Người vệ sĩ lạnh lùng

Trong lúc cô nhắm mắt để lấy can đảm rút mảnh thủy tinh ra thì cảm nhận được bàn chân truyền đến sự lạnh lẽo.Thanh Nhã vội mắt mở ra bắt gặp một bàn tay rất đẹp nắm lấy cổ chân mình.

“Sẽ đau, cố chịu.”

Giọng nói lạnh lùng vang lên nhưng trong lòng Thanh Nhã cảm thấy ấm áp lạ thường, từ khi linh hồn nhập vào thân xác Thanh Nhã, đây là lần đầu cô nhận thấy ở một nơi xa lạ còn có người quan tâm đến.

Từ lòng bàn chân truyền đến cảm giác đau đớn theo bản năng Thanh Nhã nắm chặt lấy tay Vương Đình.

“Đau, anh nhẹ tay một chút.”

“Ừ!” Vẫn giọng điệu lạnh nhạt đó, Vương Đình không chú ý đến cô mà nhìn đăm đăm vào vết thương.

Tay Thanh Nhã vẫn nắm chặt lấy tay Vương Đình không chịu buông, nhìn lại thì bàn tay Thanh Nhã thật nhỏ bé, gầy gò để lộ đường gân màu xanh in rõ trên làn da trắng, bàn tay nhỏ đến nỗi không thể nắm lấy cổ tay Vương Đình cho vừa vặn.

“Rút sẽ gãy bên trong, cần làm tiểu phẫu.” Vương Đình nói nhiều hơn vài chữ.

“Hả…” Cô giật mình và cũng sợ nữa, cô vốn sợ đau mà.

“Lựa chọn.”

“Không rút ra được à?”

“Có thể rút, mảnh vụn vẫn nằm bên trong.”

Cô suy nghĩ một lúc mới gật đầu đồng ý làm một cuộc tiểu phẫu thuật.

“Nhưng mà…” Cô có phần rụt rè dường như muốn hỏi hay muốn nói điều gì đó.

“Không có gây tê.” Vương Đình trả lời cho cô.

Cô xoắn vạt áo trong tay mình nhăn nheo, thực ra thì cô muốn nói, cơ thể cô dị ứng với thuốc tây không cẩn thận sẽ mất mạng, vì vậy mà cô rất cẩn thận trong cuộc sống hàng ngày hạn chế việc bị thương hay đổ máu. Nhưng không biết cơ thể mới này có như vậy không? Nghe Vương Đình nói như vậy cô cũng có chút thất vọng, một phần cô muốn thử cơ thể mới xem có bị phản ứng không, rạch thịt sống mà không có thuốc tê quả thực là rất đau, rất sợ.

“Thời gian tôi không có nhiều, phẫu hay không, trả lời.”

“Ừ.” Cô gật đầu.

“Ngồi kia.” Vương Kính chỉ vào ghế, còn mình thì đi ra ngoài.

Cô nhảy một chân đi đến bên ghế, may mà khoảng cách không xa nhảy vài bước là tới. Khi cô vừa ngồi xuống ghế, Vương Đình từ ngoài đi vào, trên tay nhiều hơn một chiếc túi da.

Nhìn dao kéo sáng loáng trong lòng cô càng thêm sợ, Vương Đình nắm lấy cổ chân cô.

“Anh có thể nhẹ nhẹ tay thôi, được không?” Cô nắm lấy tay Vương Đình.

Vương Đình nhìn đôi mắt trong veo thuần khiết ấy khiến bất kỳ người đàn ông máu lạnh nào cũng phải mềm lòng.

“Dao cắt thịt có thể không đau sao?” Vương Đình nhìn cô hỏi lại.

“Đau, có thể cắn.” Vương Đình đưa cho cô một khúc xương đồ chơi của con chó. Cô chớp mắt nhìn, trong lòng có chút hơi tức giận vì anh ta coi mình là chó.

“Bi chưa dùng qua. Chỉ tìm được thứ này thay thế, cắn…”

Cô gạt đi; “Không cần.”

“Tuyệt đối không được la hét, hiểu?”

Thanh Nhã gật đầu, còn bé bị gãy tay do leo trèo cây, trên tay để lại sẹo vì vậy cô mới đi xăm để che giấu sẹo khi đó cô cắn răng chịu đau vẫn rất tốt, nói bản thân mình không chịu được đau nhưng khi mình bị, mình phải chịu thôi chứ ai chịu đau hộ cho mình.

Mũi dao rạch tới đâu cô đều cảm nhận được, rất đau mấy lần cô muốn từ bỏ nhưng nhận thấy ánh mắt của Vương Đình nghiêm túc cô lại từ bỏ ý định đó, cắn răng chịu đau.

Vương Đình làm rất nhanh nhẹn, chờ tới khi cô không thể chịu đau được hơn thì mọi việc cũng đã xong, vết thương được khâu lại tử tế.

“Cảm ơn anh nhiều.”

Thanh Nhã lúc này mới chú ý trên áo của Vương Đình có lưu vết máu.

