Tam Thư Lý Phạm Trần
Món quà sinh nhật của cô vào năm mười bảy tuổi được tặng bởi nhỏ bạn thân hiền lành nhất trong hội bạn. Món quà mà đến tận khi biết được ý nghĩa của nó là gì, cô mới giật mình bắt đầu lo sợ.
Nói ‘hội’ có hơi nhiều, kể thẳng cũng chỉ vỏn vẹn có ba đứa.
Cô là Kim Tang, con một của một gia đình họ Lý nọ. Tính tình cọc cằn, hung hăng với những kẻ dám thô lỗ với người quen, người thân của cô. Sướng trước khổ sau. Tóc cắt ngắn ngang vai. Là loại cá biệt của lớp, và cũng là loại người dị nhất cái lớp 11b3.
Người bạn tặng quà cho cô là Ngọc Hiền, con gái út của một nhà họ Phạm giàu có. Cô bạn có một anh trai tên Hồng Phong và một chị gái tên Ngọc Huyên, hai anh chị là song sinh. Tính tình của Hiền y như cái tên ba mẹ đặt cho. Trái với Tang, Hiền lại có nét giống con gái hơn, thùy mị hơn, có điều khi bị ai bắt nạt sẽ im lặng nhẫn nhịn. Là loại có nhiều điểm tốt nhất lớp 11b3.
Còn người cuối cùng tên Dương họ Trần, lý do không có tên lót là do khi mang thai Dương. Ba mẹ Dương tưởng cô là con trai nên mới định đặt là Trần Kiến Dương, biết tin Dương là con gái không có cách nào khác liền bỏ tên lót, mà cũng vì thế mà ít ai dám quên cô. Là loại vừa năng động vừa biết cách thấu hiểu người khác của lớp 11b10.
Nếu Tang là cá biệt của lớp, luôn luôn vi phạm các quy định của trường và lớp, khi nào cũng quên nhưng đối với các bữa tiệc là nó luôn nhớ. Hiền là dạng gái ngoan, học giỏi, ít nói. Thì Dương là tổng hợp của cả hai đứa bạn. Là kẻ luôn có mặt ở mọi bữa nhậu, muốn hiền có hiền muốn cọc cằn có cọc cằn. Và nhà Dương làm quán nhậu nữa.
À! Dương là con gái độc nhất của nhà họ Trần, hiện tại cô đang sống với ba mẹ và đôi khi có sự có mặt của một người anh họ sống xa nhà, ở đợ nhà dì dượng. Tên anh ta là Cam, cái tên nói lên tất cả, cái tên được lấy cảm hứng từ lúc anh ta khi còn nhỏ đã thích ăn cam nên đặt là vậy.
Khoan! Anh họ Dương không phải là ‘Trần Cam’ đâu. Cam chỉ là tên ở nhà của ảnh thôi, giờ thì quay lại Lý Kim Tang nhỉ.
..
Tang vẫn nhớ như in hôm sinh nhật lần thứ mười bảy của mình, Hiền đã tiến tới và tặng cô một chiếc nhẫn có một viên đá màu đỏ ở trên mặt con gấu. Vừa nhìn đã thấy đây là loại nhẫn rẻ tiền, mục đích làm ra là để thỏa mãn nhu cầu ‘muốn được như’ người lớn của bọn con nít cấp một.
Nhưng dù có chê chiếc nhẫn rẻ tiền hay không theo kịp xu hướng đi chăng nữa, thì Tang vẫn không dám bỏ. Một là khi bỏ Hiền sẽ rất buồn. Hai là đây cũng là quà, đem đi bỏ lòng cũng quoặn thắt đến khó chịu. ‘Tạm thời’ cứ nhận, miễn không đeo thì không thấy nó xấu nữa.
