Xin lỗi tôi không thể buông em
Dòng nước mát lạnh đã dập tắt cơn khát vọng nóng rực ở trong lòng. Hạ Vi cho hắn cảm giác như đang ôm người mà mình từng yêu tha thiết. Cảm giác đó rất quen thuộc ngay cả lúc Hạ Vi nhíu mày rồi khi cười đùa... thậm chí cả mùi hương trên cơ thể đều tỏa ra rất thân quen, đấy là lí do tại sao Lý Nam Vương lại giữ Hạ Vi ở bên mình.
Hắn giật mình khi một bàn tay chạm lên ngực chậm rãi mở mắt ra nhìn, Hạ Vi trên người không có mảnh vải che thân, cơ thể lõa lồ gợi cảm đến mê người. Bầu ngực gọn gàng đầy đặn ưỡn cao ra phía trước rất kiêu ngạo mà cũng đầy thách thức. Nếu là người khác hắn sẽ không khách khí mà nhào nặn nhưng người ở trước mắt lúc này là Hạ Vi, Lý Nam Vương vội kéo lấy khăn tắm bao bọc cơ thể Hạ Vi.
“Em làm cái gì vậy?”
“Em muốn cho anh mọi thứ tốt đẹp nhất.” Hạ Vi tựa vào ngực hắn.
“Em ra ngoài mau.” Hắn vội ngắt lời.
Hạ Vi ôm lấy Lý Nam Vương, sau đó hôn lên bờ môi mỏng khiêu gợi, Lý Nam Vương không thể cưỡng lại nụ hôn đầy mật ngọt mà hắn từng mê luyến. Hai cơ thể trần trụi cọ sát vào nhau khiến cơn dục hỏa đã bị dập tắt bỗng bừng cháy. Bàn tay hắn di chuyển trên người Hạ Vi một cách thuần thục, hắn không tốn nhiều thời gian để tìm chỗ mẫn cảm nhất trên người Hạ Vi.
Dưới bàn tay của một cao thủ lão luyện trong nghề, thân thể Hạ Vi khó lòng mà chịu đựng được sự khiêu khích chết người đó. Hạ Vi khẽ rùng mình vặn vẹo, miệng khẽ rên lên một tiếng thở dốc, sự kích tình mãnh liệt càng làm tăng sự khát vọng trong hắn. Lý Nam Vương gạt mọi thứ trên thành bồn tắm sau đó nhấc cơ thể Hạ Vi đặt lên thành, bàn tay hắn không ngừng di chuyển trên cơ thể mềm mại của người con gái. Hạ Vi ưỡn người ma sát bộ ngực của mình vào bộ ngực trần săn chắc của hắn, sự va chạm này khiến hắn không chịu nổi.
Hắn ghì chặt lấy Hạ Vi mà tham luyến hương thơm đầy kích tình, gần tuần nay quá bận rộn với công việc nên chuyện giường chiếu đều gác qua bên, hiện tại lúc này trong người hắn đang dâng lên cơn khát vọng rực cháy. Cơn khát vọng đang thiêu cháy cơ thể , hắn muốn giải phóng cơn khó chịu bứt rứt trong người. Hạ Vi bị hắn làm cho mê muội, đôi chân dài khẽ ôm lấy thân hình hắn cọ sát để tìm một chút dễ chịu, khi chuẩn bị động thân dưới hắn bỗng dừng lại rồi buông ra khiến Hạ Vi cảm nhận được sự mất mát trong lòng.
“Anh sao vậy, thực sự anh không muốn em.”
“Xin lỗi, không phải điều đó.”
“Tại sao vậy? Mỗi lần anh đều như thế lẽ nào em không bằng những người phụ nữ kia.”
“Anh là thằng đàn ông hư hỏng thế nào em biết rất rõ, nhưng em không giống những người đàn bà kia, đối với anh em là người mà anh quý trọng. Còn với tất cả phụ nữ khác chỉ là một công cụ để giải trí. Anh chỉ muốn giữ những kỉ niệm tốt đẹp về em, bây giờ em có thể đi ra ngoài rồi.”