“Áo của anh…”

Vương Đình xoay người rời đi, chân còn chưa kịp nhấc ra khỏi cửa phòng thì nghe được giọng nói phía sau hỏi.

“Khoan đã… phòng bếp… đi hướng nào vậy, ý là tôi…”

Vương Đình một chân còn lơ lửng trên không suýt chút nữa thì bị ngã may mắn bám được vào cánh cửa phòng như trán cũng bị ăn một chút đau khi va vào cánh cửa.

Vương Đình liếc nhìn cô, tiện thể xoa chỗ đau, trong đầu nghĩ không biết cô giả vờ hay là thật, hơn một năm sống trong lâu đài ngõ ngách nào cũng đi hết rồi còn hỏi điều này.

Thanh Nhã vẫn nhìn chằm chằm để đợi câu trả lời, đợi lâu mà vẫn không thấy Vương Đình trả lời, chỉ nghe thấy âm vang của bụng mình trả lời lại.

Vương Đình hơi nhíu mày nhìn Thanh Nhã đầy dò xét, cho dù Thanh Nhã có biết phòng bếp ở đâu thì lệnh cấm xuống bếp cô đã quên rồi sao? Lý Nam Vương ngăn cấm không cho Thanh Nhã bước xuống dưới nhà, cũng tại vì lần đó Thanh Nhã gây thương tích cho Hạ Vi, đã bị hắn nhốt lại trong phòng tối hai ngày, hai ngày không cho ăn cho uống.

“Lối rẽ thứ hai.”

“Cảm ơn.”

Vương Đình nhìn lại vệt máu trên vạt áo sau đó nhanh chóng rời đi, thực sự là Vương Đình rất ghét máu của người khác dính vào người mình. Nhưng mà không hiểu nổi bản thân vì sao lại giúp cô.

Ở trong lâu đài ngoài căn phòng này ra thì cô không biết nơi nào có thể đi đến và nơi nào thì không nên, nếu bây giờ cho xuống dưới bếp cô cũng không dám đi.

Chân đau nhức làm cô quên luôn cả cơn đói bụng, cô nhìn vết máu trên sàn nhà một lần nữa lê bước vào nhà tắm lấy khăn lau đi, sàn nhà ướt cộng với mùi máu tanh làm cô suýt nôn ra.

Vết thương ở chân cùng ở tay đau nhức cũng một phần nhờ trong phòng lạnh khiến tay chân tê buốt nên đã giảm đi phần nào đau đớn.

Cả đêm cô không tài nào chợp mắt nổi, chỉ biết lăn qua lăn lại thì trời đã sáng.

Bên ngoài, tia nắng ấm áp của mùa đông chiếu rọi vào căn phòng lạnh lẽo có chút hơi ấm trở lại. Cô khập khiễng đi đến bên cửa sổ mở toang rèm cửa, cơn gió lùa vào vẫn đem theo hơi lạnh của mùa đông.

Cô vịn tường bước ra bên ngoài, bên ngoài dãy hành lang dài hun hút không nhìn thấy điểm dừng, ánh nắng vàng nhạt yếu ớt từ ngoài hắt xuống thanh sắt chắn trên hành lang màu rêu trở nên lạnh lẽo, âm u hơn bình thường, đó là nơi nhìn vào mà cô cảm thấy sợ hãi.

Cô đi dọc theo dãy hành lang, tất cả các gian phòng cô đã đi qua đều khóa trái cửa thậm chí một vài ổ khóa đã bị han rỉ chứng tỏ rằng căn phòng lâu không có người ở.

Cô ở lầu thứ tư, nơi cô ở rất lạnh lẽo cảm thấy âm u, giống như là nơi giam giữ những linh hồn.

Tuy rằng bản thân cô cũng rất tò mò muốn biết nhưng, cô không dám. Cô dừng bước chân không muốn đi tiếp, đi lâu như vậy chân rất đau, mà cũng không hẳn là do lý do bị đau chân nên không thể đi tiếp, vì phía trước có một bức tường chạm trổ hoa văn màu đen hình thù hoa văn rất kỳ quái toát ra một trận khí âm u, cô quất chẳng khác gì cõi u linh. Cô còn cảm nhận được những âm thanh gào thét đau đớn của cả trai lẫn gái, người già và trẻ nhỏ, tiếng roi vụt vào người, tiếng tra tấn bằng dụng cụ…

Cô rùng mình, sống lưng lạnh ngắt bởi âm thanh hỗn loạn kêu gào thảm thiết, thê lương, tiếng kêu trong sự tuyệt vọng.

Một cơn gió thổi qua đem theo hơi lạnh từ căn phòng phía trước thổi qua tạt vào người, cô lùi lại ngay sau đó thì rời đi, cô không muốn ở lại nơi lạnh lẽo đáng sợ thêm một giây phút nào nữa.

“A…” Cô giật mình khi đâm vào ai đó khi ngẩng lên nhận ra Vương Đình.

“Xin lỗi anh, tôi không cố ý.” Cô cúi đầu lách qua bên cạnh.

