắn thương. Nhưng người này lại là đàn ông, dù biết vậy nhưng trong lòng lại có cảm giác một lần nữa rung động.

.

Buổi chiều, mưa tạnh nhưng mây đen không hề tản đi mà càng kéo thêm nhiều mây tạo ra sắc cảnh âm u giá lạnh. Tạ Thành đã thức nhưng con mắt vẫn nhắm suy ra nữa tỉnh nữa mê, xoay người ôm gối ôm. Bỗng nhiên cảm thấy cái gối này sao mềm mềm cứng cứng, hé mắt thì phát hiện mình đang ôm Tạ Anh. Cậu ôm anh dụi đầu vào lòng ngực, giọng ngáy ngủ nũng nịu: "Tạ Thành Thành à ~ ngủ thêm chút nữa đi".

"Gâu gâu!". Bỗng nhiên tiểu Vương nhảy lên cắn áo cậu kéo ra.

Cậu buông anh ra ngồi dậy tóm lấy tiểu Vương: "Cái con cún này dám phá đám tao!".

Tiểu Vương ẳng ẳng vài tiếng. Tạ Thành ngồi dậy đỡ đầu quá mệt mỏi với hai tên này rồi liền vả đầu cậu: "Nhanh rửa mặt tắm rửa rồi đi tìm Hiểu Hân nè!".

Nói rồi anh đứng dậy đi vào nhà tắm, bỏ cậu ngồi ngơ ra với bộ mặt đáng thương: "Sao anh lại đánh em?~".

.

Tất cả mọi người dường như đã tập trung trong phòng ăn chứ không phải sảnh, dù gì cũng một ngày đâu ai ăn uống gì đâu nên rất đói, ngồi chờ phục vụ. Nhưng có một điều kì lạ là tất cả đều im re tĩnh lặng, không ai nói gì, bốn người ngồi bàn bên đây nhưng chỉ duy nhất có một người ngồi một mình bàn bên kia.

Mà khoan có gì đó không đúng! Tại sao lại có thêm một người?!

Nhóm ba người Tạ Thành bước vào, Tạ Thành giật mình khi nhìn thấy người ngồi một mình bên bàn bên kia, thốt lên: "Hiểu Hân?!".

Vẻ mặt Hiểu Hân lo lắng sợ hãi, thấy anh đang nhìn mình cô liền gật đầu chào hỏi với anh.

Chẳng phải cô ấy mất tích rồi sao? Thế sao bây giờ lại ngồi ở đây? Nếu thế sao không ngồi chung bàn với mấy người kia?

Tạ Thành đi đến bên Lý Tiểu Quyên: "Hiểu Hân trở lại rồi, sao em ấy không qua đây ngồi chung với cô vậy? Tôi nhớ hai người thân lắm mà".

Lý Tiểu Quyên sợ hãi len lén lia mắt nhìn Hiểu Hân bên kia, nói nhỏ: "Đó không phải Hân Hân đâu...".

Ngủ một giấc dậy mọi thứ đột nhiên thay đổi, Tạ Thành hoang mang thắc mắc: "Là sao? Rốt cuộc là có chuyện gì?".

Lương Tôn kéo tay anh, vẻ mặt như kinh hãi thứ gì đó, giọng anh ta lí nhí: "Đi theo tôi đi cậu sẽ biết".

Nói rồi Lương Tôn đứng lên định cùng Tạ Thành đi đâu đó thì bị Tạ Anh chặn lại, cậu cau mày xách cổ áo Lương Tôn, gằn giọng: "Này! Chẳng phải tôi đã nói là đừng cho anh ấy biết rồi sao? Anh ấy sẽ sợ hãi bất an đấy!".

"Dù gì cũng là đồng đội, có gì đâu mà giấu chứ! Sợ thì ai cũng sợ chứ có riêng gì cậu ấy đâu!". Lương Tôn liền thoát khỏi tay cậu vòng qua sau lưng Tạ Thành núp.

Anh càng không hiểu bọn họ nói gì: "Giấu tôi chuyện gì?!".

"Đi với tôi đến nơi này". Lưu Vũ bước đến nắm lấy tay anh kéo đi.