Hạ Vi giận dỗi bước đi ra ngoài, Lý Nam Vương tắm rửa xong cũng đi ra ngoài thấy Hạ Vi nằm trên giường ăn uống, hắn ngồi xuống cạnh vuốt tóc Hạ Vi qua bên.
“Em ngồi đây, anh qua phòng làm việc một chút khi xong việc anh sẽ đưa em về.”
“Đêm này em muốn ở lại đây.”
“Ừ, tùy em, để anh sai người chuẩn bị phòng cho em.” Hắn đứng dậy rời đi khiến cho Hạ Vi chưa kịp mở miệng. Điều hắn sợ chính là Hạ Vi đòi ngủ cùng như vậy khác gì tra tấn đâu.
“Chào ông chủ.” Người giám sát Thanh Nhã thấy Lý Nam Vương bèn cất tiếng, hắn dừng bước, cất tiếng hỏi;
“Cô ta thế nào?”
“Vẫn ổn.”
“Vậy à.”
Trên màn hình, ở một góc khuất Lý Nam Vương nhìn thấy Thanh Nhã ngồi dưới sàn nhà co ro ở một góc, đầu gục xuống mái tóc dài che đi khuôn mặt. Lúc bốn gã đàn ông chuẩn bị đi vào cơ thể, không hiểu sao nhìn thấy khuôn mặt đau đớn tuyệt vọng, cầu khẩn khiến hắn mềm lòng nên đã tha.
“Cô ta hơn một tuần nay đều như vậy, thậm chí chưa bước ra khỏi cửa phòng.”
Người giám sát đứng một bên cất giọng lạnh nhạt chẳng kém gì Lý Nam Vương mà thậm chí có phần hơn.
“Có chuyện lạ vậy sao ?” Hắn hỏi lại bằng chất giọng đầy nghi ngờ.
Khóe môi Lý Nam Vương khẽ nhấc, trong não hắn nhủ thầm "Tưởng cô làm như vậy thì tôi sẽ để cho cô yên sao, cuộc chơi giờ mới bắt đầu. Linh, em ở trên cao có nhìn thấy không, anh đang trừng trị kẻ đã khiến em phải rời xa anh, anh sẽ cho cô ta sống không bằng chết." ánh mắt hắn hiện lên một tia đau thương sau đó biến mất như chưa từng xảy ra.
Cả ngày hôm nay vẫn chưa ăn gì nên bây giờ Thanh Nhã cảm thấy đói bụng, bà quản gia có nghĩa vụ mỗi bữa ăn đều phải đem lên phòng cho cô, hôm nay là ngày thứ ba cô bị bỏ đói rồi, cả buổi tối vẫn chưa thấy đem lên. Cô nhìn đồng hồ đã hơn 1 giờ sáng, cô uể oải đứng dậy đi đến bên cửa sổ, do ngồi lâu dưới sàn chân tay đã trở nên tê buốt, mất khá lâu mới đứng vững.
Bên ngoài trời lạnh tuyết bắt đầu rơi, cơn gió lạnh từ bên ngoài lùa vào cô rùng mình ôm lấy khủy tay xoa nhẹ, suy nghĩ trong đầu cũng minh mẫn hơn.
Nhất định có một ngày cô sẽ rời khỏi nơi đây nhưng rời xa bằng cách nào thì cô vẫn chưa nghĩ ra. Buông rèm cửa xuống, Thanh Nhã khẽ thở dài đi về phía giường ngủ.Trong phòng ngủ rộng rãi rất trống rỗng không có một thứ gì đáng giá ngoài mấy món đồ trang sức đặt trong chiếc hộp gấm.