Vương Đình chỉ xoay nửa người nhìn theo bóng dáng nhỏ bé đi xiêu vẹo muốn gục ngã mà vẫn tỏ ra kiên cường, đôi chân trần bước chậm trên nền nhà lạnh lẽo.

Thanh Nhã không bước tiếp khi gần tới phòng mình, cô ngồi xuống chân cầu thang để nghỉ ngơi.

Nhìn vết thương dưới lòng bàn chân rỉ máu qua băng gạc nhuộm thành màu đỏ, bàn chân sưng vù đỏ lựng. Cô nhìn vết thương trên cổ tay miệng vết thương đang đóng vảy, được cái da thịt cô phục hồi rất nhanh. Cô ở cơ thể trước kia của mình tốc độ vết thương phục hồi nhanh hơn thế này nhưng sẽ để lại sẹo mờ.

Cơn gió thổi qua hất bay mái tóc đen dài, một vài sợi tóc che lấp khuôn mặt, Thanh Nhã mặc kệ để gió thổi cho tóc lấp đi khuôn mặt của mình.

Cô thở ra một hơi nhẹ nhàng, đôi mắt nhìn về một phía xa xa nào đó, trước mắt cô chỉ có một màu xanh của rừng cây trải dài, ẩn ẩn trong rừng cây xanh có con đường dài. Thu tầm mắt cô nhìn xuống phía dưới lầu, là khuôn viên có tượng đài phun nước lớn, dưới chân tượng đủ loại màu sắc của loài hoa, phía xa xa có dòng suối trong vắt chảy qua nối liền bờ bên kia là chiếc cầu được sơn màu đỏ. Còn phía bên kia người làm vườn tỉ mỉ chăm sóc cây cảnh, buổi sáng ở lâu đài rất nhộn nhịp chẳng kém gì ở nông trại lớn, người đi ra người đi vào tất bật với công việc của mình.

Nhìn bức tường thành cùng cánh cổng sắt cao vời vợi, trong lòng cô cảm thấy tuyệt vọng, lẽ nào cuộc đời của mình sẽ bị giam hãm trong bốn bức tường thành cao cho đến hết cuộc đời. Chán nản, buồn bã cô lững thững bước vào phòng như một cái xác không hồn.

Những suy nghĩ và cảm xúc của cô đều không qua được đôi mắt của Vương Đình, liệu đây có phải Thanh Nhã không? Suy cho cùng từ trước cho tới ngày hôm nay Vương Đình mới để ý đến cô. Mỗi lần giám sát Vương Đình đều đứng từ phía xa nếu Thanh Nhã không làm điều gì trong phạm vi không được phép Vương Đình sẽ không xuất hiện. Vương Đình mới nhận lệnh giám sát cô, từ sau khi cô tự sát không thành. Mặt khác Vương Đình ở lại lâu đài để tĩnh dưỡng nghỉ ngơi sau một thời gian dài bận rộn với công việc của mình.

Người con gái này nhìn thì rất yếu đuối nhưng lại rất kiên cường, khiến người ta cảm thấy đau lòng. Vương Đình thở dài nhìn về một khoảng không vô định, khẽ lắc đầu như thể đá văng đi một thứ gì đó đang bám dưới chân. Thực ra Vương Đình đang đánh bay hình ảnh của Thanh Nhã, đêm qua Thanh Nhã đã dùng ánh trong veo để nhìn, trong ánh mắt mang theo sự sợ hãi, sự chờ mong…và cũng đêm đó bản thân rơi vào tình trạng mất ngủ.

Vương Đình ngồi trong phòng máy quan sát cô, cô ngồi bệt dưới sàn nhà, còn bàn tay đang xoa nhẹ vào vết thương. Do lúc nãy đi lại nhiều khiến máu rỉ ra thấm vào miếng băng gạc, con người này thật sự không biết quý trọng bản thân mình một chút nào, trời lạnh như vậy mà ngồi xuống dưới sàn không cảm thấy lạnh sao?

Trên khuôn mặt trắng nhợt thiếu sức sống, mái tóc dài che đi một bên mặt vì vậy mà Vương Đình không nhìn rõ nét mặt Thanh Nhã đang đau đớn, chỉ nhìn thấy một bên mặt rất bình thản.

Thanh Nhã loạng choạng đứng dậy khi nghe tiếng gõ cửa phòng, đầu óc choáng váng đứng không muốn vững vô vàn đom đóm bay đầy trước mắt. Mất khá lâu Thanh Nhã mới đứng vững di chuyển mỗi bước chân khó khăn ra cửa. Bà quản gia đẩy cửa vào, cánh cửa chút nữa thì đập vào mặt cô, miệng bà ta cười xởi lởi cất giọng mềm dẻo nghe muốn nổi gai ốc.

“Ôi bà chủ à, hôm qua cho tới hôm nay quá bận nên tôi quên đem cơm cho bà chủ, hẳn là đói rồi. Nào, cơm đây ăn đi cho đỡ đói.”

Lời nói của bà ta đầy ý châm chọc, mỉa mai. Thanh Nhã nhìn bát cơm chỉ có cơm nguội đóng thành từng cục còn có cả cháy, trên bát cơm có mấy ngọn rau xanh.