"Này!". Tạ Anh kéo anh lại, liếc hắn: "Các người điếc không nghe tôi nói gì à?".

Cảm thấy chuyện ai ai cũng biết có riêng mình là chả biết chả hiểu cái quái gì, bọn họ giấu anh chuyện gì cho nên anh bực mình vô cùng!

"Rầm!". Tạ Thành đập tay xuống bàn thật mạnh, mọi người giật mình nhìn anh.

"Dẫn tôi đi, mấy người thật là làm tôi bực bội!".

Anh cùng Lưu Vũ và Lương Tôn đi đến nơi mà bọn họ nói, lúc đi họ không kể cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Hiểu Hân ở đây rồi mà họ nói đó không phải Hiểu Hân?

Ở ngoài sảnh bước về bên trái, đi vào có một hành lang rộng dài thông qua phía sau khách sạn nhưng họ không đi ra phía sau mà đi vào một ngã rẽ nữa. Cuối dãy hành lang có hai cánh cửa, họ dẫn anh đi tới cánh cửa bên phải.

Lưu Vũ cầm tay vịn nhưng chưa mở, hắn nói: "Khi nãy cậu nhóc kia lo lắng cậu sợ nên không dám nói với cậu, bây giờ cậu ở đây nhìn thấy những gì tuyệt đối đừng sợ hãi bởi vì chúng ta ở trong thế giới lời nguyền".

"Người sinh tồn trong lời nguyền này, ai chết trước thì sẽ phải ở trong nơi gọi là phòng chờ, ở đó chờ đợi khi nào đồng đội giải mã lời nguyền khi đó cả người chết và đồng đội sẽ quay về thực tại. Nó giống như chơi game".

Lương Tôn nghe mà sững sốt: "Thế sao không nói sớm? Làm hại ai cũng sợ hãi bất an".

Nhìn anh ta, gương mặt hắn lạnh tanh, nói: "Cậu có biết tại sao có cái lời nguyền này không?".

Anh ta lắc đầu: "Tôi không biết và cũng chẳng biết tại sao tôi lại dính vào cái lời nguyền này nữa".

Buông tay cửa, tay thả lỏng, hắn nói: "Khi cậu không trải nghiệm lời nguyền mà cứ chết ở phòng chờ thì vĩnh viễn sẽ không thể nào biết được những sự thật tàn khốc của con người và thế giới đời thực tại. Ở trong phòng chờ mãi chỉ có thể sống trong một không gian như cái nhà tù, ăn ngủ. Mỗi ngày trôi qua đều ăn với ngủ, khi đến mức độ nào đó sẽ suy ra chán nản chán ghét cuộc đời vô vị và khi đó sẽ đâm ra suy nghĩ tự kết thúc cuộc đời mình để đến với cái tự do".

Tạ Thành và Lương Tôn nghe đến đây bắt đầu toát mồ hôi lạnh, đường nào cũng sẽ chết.

Phải chăng là do nội tâm không trong sạch cho nên khiến mình rơi vào cái nơi này?

"Ô hô, thật vậy sao?". Tạ Anh đi ra, nãy giờ cậu lén đi theo ba người mới bước đến ngã rẽ thì nghe cuộc nói chuyện. Gì mà sinh tồn trong lời nguyền như chơi game chứ.

Nghĩ đi nghĩ lại thằng già Lưu Vũ này đã ở trong cái lời nguyền gần sáu chục năm, ít nhiều gì hắn cũng có nhiều kinh nghiệm hơn có gì kết làm đồng đội với hắn không chừng có thể nhanh chống thoát khỏi cái lời nguyền này.

Mà, nếu hắn có nhiều kinh nghiệm như vậy thì tại sao vẫn còn ở trong cái lời nguyền này hơn mấy chục năm chứ?

Lưu Vũ: "Đúng vậy".

Suy nghĩ thông rồi, cậu liền bước đến bên anh, tỏ ra áy náy: "Anh, em xin lỗi. Em sợ anh sẽ sợ cho nên em mới kêu mọi người đừng ai nói".

Nhiều khi anh cũng bực Tạ Anh thật chứ, nhiều lúc cậu cứ thái quá lên. Nhưng chấp nhận thôi, em trai anh mắc bệnh đa nhân cách mà. Gáng sau này thoát khỏi lời nguyền để chữa cho cậu nữa.