Thanh Nhã chỉnh lại chiếc gối cũ đã bị bạc màu, nằm xuống kéo tấm chăn hơi mỏng đắp qua người và nhắm đôi mắt lại. Về đêm nhiệt độ ở lâu đài trở nên lạnh hơn so với ở thành phố, đêm lạnh cộng với bóng đèn điện không đủ sáng làm cô không ngủ được. Từ nhỏ cô vốn rất sợ khi ở một mình trong bóng tối, những lúc không ngủ được luôn có anh trai bên cạnh. Được anh ôm vào lòng, được anh hát cho nghe, được anh vuốt tóc rồi nhẹ nhàng đưa cô vào giấc ngủ.
Thanh Nhã ngồi dậy quấn chăn quanh người để giảm bớt cơn giá lạnh đang xâm nhập. Hai hàm răng nghiến chặt vào nhau như muốn vỡ thành từng mảnh, vừa đói vừa lạnh đã làm cơn buồn ngủ tiêu tan, cho dù có muốn cũng không thể ngủ được vì quá lạnh, cộng với bụng đói, đau âm ỉ.
Đói quá cô không chịu được mới rời giường bằng đôi chân trần, bàn chân khi tiếp dưới sàn nhà rất lạnh.
Trước mắt cô là một mảng màu đen tối mịt mù, ở phía dưới chân tường thành, ánh đèn đường chỉ chiếu rọi hiu hắt mờ nhạt. Trong màn đêm sương mù rơi dày đặc như cơn mưa phùn.
Đứng khá lâu trong bóng tối cô mới nhận thức được cảnh vật ở bên ngoài. Bên ngoài là hành lang nối đuôi nhau dài hun hút, một lối đi lên sân thượng còn một lối đi xuống phía lầu dưới. Cầu thang trong phòng đã bị Lý Nam Vương cho người khóa lại, nếu muốn đi xuống chỉ có thể đi đường vòng băng qua dãy hành lang đen tối, đi hơi xa một chút nhưng tốt hơn vì không phải đi qua địa bàn của hắn.
Thanh Nhã quay trở lại trong phòng, tim không ngừng đập khi nhìn thấy bóng tối vây quanh. Nơi đây tất cả mọi thứ đều rất đáng sợ, nhất là khi nhìn thấy dãy hành lan dài hun hút như dẫn tới chốn địa ngục.
Cơn đói bụng càng lúc càng cồn cào, đói đến mức chân tay run rẩy…
Một lần nữa cô đánh liều bước ra khỏi cửa. Miệng không ngừng nhủ “Đừng sợ, cái chết mình còn không sợ huống hồ là bóng tối… bình tĩnh… nhắm mắt đi… sẽ ổn… sẽ ổn thôi.”
Trước mắt Thanh Nhã có tới năm hướng đi, không nghĩ lâu đài rộng lớn lại lắm lối rẽ ngang dọc chẳng khác gì một mê cung. Thật khó khăn để xác định hướng về nhà bếp. Mà cô thì không được nhận ký ức truyền thừa của thân chủ, cô liều lĩnh chọn một lối đi. Đi được một đoạn rơi vào ngõ cụt, cô lựa hướng đi khác, băng qua đoạn hành lang, toàn thân cô ớn lạnh cảm giác như có đôi mắt đang theo dõi phía sau.
Cô bước nhanh như chạy, quên bản thân đang đối diện với bóng tối, quên giá lạnh và chân tay đang bủn rủn, cô chỉ lo nghĩ làm sao chạy thật nhanh để trốn đôi mắt đáng sợ đấy.
Cô ngã xuống cầu thang, lăn một vài vòng va mạnh vào bức tường cứng, hành lang thông với tầng hai của tòa lâu đài. Lúc này cô bớt sợ hãi hơn khi có ánh điện từ cầu thang chiếu xuống bóng người lẻ loi đơn bạc.
Trên báo cô từng đọc qua về gia thế, dòng tộc họ Lý, họ Lý thuộc dòng dõi hoàng gia, gia tộc mấy đời làm vua và cho tới nay mọi người vẫn coi hắn là vua, ông vua của vật chất.
