Chương 2

Thượng Quan Nhược Vũ rơi xuống vực thẳm sâu hun hút, đến khi y tỉnh dậy thì long hoa thảo rơi cùng y đã héo úa, mà quang cảnh xung quanh cũng thật xa lạ.

Thượng Quan Nhược Vũ ngồi dậy xoa xoa cái đầu đang không ngừng ong lên, mờ mịt nhìn xung quanh.

Một nơi... hoang vu? Hình như là rừng cây thì phải, tối om. Phóng mắt ra ngoài nữa mới thấy được một chút ánh sáng. Y hơi nhíu nhíu mày chống tay đứng dậy loạng choạng đi về phía trước.

Có hoa đăng sao? Hôm nay là ngày nào vậy? Mà... sao hoa đăng lại treo tít trên cao vậy nha?

Thượng Quan Nhược Vũ dần đi ra đến bìa rừng, khung cảnh bên ngoài làm y kinh ngạc, vội ngồi xụp xuống bên lùm cây, hai mắt to tròn trợn lên, một bộ dạng không thể tin được mà nhìn phía trước.

Thật nhiều thật nhiều hoa đăng treo trên cao a! Hơn nữa... cái gì đang không ngừng vụt vụt vụt qua kia? Toàn thân đen tuyền, trắng nhợt, đỏ như máu, lấp lánh như vàng, trước mặt còn có hai con mắt to như đèn pha, còn phát sáng.

Thượng Quan Nhược Vũ nhìn nó vùn vụt lướt qua kinh hoảng ngã ngồi, khẽ nuốt nuốt nước bọt lùi lùi về sau, lùi mãi đến khi cả người y lẫn khuất trong góc tối, y mới dám thở mạnh.

"Sư phụ ơi! Cái gì đáng sợ quá vậy? Chạy còn nhanh hơn con lừa nhỏ nữa a!"

Thượng Quan Nhược Vũ dựa người lên gốc cây cao to, lại đưa mắt nhìn ra ngoài kia, hai mắt vẫn còn chưa hết kinh ngạc.

Có người bước ra từ cái thứ vùn vụt vùn vụt kia!

"Ơ... hóa ra là mã xa à?"

Thượng Quan Nhược Vũ chớp chớp mắt, lại thấy mấy người kia bước vào trong một ngôi nhà to thật to, cao thật cao, cao ơi là cao, cao còn hơn cả tòa thành ở hoàng cung mà sư phụ y hay nói nữa!

Y hiếu kỳ nhìn quanh một chút, rốt cuộc đứng dậy lủi vào trong rừng.

Phải tìm đường về thôi! Sư phụ mà không thấy y trở về chắc sẽ lo lắng lắm!

Thượng Quan Nhược Vũ suốt đêm đi sâu vào rừng, đầu mang một ý nghĩ: Tìm được vách núi leo lên trở về nhà!

Đáng tiếc, y đi suốt mấy ngày trời, y phục trên người nhuộm thành màu đất, mặt mũi lem luốc, tóc dài bết dính, trông cực kỳ thảm hại. Càng thảm hại hơn là... y không tìm được đường về nhà!

Xung quanh không có vách núi nào cả, chỉ toàn cây là cây!

Thượng Quan Nhược Vũ thẫn thờ ngồi phịch xuống đất, bàn tay cầm cây nhỏ vẽ vẽ trên đất.

"Không về được sao... làm sao bây giờ?" Y cắn cắn môi, bàn tay đưa lên mặt lau lau, lại dính thêm một tầng bụi bẩn.

Ngồi u oán một hồi, bụng y chợt kêu lên. Môi càng bĩu ra, ôm lấy bụng.

"Đói quá! Mấy ngày nay còn chưa có ăn được cái gì vào bụng nữa!"

Thượng Quan Nhược Vũ lui lui lui lại ngồi dưới gốc cây, hai mắt mờ mịt.

Vừa không về nhà được, vừa không có gì ăn... vừa không được tắm rửa sạch sẽ.

Thượng Quan Nhược Vũ mếu máo, "Sao số mình thê thảm vậy chứ!!!"

Mếu máo một hồi, y lại ôm bụng đứng dậy.

Không trở về được... vậy thì y ở đây! Ừm, mặc dù là nơi xa lạ, phong tục có thể không biết... ai nha, không được rồi! Tạm thời đi tìm cái gì đó ăn cái đã, đói quá a~

Vì thế, Thượng Quan Nhược Vũ cả người nhem nhuốt, mặt mũi lem luốt, ôm bụng rời khỏi rừng, tiến vào nơi có nhiều người và mã xa kia.

Ban ngày ban mặt, Thượng Quan Nhược Vũ đứng bên đường nhìn dòng xe qua lại nuốt nuốt nước bọt...

Mã xa nhanh thế này, y mà chạy qua nó húc cho bay ngay. Nguy hiểm quá!