Anh thở dài: "Sau này có chuyện gì em cứ nói cho anh biết, anh không có sợ những cái đó đâu".

Anh không phải cứ yếu đuối sẽ sợ hãi mãi cho nên bây giờ đối với anh thì anh phải cố vượt qua nhiệm vụ lần này.

Cánh cửa mở, bên trong không có cửa sổ tối om chỉ có ánh đèn ngủ lờ mờ ánh cam. Anh hít thở bước vào, đồ vật trong căn phòng ngăn nắp ngay ngắn. Có vài chỗ mạ vàng dù trong bóng tối vẫn có thể thấy lấp lánh. Lưu Vũ bước vào, theo sau đó là Lương Tôn.

"Cái.. Cái quái gì?!". Lương Tôn kinh hoàng lùi ra đằng sau, hốt hoảng thốt lên: "Cái xác Hiểu Hân biến mất rồi!!!".

Tạ Anh liền đẩy Lương Tôn và Lưu Vũ ra đi lên phía trước. Nhíu mày nhưng lại giãn ra liền, bên mép hơi nhếch giống như hiểu cái gì đó rồi. Cậu định mở miệng nói nhưng lại thôi.

Tạ Thành có chút lơ ngơ, bởi trong căn phòng này hoàn toàn không có một ai ngoài mấy người đang đứng ở đây, ở dưới sàn hoàn toàn sạch sẽ.

Theo như anh biết là căn phòng này ban đầu có xác của Hiểu Hân nhưng khi anh đến thì cái xác cứ như sống dậy mà biến mất không để lại dấu vết gì ở đây.

"Đầu đuôi câu chuyện này là như thế nào vậy?". Anh hỏi.

Lưu Vũ bật công tắt đèn trong phòng lên, bước đến ngồi xuống ghế sô pha giữa phòng: "Ngồi xuống đi".

Anh và cậu ngồi xuống đối diện hắn riêng Lương Tôn đứng trước cửa không dám vào. Anh ta vẫn cảm thấy ớn rợn trong người bởi hình ảnh xẹt ngang trong đầu. Cái xác bị chặt tứ chi chỉ còn lại cái thân và cái đầu của Hiểu Hân treo đung đưa giữa phòng. Hai con ngươi lọt ra khỏi tròng mắt được mạch máu bám víu lủng lẳng cùng máu me đầm đìa của nơi bị chặt nhiễu thành vũng dưới sàn, quanh quẩn trong đầu anh ta.

"Ọe!". Một giây hồi tưởng kết thúc, anh ta quay đầu đến cuối góc nôn mửa.

Nhíu mày, Tạ Thành đi ra đỡ anh ta, hỏi thăm: "Này anh có sao không? Anh không khỏe chỗ nào sao?".

Chùi miệng, gương mặt anh ta tái nhợt, liên tục lắc đầu: "Tôi không sao, tôi không sao".

Anh đỡ Lương Tôn vào trong, anh ta chống đỡ đầu ngồi ngả lưng ra ghế. Tạ Thành bỗng nhớ đến gì đó, nói: "Anh Lưu, chúng ta giờ thành đồng đội rồi mà tôi không giới thiệu tên, thật ngại quá".

Lưu Vũ nhìn anh: "Không sao".

Anh mỉm cười nói: "Tôi là Tạ Thành, cậu nhóc bên cạnh là em trai tôi Tạ Anh".

Lương Tôn ngồi thẳng lưng cũng giới thiệu: "Chào anh Lưu, tôi là Lương Tôn".

Hắn gật đầu nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tạ Thành, bị ánh mắt sắc lạnh dán vào mình anh có chút khó thở, hắn lên tiếng: "Tạ Thành, chúng ta từng gặp nhau đấy. Cậu nhớ không?".

Từng gặp hắn? Anh chẳng nhớ nổi từng gặp người đàn ông mang nét đẹp thần bí này ở đâu.

"Có khi nào anh nhầm người không?". Anh nói.

Lưu Vũ: "......".