“Tôi quên dặn con bé Thư nên nó đã lấy hết phần cơm của cô cho con chó rồi, thành thử ra đây là phần cơm của con chó, nhưng cũng sạch mà, nó chưa ăn qua vẫn còn ăn được.”

Cô không cười nổi, nhà này coi cô là chó sao, hết Vương Đình lấy xương đồ chơi của chó cho cô gặp bây giờ lại tới cả bà ta cũng lấy cơm của chó cho cô ăn.

Lời của bà ta có ngụ ý nói rằng, cô chẳng bằng một con chó, trong mắt mọi người thì đúng là vậy họ đâu coi Thanh Nhã là một bà chủ và cũng đâu coi Thanh Nhã là con người. Nhiệm vụ của họ mỗi bữa ăn phải đem cơm lên cho Thanh Nhã mặc dù không cam lòng nhưng đó là lệnh làm sao dám trái ý. Họ trả Thù hành hạ bằng cách, cho ăn cơm thừa cơm bẩn, đôi khi còn lấy cơm thừa của chó cho ăn, về việc này Lý Nam Vương không quan tâm, hắn tùy ý để cho người làm quyết định, hắn chỉ quan tâm đến việc không được để kẻ thù chết một cách dễ dàng như thế.

Thanh Nhã vốn là người chịu đói rất kém, từ trước chưa bao giờ phải nhịn đói lâu như vậy. Mỗi lần bận việc gì đó anh trai luôn đem đồ ăn lên tận phòng, khi không chịu ăn anh đè người ra nhét vào miệng bắt ăn. Ba ngày qua chưa ăn gì, bây giờ cô cảm thấy rất đói, chính vì đói mà chân tay run rẩy đầu óc xuất hiện nhiều đom đóm vây quanh. Khi vươn tay đón nhận bất ngờ bà quản gia thả tô cơm xuống, tô cơm đổ xuống dưới sàn nhà cơm văng vãi lung tung còn tô thì vỡ đôi.

“Có thế mà không đỡ được, không muốn ăn thì bảo tôi một câu để cho bà già đỡ phải nấu, đỡ cất công đem lên tận đây hầu hạ. Muốn ăn, muốn uống tự xuống dưới mà làm không ai hầu mãi cho được, đúng là đồ vô tích sự. Sống làm gì cho tốn cơm.”

Từ giọng nói dẻo mềm dẻo ngọt bỗng thay đổi một cách nhanh chóng, bà ta nói mà như muốn tát vào mặt Thanh Nhã, bĩu môi lườm nguýt rồi quay ngoắt bước đi ra ngoài.

Thanh Nhã đóng cửa phòng, tựa người vào cánh cửa đôi mắt nhìn vào cơm rơi vãi dưới sàn, chậm rãi ngồi xuống vươn tay nhặt lấy một cục cơm nguội, nhìn chằm chằm cục cơm nguội trong tay mà không kìm được nước mắt, lau nhanh nước mắt an ủi cõi lòng, lúc này cần phải ăn để mà tồn tại, để tìm cách rời khỏi đây. Nhất định… nhất định phải rời khỏi đây, trong đầu Thanh Nhã không ngừng gào thét phải sống để rời khỏi địa ngục.

Một ngày rồi lại hai ngày Thanh Nhã nhốt mình trong phòng không bước ra khỏi phòng lấy nửa bước, mỗi khi di chuyển chân rất đau, vết thương ngày càng sưng đỏ. Mùa đông trời lạnh giá vết thương không được chữa trị cẩn thận vì vậy rất lâu bình phục.

Tiếng chim bồ câu hạ bên bục cửa sổ, quẹt mỏ xuống thanh sắt và bắt đầu rỉa lông cánh, cô ngẩng đầu nhìn, dưới chân con chim buộc một cành hoa hồng màu đỏ thắm. Thanh Nhã chậm rãi đi đến bên, con chim bồ câu bay lên tay đem theo bông hồng buộc dưới chân.

Cầm bông hoa hồng trong tay cùng một lá thư nhỏ “Công chúa, ba hôm nay không thấy cô xuất hiện bên cửa sổ đã có chuyện gì sao.”

Thanh Nhã nhìn về phía khu biệt thự, Nam Khánh đứng ngoài ban công vẫy vẫy tay, Thanh Nhã cũng đưa tay đáp trả lời chào.

“Lại có chuyện gì buồn à?”

“Không có. Cảm ơn anh đã quan tâm.”

“Hôm nay tôi về thành phố.”

“Ừm.”

Nhạt nhẽo trao đổi vài câu Thanh Nhã quay về giường, ngồi tựa vào thành giường ôm lấy hai cánh tay khẽ xoa cho bớt lạnh, quả thực căn phòng nơi mình ở rất lạnh cảm giác cứ như đang ở trong hầm băng. Bên ngoài, khi trời dần về trưa ánh nắng vàng buông xuống thật ấm áp.

Thanh Nhã ra bên ngoài ngồi phơi nắng cho bớt lạnh, mon men bám vào lan can leo lên sân thượng cố gắng hết sức cuối cùng cũng leo lên tới nơi.