Tòa lâu đài hiện tại Thanh Nhã đang ở rất rộng lớn với diện tích hơn gần 70 hecta trong đó có mười phòng khách, còn chưa tính nơi ở của người làm, một phòng trà, một rạp chiếu phim dành cho gia đình, ba phòng tắm hơi dành cho mười người, một bể bơi ngoài trời và sân bay dành cho trực thăng lên thẳng ngự trị trên sân thượng, sân golf, đặc biệt là khuôn viên được trồng rất nhiều loại hoa chiếm diện tích hơn một nửa của lô đất gần 70 hecta và ngoài ra còn rất nhiều các công trình phụ khác.
Tính để đi thăm quan qua lâu đài mất thời gian cũng kha khá.
Kiến trúc của tòa lâu đài nhìn bề ngoài đủ làm cho người ta khiếp đảm, còn bên trong không biết người ta sẽ phải dùng từ gì để miêu tả, chỉ gọn trong một câu quá xa xỉ, phô chương một cách thái quá. Hắn muốn cho thiên hạ này biết hắn giàu có như thế nào, suy cho cùng hắn dư tiền tới mức trên lối đi ở cầu thang có gắn mấy viên dạ minh châu, ngay cả trên những bức tranh phù điêu cũng gắn kim cương đủ màu sắc. Sàn nhà được trải thảm nhung màu huyết dụ có hoa văn hình rồng.
Do dự một hồi Thanh Nhã lựa chọn cho mình một lối đi, mặc dù không biết hướng mình chọn sẽ dẫn tới đâu. Bước chân cô dừng lại khi đứng trước bể bơi, một bể bơi lớn ngự trị trong nhà. Hơi từ mặt nước bốc lên lan tỏa như màn sương phủ, bên cạnh bể bơi còn có ngọn giả sơn đang phun những cột nước xuống bể. Bên trái bể bơi có không gian thư giãn riêng cho việc leo núi và quầy bar nhỏ.
Cảnh trước mắt khiến cô trở nên tò mò như một đứa trẻ, đặc biệt là bức tranh điêu khắc, hay những bức phù điêu rất tinh vi đã thu hút tầm nhìn của cô. Những tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng chỉ được nhìn qua sách báo hay tivi bây giờ tận mắt nhìn thấy và có thể chạm vào, trong lòng cô có chút kích động.
Cô nhìn bức phù điêu nàng tiên cá ôm bình nước đổ xuống bể cá vàng rất sinh động, đây là kiệt tác có một không hai của nghệ nhân gốm sứ Đông Hồ và ông cũng là cố nhạc sĩ, họa sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước. Cô rất thích những tác phẩm của ông ấy.
Thanh Nhã giật mình buông tay ra khỏi bức tượng khi nghe tiếng động dưới mặt nước.
Lý Nam Vương phóng tia nhìn lạnh lẽo về phía Thanh Nhã, toàn thân cô trở nên lạnh như chui vào hầm băng, khuôn mặt trở nên nhợt nhạt. Cô lùi dần về sau, lùi và cứ lùi cho tới khi…
Choang...choang...
Ly rượu đặt trên bàn rơi xuống sàn vỡ thành từng mảnh, mặt mũi cô lúc này tái xanh không còn giọt máu. Sự sợ hãi vây quanh đã làm cho cô hoảng loạn, chân dẫm lên mảnh thủy tinh mà không hề biết. Lý Nam Vương rời bể bơi bước đi lên, người làm từ đâu đó đi đưa cho khăn tắm hầu hạ một cách thuần thục quy củ, điều này nói lên rằng thói quen của hắn thường hay tắm về đêm. Hắn chỉ quấn chiếc khăn tắm trắng ngang hông.
Lý Nam Vương tiến về phía trước, cô sợ hãi lùi dần về phía sau có ý định bỏ chạy nhưng chân cứ mềm nhũn muốn quỳ xuống. Một lần nữa chân cô dẫm lên mảnh vụn thủy tinh, dưới chân máu chảy rất nhiều thành một vệt dài màu đỏ sẫm.
“Đưa đi.” Lý Nam Vương ra lệnh khi có người đi tới.