Hắn im lặng nhìn anh giây lát sau đó nhắm mắt lắc đầu: "Được rồi, vậy tôi sẽ kể lại chuyện mà chúng tôi thấy cho cậu nghe".

Tạ Thành bắt đầu tập trung: "Vâng".

 --------------------

[Vở Kịch Nhỏ]

Tạ Thành làm bia đỡ đạn của Lưu Vũ và Tạ Anh :))

Chapter
1 CHƯƠNG 0: Giới Thiệu
2 CHƯƠNG 1: Đi Bộ Cùng Em Trai
3 CHƯƠNG 2: Anh Là Giảng Viên
4 CHƯƠNG 3: Cúp Điện
5 CHƯƠNG 4: Là Mơ
6 CHƯƠNG 5: Mơ Mộng Thành Thất Vọng
7 CHƯƠNG 6: Mọi Người Đâu?
8 CHƯƠNG 7: Gặp Ma Giữa Đuòng
9 CHƯƠNG 8: Chọn Vũ Khí
10 CHƯƠNG 9: Hình Bóng Người Thương
11 CHƯƠNG 10: Chúng Nó Thành Chuột
12 CHƯƠNG 11: Bến Xe Buýt
13 CHƯƠNG 12: Dính Lời Nguyền
14 CHƯƠNG 13: Khách Sạn Ven Biển
15 CHƯƠNG 14: Nhiệm Vụ
16 CHƯƠNG 15: Cái Xác Mất Tiêu
17 CHƯƠNG 16: Hành Lang Thật Dài
18 CHƯƠNG 17: Hắn Đã Kết Hôn
19 CHƯƠNG 18: Mấy Người Kia Biến Mất
20 CHƯƠNG 19: Quạu Thiệt!
21 CHƯƠNG 20: Hút Thuốc
22 CHƯƠNG 21: Vòng Lập
23 CHƯƠNG 22: Quyển Sổ
24 CHƯƠNG 23: Được Trai Đẹp Bế
25 CHƯƠNG 24: Em Trai Tự Lo Được
26 CHƯƠNG 25: Nhìn Trộm Hắn
27 CHƯƠNG 26: Hắn Làm Anh Ngại Ngùng
28 CHƯƠNG 27: Ghen
29 CHƯƠNG 28: Hắn Và Cậu
30 CHƯƠNG 29: Anh Biến Thành Hưng Hưng
31 CHƯƠNG 30: Bị Xa Lánh
32 CHƯƠNG 31: Thủy Ngư Hoa
33 CHƯƠNG 32: Lưu Vũ Nhớ Vợ
34 CHƯƠNG 33: Gặp Lại Tên Khốn Lừa Cậu
35 CHƯƠNG 34: Trả Lại Đây!
36 CHƯƠNG 35: Muốn Chết
37 CHƯƠNG 36: Vực Dậy
38 CHƯƠNG 37: Giết?
39 CHƯƠNG 38: Tập Trung Đủ... Nhưng
40 CHƯƠNG 39: Giúp Tôi
41 CHƯƠNG 40: Thân Phận Cậu Là Gì?
42 CHƯƠNG 41: Ngươi Cũng Yêu Anh Ấy?
43 CHƯƠNG 42: Thí Nghiệm
44 CHƯƠNG 43: Mặt Khác
45 CHƯƠNG 44: Chưa Mất Trí Nhớ
46 CHƯƠNG 45: Gặp Lại Vợ
47 CHƯƠNG 46: Hắn Còn Phải Cứu Tạ Thành!
48 CHƯƠNG 47: Căn Hầm