Trước mắt Thanh Nhã là sân thượng thật rộng rãi, thoải mái mà lái xe ô tô đi dạo, trên đỉnh sân thượng có một chiếc trực thăng màu đen ngự trị ở đó ngoài ra còn có bàn uống nước và một số vật dụng khác…

Đứng trên sân thượng nhìn thấy hết toàn cảnh ngôi biệt thự bên cạnh. Bên kia Nam Khách xách hành lý đi ra cùng một người phụ nữ, chiếc ô tô dần chuyển bánh ra khỏi biệt thự.

Thanh Nhã ngồi xuống ghế quý phi được trải một lớp lông cừu mềm mại, tựa người ra ghế cảm thấy thật thoải mái. Ánh nắng từ trên cao chiếu rọi xuống vừa đủ ấm, dưới ánh nắng ấm áp chan hòa khiến Thanh Nhã trở nên rất buồn ngủ, lấy tay che miệng ngáp rồi nằm xuống. Chưa đêm nào Thanh Nhã chợp mắt ngủ được yên giấc, nửa đêm không khí trong phòng càng hạ xuống lạnh thấu xương khiến Thanh Nhã không thể ngủ được. Vừa nằm xuống một lúc đã ngủ thiếp đi trong ánh nắng ấm áp của mùa đông.

Trên sân thượng là nơi Vương Đình nghỉ ngơi để tìm sự yên tĩnh, cởi chiếc áo khoác lẳng lên ghế, đặt đĩa bánh điểm tâm xuống bàn. Khi vừa hạ mông xuống ghế lại vội bật dậy vì ngồi phải thứ gì đó, đảo mắt nhìn kĩ mới phát hiện có người ngủ cuộn tròn như một con mèo nhỏ trong tấm khăn lông cừu.

Thanh Nhã dụi mắt tỉnh dậy, nhìn thấy bóng đen lù lù đứng trước mặt cô vội bật dậy như tên lao ra khỏi dây cung, do bật dậy nhanh cộng với sức khỏe không tốt đầu óc cô bị choáng váng mất mấy giây mới bình ổn lại được tinh thần.

“Tôi… về phòng.”

Nhìn thấy đĩa bánh trên bàn mùi thơm thật dễ chịu, bánh quế mà cô rất thích ăn. Bụng đang đói ngửi được mùi thơm, bụng réo ầm ĩ, cô có chút xấu hổ.

“Ngồi.”

“Hả?” Cô tưởng mình nghe nhầm.

“Ngồi.” Vương Đình lặp lại lần nữa.

Thanh Nhã do dự một hồi sau đó mới ngồi xuống .

“Ăn.” Vẫn rất tiếc kiệm lời, mỗi một lời nói ra giống như một mệnh lệnh.

“Hở…”

Thanh Nhã ngẩng đầu nhìn, Vương Đình chỉ đáp trả lại bằng đôi mắt lạnh lẽo không một chút cảm xúc. Nếu so về sự lạnh lẽo Vương Đình còn lạnh hơn cả Lý Nam Vương, đặc biệt là đôi mắt màu xanh đen sâu không thấy đáy, vừa mê hoặc lại giống như chốn địa ngục.

“Vâng.”

Thanh Nhã cúi đầu nhỏ nhẹ đáp lại, hai bàn tay đan xen vào nhau, bảo ăn nhưng Thanh Nhã vẫn không dám động vào. Thấy Thanh Nhã vẫn chưa chịu động tay, Vương Đình một lần nữa lại cất tiếng.

“Ăn.” Vương Đình hơi lớn giọng, trong lời không còn đủ kiên nhẫn để nhắc lại lần nữa.

Lời vừa phát ra không quá lớn mà cũng không nhỏ quá, lời nói rất có trọng lượng vang lên bên tai như một mệnh lệnh, trong lời nói không thể nhận ra Vương Đình có tức giận hay không, lời nói rất vô cảm.

“Vâng, tôi sẽ ăn ngay.” Cô giật mình vội cầm lấy miếng bánh nhét luôn vào miệng.

Mùi vị bánh thật ngon thấm đều trong đầu lưỡi, bánh vừa mềm vừa dẻo đặc biệt là mùi quế khiến Thanh Nhã cảm thấy rất dễ chịu thỏa mãn.

Đĩa bánh mà Thanh Nhã vừa ăn là do mẹ Vương Đình đem đến, biết con thích ăn bánh quế bà đã cất công đi một chặng đường dài đi tới lâu đài đưa bánh cho con.

Sau khi ăn hết đĩa bánh, bụng Thanh Nhã rất no không còn réo ồn ào như trước, sức khỏe cũng khá trở lại.

“Tôi ăn xong rồi.”

Vương Đình rời mắt khỏi tờ báo, nhìn cô rồi nhìn vào cổ tay, vết sẹo đang liền da, ánh mắt tiếp tục dừng lại ở bàn chân sưng tấy đỏ ửng.

Vương Đình tiếp tục đọc báo, thấy không nói gì Thanh Nhã khập khiễng bước đi, từ phía sau truyền đến giọng nói lạnh lẽo.