Một bàn tay rắn chắc nắm lấy khủy tay Thanh Nhã, cô xoay người ôm lấy thân hình người vừa tới. Bàn tay bé nhỏ run rẩy cố gắng nắm chặt lấy chiếc áo sơ mi trắng của người đàn ông vừa xuất hiện.
Người giám sát - Vương Đình, cảm nhận được cơ thể Thanh Nhã run vì sợ, bàn tay bé nhỏ nắm lấy vạt áo rất chặt như thể cầu khẩn sự trợ giúp hoặc là bám trụ để không bị khụy ngã. Đáy lòng Vương Đình thoáng ngạc nhiên, người phụ nữ với cái miệng chanh chua, đanh đá rất ngang ngược không coi ai ra gì lại trở nên yếu đuối sợ hãi như vậy?
Vương Đình buông tay ra khỏi người Thanh Nhã để mặc cho cô bám chặt, úp khuôn mặt nhỏ khô quắt queo vì sợ vào lồng ngực của mình. Ánh Mắt Vương Đình nhìn về phía Lý Nam Vương, Lý Nam Vương hơi nhăn mày không biết trong não hắn đang nghĩ cái gì, hẳn là nhận ra Thanh Nhã có sự thay đổi.
Nhìn khuôn mặt sợ hãi của Thanh Nhã làm hắn càng thêm chán ghét, hắn thật sự muốn xé rách bộ mặt nạ giả tạo đó ra.
“Đưa cô ta quay về phòng.” Hắn lạnh lùng ra lệnh
“Vâng!”
Vương Đình hơi cúi đầu nhận lệnh.
Thanh Nhã dường như muốn khụy ngã, quả thực là chân không thể bước đi nổi. Sức của cô bị nỗi sợ hãi rút sạch, đi chưa được một bước người đã đổ ngã về phía trước. Vương Đình thô lỗ nắm lấy cánh tay cô lôi dậy, người cô đã lạnh nhưng bàn tay của Vương Đình còn lạnh hơn, cô khẽ rùng mình.
Một cái nắm tay của Vương Đình làm bả vai cô đau nhói, bàn tay này vừa lạnh, rất rắn chắc.
Vương Đình nhíu mày nhìn người phụ nữ trước mắt, từ khi nào cô lại trở nên yếu đuối như thế. Gần tuần nay Vương Đình ngồi trong phòng để giám sát, trên màn hình chỉ thấy Thanh Nhã im lặng, hết im lặng lại thừ người rồi ôm gối ngồi khóc…
“Còn đi được không?”
Vương Đình quan tâm hỏi nhưng bản thân lại không hề nhận ra điều đó. Thanh Nhã chỉ gật đầu rồi buông tay ra khỏi người Vương Đình.
Lý Nam Vương nhìn theo sau, trong đôi mắt hiện lên một tia nghi hoặc. Nếu là Thanh Nhã sẽ không tỏ ra ngốc nghếch như vậy, bởi mọi thứ ở đây đã quá quen thuộc với cô. Khóe môi Lý Nam Vương khẽ nhấc lên thành một đường lạnh lẽo.
“Cô đang tính giở trò với tôi? Con người cô cũng quá khôn ngoan rồi, đáng tiếc…”
Lý Nam Vương từ nhỏ cho tới lớn lên trong từ điển của hắn không có từ khoan dung độ lượng cho kẻ thù. Nếu người không phạm ta, ta cũng không phạm người, ai đã chọc giận tới hắn kẻ đó sẽ sống không được mà chết cũng không xong.
Thanh Nhã ngồi bệt xuống dưới sàn nhà, cơ thể nhỏ vẫn còn run vì sợ. Vương Đình mặc kệ Thanh nhã ngồi dưới sàn, nhiệm vụ của mình đã hoàn thành khi đưa được người quay trở về phòng.
“Cảm ơn anh!”