49 CHƯƠNG 48: Dây Thừng Cứu Rỗi
50 CHƯƠNG 49: Lối Thoát Bị Khóa
51 CHƯƠNG 50: Mất Cảm Giác
52 CHƯƠNG 51: Đi 'Tái Khám'
53 CHƯƠNG 52: Sinh Sản?
54 CHƯƠNG 53: Đau Đớn
55 CHƯƠNG 54: Mặt Gương
56 CHƯƠNG 55: Một Chút Vụn Vặt Tăm Tối
57 CHƯƠNG 56: Hồn Huyết Nguyệt
58 CHƯƠNG 57: Giả Dạng
59 CHƯƠNG 58: Người Trong Di Ảnh
60 CHƯƠNG 59: Không Ngờ Quản Lý Tần Lại Là..?!
61 CHƯƠNG 60: Không Thể Nào!!!
62 CHƯƠNG 61: Trải Nghiệm Mới
63 CHƯƠNG 62: Trò Chuyện
64 CHƯƠNG 63: Viếng Mộ
65 CHƯƠNG 64: Cái Bóng Ở Sân Vườn
66 CHƯƠNG 65: Tiếng Tim Đập
67 CHƯƠNG 66: Gặp Lại Hắn
68 CHƯƠNG 67: Lợi Dụng Để Hôn
69 CHƯƠNG 68: Bí Mật Của Khách Sạn Thanh Phi
70 CHƯƠNG 69: Hoàn Thành Nhiệm Vụ Chưa?
71 CHƯƠNG 70: Thang Máy
72 CHƯƠNG 71: Sắp Cạn Sức
73 CHƯƠNG 72: Kẻ Xấu Phải Trả Giá
74 CHƯƠNG 73: Giây Phút Bình Yên
75 CHƯƠNG 74: Chuẩn Bị Đồ Đạc Cho Trạm Xe Kế Tiếp
76 CHƯƠNG 75: Gặp Lại Người Từng Thích
77 CHƯƠNG 76: Nhiệm Vụ Mới
78 CHƯƠNG 77: Vượt Qua Hơn Nghìn Bậc Thang
79 CHƯƠNG 78: Chùa Tịnh Tâm Tự
80 CHƯƠNG 79: Món Ăn Chay
81 CHƯƠNG 80: Suối Nước Nóng
82 CHƯƠNG 81: Tiếng Tắc Kè Kêu
83 CHƯƠNG 82: Hãy Đi Ngủ Trước Khi Quá Muộn
84 CHƯƠNG 83: Chết
85 CHƯƠNG 84: Ảo Giác Về Ký Ức
86 CHƯƠNG 85: Đứa Nhỏ
87 CHƯƠNG 86: Quái Vật Sợi Tóc
88 CHƯƠNG 87: Vong Nhi
89 CHƯƠNG 88: Nữ Quỷ Nhận Nhầm?
90 CHƯƠNG 89: Đã Có Chén, Giờ Có Đĩa
91 CHƯƠNG 90: Phòng Cưới
92 CHƯƠNG 91: Tượng Đá
93 CHƯƠNG 92: Đừng Nhìn Mặt, Bắt Hình Dong
94 CHƯƠNG 93: Đánh Em Trai
95 CHƯƠNG 94: Hiện Thực Hay Bị Điên?
96 CHƯƠNG 95: Đến Phòng Khám
97 CHƯƠNG 96: Tiêm Thuốc
98 CHƯƠNG 97: Biết Đau
99 CHƯƠNG 98: Tiêu Diệt Hắn Cho Ta!
100 CHƯƠNG 99: Trên Tàu Hỏa
101 CHƯƠNG 100: Chó Thành Người