“Tới gặp Dương Hoàng lấy thuốc.”

“Không cần đâu.” Cô vội xua tay như đuổi tà.

Vương Đình ngẩng đầu nhìn cô, mày kiếm hơi nhíu lại vẻ không hài lòng. Bình thường Vương Đình sẽ không quan tâm mấy cái chuyện vặt vãnh như thế này, bản thân không hiểu vì sao cứ thích “hơi để ý” như thế.

“Bản thân cô bị làm sao điều đó tôi không cần biết, thứ tôi quan tâm đến chính là nhiệm vụ, nhiệm vụ của tôi là giám sát cô. Tốt hơn cô tự mình xuống lấy trước khi mọi chuyện còn chưa diễn ra một cách tệ hại.” Vương Đình nói một hơi dài, đây cũng là lần đầu tiên nói nhiều như vậy, mọi khi chỉ dùng ánh mắt để hỏi hoặc trả lời đối phương.

Bàn tay Thanh Nhã đan chặt vào nhau chặt đến nỗi nước da trắng trở nên đỏ vô cùng, cô nhẹ nhàng đáp.

“Tôi… biết rồi, cảm ơn anh về đĩa bánh quế thực sự rất ngon.”

Thanh Nhã xoay người khập khiễng bước đi, Vương Đình lúc này mới rời mắt khỏi tờ báo đặt sang bên cạnh, rót lấy tách trà đi về phía hành lang trên sân thượng.

Khi hoàng hôn buông xuống cũng là lúc không khí ấm áp dần lui nhường cho sự giá lạnh của màn đêm. Về đêm không khí ở lâu đài thường lạnh hơn so với những nơi khác, và những cơn gió thường đột ngột xuất hện đưa mùi hương thông thoang thoảng trong đêm.

Ngồi trong phòng quá lâu Thanh Nhã cảm thấy ngột ngạt, muốn hít thở một chút không khí. Nhớ tới lời của Vương Đình Thanh Nhã hơi do dự nhưng cuối cùng cũng xuống dưới lầu tìm gặp người tên Dương Hoàng khám lại vết thương.

Vừa tập tễnh đi xuống, giọng nói bà quản gia và mấy cô người hầu vang vọng lại.

“Cô yên tâm, tôi đã làm theo lời của cô, cho ả ăn cơm thiu một tuần mới cho ăn hai lần.”

“Đối với cô ta, tuần một bữa là đủ rồi.” Giọng Hạ Vi mềm mại vang lên, nghe như tiếng chuông bạc.

“Tôi không hiểu vì sao ông chủ vẫn chưa đuổi ả đi.”

“Mấy người thật ngốc, đuổi đi mấy người lấy đâu ra trò tiêu khiển. Hơn nữa mấy người giở trò gì ông chủ của các người có trách phạt không, đùa cô ta miễn sao đừng để cô ta chết là được rồi.”

“Đúng rồi, tại sao tôi không biết chứ, già rồi nên có chút hồ đồ.”

“Cô Hạ Vi à, sớm muộn gì ông chủ cũng cưới cô về làm vợ khi đó cô sẽ là bà chủ lúc đó đừng quên tụi tôi nha!” Một cô gái khác tranh thủ nịnh bợ.

“Cô xinh đẹp như vậy khiến ông chủ không si mê mới lạ.” Cô gái khác cũng tranh thủ không kém gì người kia.

“Tôi có ý này.” Hạ Vi ngoắc ngón tay, bọn họ chụm tai nghe.

Hạ Vi vô tình nhìn thấy cô đứng ở cầu thang, khóe môi hơi cười một cách đầy đắc ý.

“Tôi không nghĩ có người lại thích nghe lén chuyện của người khác đến vậy.” Hạ Vi chậm rãi bước lên cầu thang.

“Chúng ta đã lâu không gặp nhau rồi đấy nhỉ, tôi thật không ngờ Lý Nam Vương đối xử tốt với cô khiến tôi không thể nhận ra.”

Hạ Vi mỉa mai nhìn cô đầy khinh bỉ, bật cười lớn, điệu cười thật đanh thét như mang một nỗi căm hận trong lòng.

“Cô trước kia xinh đẹp bao nhiêu, bây giờ thì… Không bằng một con điên ở đầu đường xó chợ.”

“Tôi rất thích nhìn thấy bộ dạng này của cô.” Hạ Vi trừng mắt nghiến răng.

Cô cảm thấy Hạ Vi dường như rất hận cô thì phải. Hận cũng phải thôi vì cô cướp đi vị trí vốn thuộc về cô ta.

“Thím Mai.”

“Có tôi.”

Bà quả gia cất tiếng khi Hạ Vi gọi, Hạ Vi tiếp lời;

“Lấy cho tôi cốc nước nóng. Thật nóng vào đấy nhé.”

“Vâng.”