Một từ cảm ơn từ phía sau vọng tới khiến Vương Đình phải dừng bước chân, thật không dám tin vào tai mình nữa vì người trước mặt có thể nói ra hai từ “cảm ơn” một cách nhẹ nhàng. Người này vốn dĩ rất kiêu ngạo, hống hách hay quát tháo người làm, đôi lần Vương Đình từng bị sỉ nhục. Vương Đình xoay người nhìn cô, lại nhận được đôi mắt trân thành cảm ơn của cô.
“Rất cảm ơn anh.”
“...”Thấy không quen với sự thay đổi này Vương Đình xoay người rời đi.
Cô đứng dậy nhưng cơn đau dưới lòng bàn chân truyền đến, cô loạng choạng ngã về phía trước. Mặt cô đập vào lưng Vương Đình, tấm lưng rắn chắc như đập mặt vào sắt thép, mũi cô đau đến chảy nước mắt.
Vương Đình thoáng sững sờ, sau đó lại không để ý, nhấc chân bước đi khi cô chưa kịp đứng vững, mất điểm tựa cô ngã xuống sàn.
Vương Đình dừng bước hơi ngoảnh mặt nhìn về phía sau.
“Ổn chứ?”
Giọng nói lạnh nhạt vang trên đỉnh đầu, cô ngẩng đầu nhìn, từ góc độ này nhìn lên, khuôn mặt lạnh lùng cương nghị có nét quyến rũ, mê hoặc khó dời. Chiếc cằm thon gọn, tinh tế hoàn mỹ, ẩn ẩn dưới làn da trắng lớp râu đang nhú lất phất, nhờ thế trên gương mặt đẹp trai có chút phong trần lãng tử.
Cô nhìn bàn tay thon dài, thô rát do luyện võ để lại những vết chai sạn, chìa ra trước mặt. Do dự một hồi, cô nắm lấy bàn tay khỏe mạnh rắn chắc ấy.
Tay Vương Đình rất lạnh nhưng cô lại cảm thấy ấm áp và an toàn, khi cô cần sự giúp đỡ liền có một bàn tay đưa ra để cho cô nắm lấy.
Một cơn gió từ ngoài thổi vào hất bay rèm cửa sổ đem hơi lạnh ùa vào trong phòng. Cô rùng mình vì hơi lạnh lùa qua, Vương Đình nhìn vào áo khoác trên người cô rất mỏng không thể ủ ấm được cơ thể, liếc mắt nhìn tấm chăn mỏng vứt bừa bộn trên giường.
Căn phòng Thanh Nhã ở, Lý Nam Vương cho người gỡ toàn bộ điều hòa, nóng lạnh không những thế hắn còn đặt một gian phòng băng phía bên cạnh, về mùa đông đã lạnh nhưng khi đêm xuống căn phòng Thanh Nhã sẽ càng lạnh hơn.
Trong phòng quả thực là rất lạnh, lạnh như bị nhốt trong hầm băng, Vương Đình tự hỏi bản thân rằng một người phụ nữ yếu đuối như vậy làm sao có thể chịu đựng dưới nhiệt độ lạnh như băng.
“Nghỉ đi.”
Khi xoay người Vương Đình mới phát hiện ra trên sàn nhà in vết máu, xoay người lại nhìn bàn chân Thanh Nhã máu đã nhuộm một mảng đỏ rực.
“Ổn?” Một lần nữa Vương Đình cất tiếng hỏi duy nhất một từ.
“Chắc cũng ổn.” Thanh Nhã nhìn xuống dưới lòng bàn chân rồi trả lời.
Trong lời nói của cô, Vương Định nhận thấy sự ẩn nhẫn kìm nén cơn đau đớn.
“Ổn?” Vẫn lặp lại câu cũ.
Thanh Nhã ngẩng đầu nhìn Vương Đình bằng đôi mắt còn ướt đẫm những giọt nước mắt nhưng như thế đôi mắt ấy lại trở nên lung linh rất đẹp.
“Ổn.” Cô gật đầu, xong lại nói tiếp; “Tôi có thể nhờ anh một việc được không?”
“Nói.”
“Anh lấy giúp tôi băng dán thương được không?”