Y cứ đứng đó, xe chạy vụt qua, y lại nhìn theo. Xe chạy hướng bên trái, mặt y xoay qua trái, xe chạy hướng bên phải, y lại xoay mặt qua phải. Trái phải hai chiều đều chạy, y thẫn thờ nhìn đường. Vẫn là không thể qua bên kia đường được.

Không qua bên kia đường được thì y đi bên đây đường! Hừ hừ, y thông minh mà!

Thượng Quan Nhược Vũ một đường vừa đi vừa nhìn xung quanh. Hôm nay có dịp y mới nhìn kỹ được, nơi này không những xa lạ mà còn xa hoa nữa, nhà nào cũng cao ơi là cao, mã xa thì nhiều như ngựa chiến, lại còn có nhiều loại, nhiều màu nữa. Con người thì... ừm, hình như họ chỉ lo trang hoàng cho mã xa cùng nhà mà không chăm chút cho bản thân thì phải, y phục trên người kín dưới hở trên, nam nhân còn không nuôi được tóc dài, nữ nhân thì để chân phơi ra ngoài cho người ta nhìn... thật là...

Nghĩ nghĩ, đột nhiên trước mặt bay tới nửa miếng pizza thịt.

Thượng Quan Nhược Vũ chớp chớp mắt nhặt miếng bánh gì đó lên, nhỏ nhỏ, còn có thịt, có điều hơi nguội. Nhưng mà không sao! Nguội hay nóng gì mặc kệ, có ăn là được rồi!

Lại nhìn phía trước, một đứa nhỏ béo béo, chắc khoảng mười ba mười bốn tuổi đang ăn một miếng giống y hệt miếng bánh trên tay y.

Hốc mắt Thượng Quan Nhược Vũ thoáng cái ửng hồng... Thật không ngờ tiểu đệ đệ trước mặt lại biết y đói, tốt bụng ném cho y!

Thượng Quan Nhược Vũ cảm động cắn miếng bánh nhai nhai, ăn xong liền chạy lên phía trước, vỗ vai đứa nhỏ.

"Tiểu đệ đệ, tiểu đệ đệ, cảm tạ đệ!"

Đứa nhỏ béo bị vỗ một cái, hai mắt hí nhìn thấy thanh niên cả người bẩn thỉu trước mặt luôn miệng nhe răng cười với mình, hốt hoảng nhảy dựng lên, "Oai, má ơi!"

"Tiểu đệ đệ, đừng sợ đừng sợ! Ta là cảm ơn đệ biết ta đói tặng ta miếng bánh vừa rồi! Ừm... tuy là có hơi dai, lại nguội nhưng mà cũng đỡ đói phần nào! Cảm ơn đệ!"

Ở đâu ra người không bình thường này vậy a! Miếng bánh nào ta? Ân, cái kia, hình như là lúc nãy cậu không thích ăn phần đó nên vứt đi mà!

Nghĩ nghĩ, lại nhìn tới thanh niên trước mặt, đứa nhỏ nuốt nước bọt gật gật đầu, "Không... không cần cảm ơn đâu!" Lại thấy y còn nhìn nhìn mình, cậu sợ quá vội đưa miếng bánh còn lại trên tay cho y, "Anh ăn luôn đi! Đừng theo tôi! Ngàn vạn cảm ơn!" Rồi chạy vụt đi.

Má ơi, thiệt là đáng sợ!

Thượng Quan Nhược Vũ cầm miếng bánh trên tay ngơ ngác một hồi cười rộ lên, ăn tiếp, "Mình quả nhiên đoán đúng! Người ở đây tốt bụng thật!"

Ăn xong, Thượng Quan Nhược Vũ theo thói quen trái xoa bụng mười hai cái, phải xoa bụng mười hai cái, chep miệng đi tìm nơi tá túc.

Bây giờ y không có tiền, không thể vào khách điếm ngủ, chỉ đành phải tìm nơi nào che được nắng mưa sương tuyết mà ngủ thôi. Đợi đến khi y thích nghi được cuộc sống ở đây, y sẽ mở y quán tế thế cứu dân.

Chỉ là, y một đường mãi xoa bụng nghĩ ngợi mà không chú ý xung quanh, người đi trước mặt che mũi vì mùi hôi từ người y, người sau lưng thì tận lực cách xa y, ông cụ đạp xe thấy y cũng nhích ra một khoảng khá xa mà chạy vụt qua. Đến ngay cả con chó hoang thấy y cũng ư ử mà lủi mất. Biết làm sao được, ai bảo người này giống như tên thần kinh! Còn không tránh, lỡ như lên cơn chạy đi cắn người thì nguy!

Hot

Comments

Phạm Ngọc Khanh Nhóm 4

Phạm Ngọc Khanh Nhóm 4

uh thì biết là khổ thân bé nhưng mà tui vẫn muốn cười 🤣🤣🤣

2024-06-27

3

Đỗ Trúc

Đỗ Trúc

người hiện đại xuyên xg còn đỡ chứ cổ đại xuyên lên ko may mắn chắc chỉ có nc chết quá

2023-04-11

10

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play