102 CHƯƠNG 101: Đồng Môn Năm Xưa
103 CHƯƠNG 102: Ngày Đó Của Bác Sĩ Lưu
104 CHƯƠNG 103: Lời Cảnh Báo
105 CHƯƠNG 104: Cái Đầu Trong Giếng Nhô Ra
106 CHƯƠNG 105: Mơ Hồ
107 CHƯƠNG 106: Lời Thổ Lộ
108 CHƯƠNG 107: Đã Từng Hối Hận Và Căm Phẫn Chưa?
109 CHƯƠNG 108: Thí Nghiệm Quỷ Của Tiến Sĩ Lung
110 CHƯƠNG 109: Bị Treo Danh Sát Nhân
111 CHƯƠNG 110: Tìm Cách Cứu Tạ Thành
112 CHƯƠNG 111: Ma Nữ Chỉ Đường
113 CHƯƠNG 112: Có Thai
114 CHƯƠNG 113: Đồng Đội Gặp Lại Nhau
115 CHƯƠNG 114: Hóa Ra Là Ảo Ảnh Tự Tạo
116 CHƯƠNG 115: Thoát Khỏi Hang Động
117 CHƯƠNG 116: Kho Rượu
118 CHƯƠNG 117: Bước Vào Trận Pháp
119 CHƯƠNG 118: Chạy Theo Em
120 CHƯƠNG 119: Muốn Được Yêu Thương
121 CHƯƠNG 120: Nghi Ngờ
122 CHƯƠNG 121: Thích Thì Ôm
123 CHƯƠNG 122: Viện Nghiên Cứu Dưới Lòng Đất
124 CHƯƠNG 123: Hắn Thích Anh
125 CHƯƠNG 124: Ôm Nhau Vì Bị Kẹt
126 CHƯƠNG 125: Bí Mật Dần Bật Mí
127 CHƯƠNG 126: Sự Thật Có Thể Chấp Nhận Không?
128 CHƯƠNG 127: Vẫn Yêu Em Nhưng Lại Làm Hại Em
129 CHƯƠNG 128: Ai Mới Là Lưu Vũ?
130 CHƯƠNG 129: Hắn Mới Là Người Anh Cần
131 CHƯƠNG 130: Người Trao Hi Vọng
132 CHƯƠNG 131: Hoàn Thành Nhiệm Vụ
133 CHƯƠNG 132: "Làm" Trong Nhà Vệ Sinh
134 CHƯƠNG 133: Tức Giận Và Sợ Hãi
135 CHƯƠNG 134: Thoát Khỏi Thế Giới Lời Nguyền Chưa?
136 CHƯƠNG 135: Câu Hỏi
137 CHƯƠNG 136: Sự Yếu Đuối
138 CHƯƠNG 137: Đa Nhân Cách
139 CHƯƠNG 138: Tủi Thân Được An Ủi
140 CHƯƠNG 139: Trở Về Thế Giới Hiện Thực
141 CHƯƠNG 140: Tái Ngộ
142 CHƯƠNG 141: Kết Thúc
143 CHƯƠNG 142: Yên Bình
144 Ngoại Truyện 1: Trang Trí Nhà Mặn Nồng
145 Ngoại Truyện 2: Quà Tặng
146 Ngoại Truyện 3: Làm Hắn Ghen Nên Chịu Phạt
147 Ngoại Truyện 4: Bạn Cũ
148 Ngoại Truyện 4.1: Hạnh Phúc
Chapter