Nhìn cô một hồi lâu không trả lời, khuôn mặt cô ỉu xìu như một đứa trẻ bị mắng.
“Có thể.” Khá lâu sau Vương Đình mới trả lời.
Nét mặt u buồn của cô bỗng tươi tỉnh tràn đầy sức sống, đôi mắt sáng ngời như hai hạt minh châu.
“Đợi.” Nói dứt lời Vương Đình rời đi.
Cô ngơ ngác nhìn theo sau.
Vương Đình bước ra khỏi phòng đi thẳng đến phòng y tế đẩy cửa đi vào, vị bác sĩ từ trong phòng tắm bước trở ra, lau qua mái tóc ướt sau đó cất tiếng.
“Anh Vương ngọn gió nào đưa anh tới phòng của tôi vậy?”
“Thuốc.”
Vương Đình không trả lời mà đi thẳng vào vấn đề vị bác sĩ thoáng ngạc nhiên sau đó lại cất tiếng.
“Thuốc, là thuốc gì?”
“Thương.”
Anh chàng bác sĩ toát mồ hôi hột với người này, nói rất ít mà cũng rất ngắn, trừ khi bàn việc với Lý Nam Vương mới nói nhiều thêm vài chữ.
“Anh bị thương ở đâu à, để tôi xem giúp anh.”
Vương Đình không nói gì chỉ trả lời anh ta bằng ánh mắt lạnh sắc, anh ta cười gượng rồi nhanh chân đến bên tủ lấy thuốc trị thương theo yêu cầu của Vương Đình. Vương Đình nhận lấy sau đó rời đi, khi bước lên cầu thang nghe tiếng gọi từ phía sau, Vương Đình dừng bước xoay người lại đứng ở bậc cầu thang thứ ba nhìn xuống.
Lý Nam Vương chậm rãi đi đến trên tay là ly rượu vang màu đỏ, hắn nhìn một lượt rồi dừng lại ở tay Vương Đình, Vương Đình lưng hơi khom xuống cất tiếng.
“Ông chủ, có việc gì không?”
“Cậu đang lo cho cô ta sao?” Lý Nam Vương hỏi bằng thái độ mỉa mai.
“Không có.”
“Vậy thứ gì trên tay cậu, lẽ nào cậu bị thương?”
“Do bất cẩn.”
Nói rồi Vương Đình vén ống tay áo lên, trên cánh tay để lộ vết thương khá sâu vết thương cho thấy là vật sắc bén cắt vào. Cũng may là chiều nay vì sơ ý va vào thanh sắt trên sân thượng nên mới có vết tích để lại. Lý Nam Vương hơi nhún vai uống cạn ly rượu rồi mới cất tiếng.
“Không nghĩ cậu cũng có ngày trở nên bất cẩn như vậy.”
“Tôi sẽ chú ý hơn.” Vương Đình hơi cúi đầu.
Lời hắn nói với ngụ ý như mỉa mai, hắn xoay người rời đi.
Gần tới phòng Thanh Nhã Vương Đình dừng bước, đôi mày khẽ nhíu lại suy nghĩ không hiểu bản thân đang làm gì.
“Cô ta bị thương có liên quan gì đến ta chứ vì sao phải giúp cô ta.” Vương Đình lẩm bẩm trong miệng tiện tay ném vào thùng rác sau đó bước đi nhưng rồi dừng lại. Lắc đầu một cái, hẳn là bản thân đã bị ám ảnh bởi đôi mắt trong veo ngước nhìn như thể đang cầu xin sự giúp đỡ. Đi được vài bước lại xoay người trở lại nhặt thuốc trong thùng rác.
Trên khuôn mặt trắng nõn của cô trở nên nhợt nhạt, hàm răng cắn chặt lấy bờ môi gần bật cả máu. Thanh Nhã nhắm mắt không dám nhìn mảnh thủy tình còn găm sâu trong lòng bàn chân.
Updated 97 Episodes
Comments
Ngọc Nguyễn
tự nhiên xuyên qua bị ngược dùm bà kia vãi
2021-03-22
1