Tưởng chừng hôm đó Hiền chọn đại cái nhẫn tặng cho Tang, ai ngờ là chiếc nhẫn ‘đã được’ chọn một cách nghiêm túc của nó sau ba tiếng ở cửa hiệu kia. Hôm sau nó hỏi Tang tại sao lại không đeo, Tang liền lấy cớ ngón tay không đeo vừa để thoát nạn. Và rồi nó bắt Tang phải luồng vào sợi dây chuyền, khi nào hỏi là chiếc nhẫn phải luôn ở trước ngực Tang.
Cuối cùng hai từ ‘tạm thời’ kéo dài tới tận năm Tang ra đại học và đã có một công việc ổn định. Đến khi gặp lại Hiền, nó vẫn như mọi khi hỏi thăm Tang, không quên hỏi xem chiếc nhẫn. Lần nhậu ở quán của Dương đó đã khiến Tang có chút kinh ngạc dần chuyển sang lo lắng.
Vốn dĩ chiếc nhẫn đó không phải do Hiền cất công ba tiếng để lựa như Hiền đã kể trước đó. Mà là người khác chọn tặng Tang, mục đích của nó có liên quan tới chuyện tình duyên của Tang bấy lâu nay luôn gặp trắc trở.
Ban đầu đến đó Tang chỉ hiểu đơn giản là do Hiền chọn bừa rồi cố tình nói quá để Tang không bỏ chiếc nhẫn. Sau, sự nghi ngờ dần chuyển sang người anh trai của Hiền. Hồi đó còn học chung trường, còn hay qua nhà Hiền chơi nữa.
Có khi anh Phong có tình cảm với Tang rồi nhờ Hiền em gái tặng hộ. Nhưng càng nghĩ Tang lại thấy có càng nhiều nghi vấn hiện lên trong đầu. Nổi lo ngày một lớn hơn, đến đây Dương mới chen vào cuộc hội thoại của hai đứa bạn thân.
Khách khứa như vắng hơn, một vài nhân viên bên trong quán vẫn có thể phụ được, Dương mới tiến lại bàn của hai đứa dở hơi đang tự hù nhau. Vốn dĩ Dương nghĩ hai đứa đang tự hù nhau là do Dương là người chứng kiến tất cả.
Hai đứa nó, kẻ nghe đầu người lọt đuôi. Phận là người ở giữa nghe được hết chỉ biết thở dài lắc đầu nhún vai.
_____
Truyện tớ viết tớ biết. Nó rất khó hiểu. Có dịp tớ sẽ sửa lại toàn bộ truyện tớ viết, chắc cũng hơi lâu. Vì giờ tớ bận học bận ngủ, viết và lên ý tưởng còn đang trong giấu hiệu thoát ẩn thoát hiện. Với lại trình độ tớ viết bây giờ khác, trước kia khác, sau này cũng sẽ khác, sửa lại cũng sẽ có chút khác nữa. Chủ yếu là sửa lỗi chính tả là nhiều.. :D
Hầu hết truyện tớ viết đều có điểm chung là càng đọc càng rối. Thứ nhất là lỗi chính tả, mặc dù sau khi viết tớ đã đọc lại rất nhiều nhưng sẽ vẫn còn một số chỗ sai và nhầm. Thứ hai là nó quá viễn tưởng, dạo này tớ không còn viết nhiều về học đường hay ngôi kể thứ nhất xưng tôi nữa rồi. Đơn giản vì tớ thấy tớ nên thử và tớ rất muốn thử cái khác.
Lý do tại sao truyện tớ càng viết càng rối là do tớ có tật hay ‘nghỉ để nạp chữ’. Nghỉ kiểu gì đó rồi tớ quên lắc luôn khúc đầu (điểm quan trọng cần được nhắc đến ở đoạn đầu viết đến đoạn sau lại quên) và tiến đến phần tiếp theo.
Và việc đọc lại cũng hơi mất thời gian..
Tớ tên llen, llen trong len, sợi len cừu được dùng để đan khăn len, áo len. Một đứa đầu óc có vấn đề nên mới có truyện để viết đó. Lè~ :P
Updated 47 Episodes
Comments
hehe:D
lần này không những một mà là ba nữ chính một lượt. không biết có trụ nổi đến chương cuối không đây:D
2023-04-01
1