Updated 148 Episodes

1
CHƯƠNG 0: Giới Thiệu
2
CHƯƠNG 1: Đi Bộ Cùng Em Trai
3
CHƯƠNG 2: Anh Là Giảng Viên
4
CHƯƠNG 3: Cúp Điện
5
CHƯƠNG 4: Là Mơ
6
CHƯƠNG 5: Mơ Mộng Thành Thất Vọng
7
CHƯƠNG 6: Mọi Người Đâu?
8
CHƯƠNG 7: Gặp Ma Giữa Đuòng
9
CHƯƠNG 8: Chọn Vũ Khí
10
CHƯƠNG 9: Hình Bóng Người Thương
11
CHƯƠNG 10: Chúng Nó Thành Chuột
12
CHƯƠNG 11: Bến Xe Buýt
13
CHƯƠNG 12: Dính Lời Nguyền
14
CHƯƠNG 13: Khách Sạn Ven Biển
15
CHƯƠNG 14: Nhiệm Vụ
16
CHƯƠNG 15: Cái Xác Mất Tiêu
17
CHƯƠNG 16: Hành Lang Thật Dài
18
CHƯƠNG 17: Hắn Đã Kết Hôn
19
CHƯƠNG 18: Mấy Người Kia Biến Mất
20
CHƯƠNG 19: Quạu Thiệt!
21
CHƯƠNG 20: Hút Thuốc
22
CHƯƠNG 21: Vòng Lập
23
CHƯƠNG 22: Quyển Sổ
24
CHƯƠNG 23: Được Trai Đẹp Bế
25
CHƯƠNG 24: Em Trai Tự Lo Được
26
CHƯƠNG 25: Nhìn Trộm Hắn
27
CHƯƠNG 26: Hắn Làm Anh Ngại Ngùng
28
CHƯƠNG 27: Ghen
29
CHƯƠNG 28: Hắn Và Cậu
30
CHƯƠNG 29: Anh Biến Thành Hưng Hưng
31
CHƯƠNG 30: Bị Xa Lánh
32
CHƯƠNG 31: Thủy Ngư Hoa
33
CHƯƠNG 32: Lưu Vũ Nhớ Vợ
34
CHƯƠNG 33: Gặp Lại Tên Khốn Lừa Cậu
35
CHƯƠNG 34: Trả Lại Đây!
36
CHƯƠNG 35: Muốn Chết
37
CHƯƠNG 36: Vực Dậy
38
CHƯƠNG 37: Giết?
39
CHƯƠNG 38: Tập Trung Đủ... Nhưng
40
CHƯƠNG 39: Giúp Tôi
41
CHƯƠNG 40: Thân Phận Cậu Là Gì?
42
CHƯƠNG 41: Ngươi Cũng Yêu Anh Ấy?
43
CHƯƠNG 42: Thí Nghiệm
44
CHƯƠNG 43: Mặt Khác
45
CHƯƠNG 44: Chưa Mất Trí Nhớ
46
CHƯƠNG 45: Gặp Lại Vợ
47
CHƯƠNG 46: Hắn Còn Phải Cứu Tạ Thành!
48
CHƯƠNG 47: Căn Hầm
49
CHƯƠNG 48: Dây Thừng Cứu Rỗi
50
CHƯƠNG 49: Lối Thoát Bị Khóa
51
CHƯƠNG 50: Mất Cảm Giác
52
CHƯƠNG 51: Đi 'Tái Khám'
53
CHƯƠNG 52: Sinh Sản?
54
CHƯƠNG 53: Đau Đớn
55
CHƯƠNG 54: Mặt Gương
56
CHƯƠNG 55: Một Chút Vụn Vặt Tăm Tối
57
CHƯƠNG 56: Hồn Huyết Nguyệt
58
CHƯƠNG 57: Giả Dạng
59
CHƯƠNG 58: Người Trong Di Ảnh
60
CHƯƠNG 59: Không Ngờ Quản Lý Tần Lại Là..?!
61
CHƯƠNG 60: Không Thể Nào!!!
62
CHƯƠNG 61: Trải Nghiệm Mới
63
CHƯƠNG 62: Trò Chuyện
64
CHƯƠNG 63: Viếng Mộ
65
CHƯƠNG 64: Cái Bóng Ở Sân Vườn
66
CHƯƠNG 65: Tiếng Tim Đập
67
CHƯƠNG 66: Gặp Lại Hắn
68
CHƯƠNG 67: Lợi Dụng Để Hôn
69
CHƯƠNG 68: Bí Mật Của Khách Sạn Thanh Phi
70
CHƯƠNG 69: Hoàn Thành Nhiệm Vụ Chưa?
71
CHƯƠNG 70: Thang Máy
72
CHƯƠNG 71: Sắp Cạn Sức
73
CHƯƠNG 72: Kẻ Xấu Phải Trả Giá
74
CHƯƠNG 73: Giây Phút Bình Yên
75
CHƯƠNG 74: Chuẩn Bị Đồ Đạc Cho Trạm Xe Kế Tiếp
76
CHƯƠNG 75: Gặp Lại Người Từng Thích
77
CHƯƠNG 76: Nhiệm Vụ Mới
78
CHƯƠNG 77: Vượt Qua Hơn Nghìn Bậc Thang
79
CHƯƠNG 78: Chùa Tịnh Tâm Tự