Bà quản gia nhanh chóng đem cốc nước nóng tới cho Hạ Vi, Hạ Vi cầm lấy cốc nước nóng đưa lên miệng thổi, còn đôi mắt liếc xuống nhìn vào vết thương ở dưới chân Thanh Nhã. Khóe môi Hạ Vi khẽ nhấc lên sau đó đưa mũi giày cao gót nhẫm thật mạnh lên vết thương ở chân cô rất nhanh Hạ Vi đổ nước nóng xuống vết thương.

Thanh Nhã hét lên trong sự đau đớn, còn chưa kịp đẩy Hạ Vi ra, Hạ Vi nắm lấy tay cô loạng choạng ngã lăn xuống cầu thang.

Sự việc cũng quá trùng hợp đi, vừa lúc Lý Nam Vương xuất hiện nhìn thấy cô đẩy Hạ Vi ngã xuống cầu thang, mà trong khi đó cô còn chưa kịp đẩy.

“Hạ Vi.” Hắn chạy tới ôm Hạ Vi vào lòng.

“Anh, cô ta muốn giết chết em, cô ta đe dọa em nếu còn ở bên cạnh anh sẽ giết em, em sợ lắm. Anh để em rời xa anh…”

“Không ai bắt em phải xa anh, nào ngoan chút nữa anh đưa đi mua xe mà em thích.”

Hắn kiểm tra trên người Hạ Vi không có vết thương mới nhẹ lòng thở ra.

Đôi mắt Lý Nam Vương tối sầm lại, trở nên lạnh lẽo một cách đáng sợ, bàn tay hắn nắm chặt thành quyền. Vút… chiếc điện thoại trong tay lao thẳng vào góc trán, cô loạng choạng lui về phía sau, vết thương trên trán bắt đầu đang sưng đỏ.

“Tôi… Thực sự tôi… A…” Cô chưa nói hết, liền bị chiếc điện thoại thứ hai ném vào miệng, môi đau chảy máu.

“Cút.”

Lý Nam Vương buông Hạ Vi bước lên cầu thang, ánh mắt hắn có thể giết chết người, ánh mắt đó bức bách Thanh Nhã lùi sát mép tường cho tới khi không còn đường lui.

Lý Nam Vương túm lấy tóc cô giật mạnh, đầu cô đập vào tường, trước mắt cô lại xuất hiện nhiều đom đóm, hắn bắt ép Thanh Nhã ngửa khuôn mặt lên nhìn thẳng vào mình, giọng cực lạnh lẽo rít lên.

“Tâm địa cô cũng thật độc ác, cô còn muốn hại bao nhiêu người nữa đây?”

“Tôi...tôi không có…”

“Không có?” Hắn trợn mắt nghiến răng, đôi mắt vì trợn lên chỉ nhìn thấy lòng trắng tròn xoe cùng mạnh máu đỏ in trong con mắt.

Không nói thêm lời nào, hắn đạp vào bụng, cô ngã lăn từ cầu thang xuống dưới, va vào cột. Người hầu nhìn thấy cảnh đó có chút sợ hãi bèn rời đi chỉ còn lại bà quản gia mặt mày hởn hở xem kịch, lâu lâu cùng Hạ Vi trao đổi ánh mắt vui sướng.

Lý Nam Vương túm tóc Thanh Nhã lôi ra xe, mở cửa xe đẩy vào trong xe một cách thô bạo. đầu Thanh Nhã đập mạnh vào thành ghế, hắn vẫn chưa hả giận, túm lấy tóc giật mạnh về phía sau. Trên tay hắn xuất hiện một mảng tóc, ném tóc trên tay qua bên đẩy mạnh Thanh Nhã vào cửa kính.

“Từ bây giờ lâu đài này sẽ không phải là nơi cô sống.”

Hắn hất hàm về phía hai người vệ sĩ , hai người nhanh chóng vào xe túm lấy bả vai Thanh Nhã. Một người nhanh chóng lôi ra chiếc mặt nạ da người chụp vào khuôn mặt biến khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Nhã thành một người khác xa lạ. Lý Nam Vương túm lấy gáy Thanh Nhã kéo ngửa ra phía sau để cho mặt cô đối diện với hắn. Hắn cầm ca nước nóng từ tay người vệ sĩ không một lời nào nói trước, dội thẳng vào chiếc mặt nạ, mặt nạ bốc khói trắng nổi bọt như viên C sủi.

Thanh Nhã thét lên trong sự đau đớn muốn đưa tay lôi kéo chiếc mặt nạ xuống nhưng hai người vệ sĩ đã giữ tay lại. Mặt nạ nóng bỏng tan chảy chắc khác gì nhựa đường được đun sôi, khuôn mặt Thanh Nhã hiện giờ rất bỏng và đau rát. Cô có thể cảm nhận được đôi mắt của mình ướt át, ướt không phải do nước mắt mà do máu chảy từ hai khóe mắt xuống mặt nạ.

“Bây giờ cô sẽ sống dưới lớp mặt nạ này cho tới khi không còn nhận ra hình dạng người nữa.”

Hắn đẩy mạnh, cô ngã vào cửa kính, cô cào cấu xé mặt nạ ra nhưng vô ích, khi chạm vào mặt nạ Thanh Nhã cảm thấy đau vô cùng.