80
CHƯƠNG 79: Món Ăn Chay
81
CHƯƠNG 80: Suối Nước Nóng
82
CHƯƠNG 81: Tiếng Tắc Kè Kêu
83
CHƯƠNG 82: Hãy Đi Ngủ Trước Khi Quá Muộn
84
CHƯƠNG 83: Chết
85
CHƯƠNG 84: Ảo Giác Về Ký Ức
86
CHƯƠNG 85: Đứa Nhỏ
87
CHƯƠNG 86: Quái Vật Sợi Tóc
88
CHƯƠNG 87: Vong Nhi
89
CHƯƠNG 88: Nữ Quỷ Nhận Nhầm?
90
CHƯƠNG 89: Đã Có Chén, Giờ Có Đĩa
91
CHƯƠNG 90: Phòng Cưới
92
CHƯƠNG 91: Tượng Đá
93
CHƯƠNG 92: Đừng Nhìn Mặt, Bắt Hình Dong
94
CHƯƠNG 93: Đánh Em Trai
95
CHƯƠNG 94: Hiện Thực Hay Bị Điên?
96
CHƯƠNG 95: Đến Phòng Khám
97
CHƯƠNG 96: Tiêm Thuốc
98
CHƯƠNG 97: Biết Đau
99
CHƯƠNG 98: Tiêu Diệt Hắn Cho Ta!
100
CHƯƠNG 99: Trên Tàu Hỏa
101
CHƯƠNG 100: Chó Thành Người
102
CHƯƠNG 101: Đồng Môn Năm Xưa
103
CHƯƠNG 102: Ngày Đó Của Bác Sĩ Lưu
104
CHƯƠNG 103: Lời Cảnh Báo
105
CHƯƠNG 104: Cái Đầu Trong Giếng Nhô Ra
106
CHƯƠNG 105: Mơ Hồ
107
CHƯƠNG 106: Lời Thổ Lộ
108
CHƯƠNG 107: Đã Từng Hối Hận Và Căm Phẫn Chưa?
109
CHƯƠNG 108: Thí Nghiệm Quỷ Của Tiến Sĩ Lung
110
CHƯƠNG 109: Bị Treo Danh Sát Nhân
111
CHƯƠNG 110: Tìm Cách Cứu Tạ Thành
112
CHƯƠNG 111: Ma Nữ Chỉ Đường
113
CHƯƠNG 112: Có Thai
114
CHƯƠNG 113: Đồng Đội Gặp Lại Nhau
115
CHƯƠNG 114: Hóa Ra Là Ảo Ảnh Tự Tạo
116
CHƯƠNG 115: Thoát Khỏi Hang Động
117
CHƯƠNG 116: Kho Rượu
118
CHƯƠNG 117: Bước Vào Trận Pháp
119
CHƯƠNG 118: Chạy Theo Em
120
CHƯƠNG 119: Muốn Được Yêu Thương
121
CHƯƠNG 120: Nghi Ngờ
122
CHƯƠNG 121: Thích Thì Ôm
123
CHƯƠNG 122: Viện Nghiên Cứu Dưới Lòng Đất
124
CHƯƠNG 123: Hắn Thích Anh
125
CHƯƠNG 124: Ôm Nhau Vì Bị Kẹt
126
CHƯƠNG 125: Bí Mật Dần Bật Mí
127
CHƯƠNG 126: Sự Thật Có Thể Chấp Nhận Không?
128
CHƯƠNG 127: Vẫn Yêu Em Nhưng Lại Làm Hại Em
129
CHƯƠNG 128: Ai Mới Là Lưu Vũ?
130
CHƯƠNG 129: Hắn Mới Là Người Anh Cần
131
CHƯƠNG 130: Người Trao Hi Vọng
132
CHƯƠNG 131: Hoàn Thành Nhiệm Vụ
133
CHƯƠNG 132: "Làm" Trong Nhà Vệ Sinh
134
CHƯƠNG 133: Tức Giận Và Sợ Hãi
135
CHƯƠNG 134: Thoát Khỏi Thế Giới Lời Nguyền Chưa?
136
CHƯƠNG 135: Câu Hỏi
137
CHƯƠNG 136: Sự Yếu Đuối
138
CHƯƠNG 137: Đa Nhân Cách
139
CHƯƠNG 138: Tủi Thân Được An Ủi
140
CHƯƠNG 139: Trở Về Thế Giới Hiện Thực
141
CHƯƠNG 140: Tái Ngộ
142
CHƯƠNG 141: Kết Thúc
143
CHƯƠNG 142: Yên Bình
144
Ngoại Truyện 1: Trang Trí Nhà Mặn Nồng
145
Ngoại Truyện 2: Quà Tặng
146
Ngoại Truyện 3: Làm Hắn Ghen Nên Chịu Phạt
147
Ngoại Truyện 4: Bạn Cũ
148
Ngoại Truyện 4.1: Hạnh Phúc

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play