“Đưa tới hộp đêm phục vụ khách.” Hắn phất tay ra hiệu.

Một người vệ sĩ nhận lệnh dùng miếng băng, dán miệng Thanh Nhã lại sau đó trói chân tay thật chặt.

Cô không thể kêu gào, chỉ biết lặng im, nước mắt thay bằng máu cứ thế mà chảy xuống mặt nạ.

Hai người vệ sĩ đưa Thanh Nhã tới một gian phòng tối, tới nơi gã tháo khăn bịt mắt ra. Trước mắt cô là một mảng màu tối mãi lúc sau cô mới nhìn thấy ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ hắt vào không đủ soi rõ căn phòng.

Tách... ánh điện bật lên rất chói mắt theo bản năng cô lấy tay che đi, khi đã quen với ánh sáng Thanh Nhã mới mở mắt. Trước mắt cô là một căn phòng khá chật hẹp, trên tường treo một vài dụng cụ còn dính vài giọt máu khô, trần nhà treo bóng điện mờ nhạt ngoài ra không còn gì. Cánh cửa phòng lần nữa mở ra, thân ảnh cao lớn xuất hiện, hắn từ trên cao phóng tia nhìn xuống.

Hot

Comments

Sung Jinwoo

Sung Jinwoo

Hay hay

2020-07-24

0

Toàn bộ
Chapter
1 Cuộc sống trong thân phận mới
2 Người vệ sĩ lạnh lùng
3 Thà chết đi còn hơn sống mà bị sỉ nhục
4 Bị đưa đi phục vụ khách
5 Chịu phạt
6 Vũ công trên đài cao
7 Dị năng thức tỉnh
8 Người đàn ông lạ mặt
9 Đào tiền duyên
10 Rời khỏi Đam Mê
11 Khoảnh khắc bình yên thật hiếm có
12 Tôi là trai thẳng, chưa bị bẻ cong
13 Chương 16: Đối diện với sự thực
14 Chương 17: Linh hồn đối diện 1
15 Episode 18: Đối diện với linh hồn 2
16 Chương 19: Đối diện linh hồn 3
17 Chương 20: Đối diện linh hồn 4
18 Chương 21: Lễ Giáng Sinh
19 Chương 22: Lặng lẽ ở bên em, bảo vệ em
20 Chương 23: Độc tính bất ngờ phát
21 Chương 24: Gặp lại Lý Nam ở thành phố Z
22 Chương 25: Nụ hôn bất ngờ từ người lạ
23 Chương 26: Ấn Ký
24 Chương 27: Báo đen
25 Chương 28: Trở lại Đam Mê
26 Chương 29: Đối phó với Lý Nam
27 Chương 30: Dược tình
28 Chương 31: Lý Nam Vương bị chọc tức
29 Chương 32: Dùng đỉa để trừng phạt
30 Chương 33: Hương tình vừa chớm nở, nhưng lại tàn
31 Chương 34: Ảo tình
32 Chương 35: Khu chung cư Đông Thành
33 Chương 36: Long thiên ký
34 Chương 37: Tình yêu của đế vương
35 Chương 38: Dụ tình
36 Chương 39: Ghen hay tức giận
37 Chương 40: Quyến luyến không muốn rời đi
38 Chương 41: Mê Muội
39 Chương 42: Khải Huy người đàn ông thần bí
40 Chương 43: Biệt thự hoa tường vi
41 Chương 44: Gặp lại Tuấn Dã
42 Chương 45: Chiếc trâm ngọc kỳ lạ
43 Chương 47: Người tình của Lý Nam
44 Chương 47: Thiện Trung
45 Chương 48: Những nỗi đau tận cùng
46 Chương 49: Vương Đình trở về
47 Chương 50: Nỗi đau và sự tuyệt vọng
48 Chương 51: Khi tức giận, con người trở nên đáng sợ
49 Chương 52: Sự ép buộc
50 Chương 53: Chọc giận người khác, kết quả người giận lại là mình
51 Chương 54: Giấc mộng kỳ lạ
52 Chương 55: Nàng dâu mà mẹ chọn
53 Chương 56: Dị Biến
54 Chương 57: Thành phố Tây Dương
55 Tiệc sinh nhật ở phủ Bình Dương
56 Khách sạn hàm cá mập
57 Chương 60: Hồi ức
58 Chương 61: Chợt nhận ra mình đã yêu mất rồi
59 Chương 62: Hé mở thân phận
60 Chương 63: Thanh Nhã rơi xuống biển
61 Chương 64: Mất tích
62 Chương 65: Chạy trốn
63 Chương 66: Lựa chọn quay trở về
64 Chương 67: Hãy học cách yêu tôi
65 Chương 68: Buổi tiệc ở khách sạn hoa Anh Đào
66 Chương 69: Sự khiêu khích của hai người đàn ông
67 Chương 70: Nỗi bất an trong lòng Lý Nam
68 Chương 71: Hiếm khi có được hạnh phúc như vậy
69 Chương 72: Gặp lại sư phụ
70 Chương 73: Bóng đen thần bí
71 Chương 74: Chiếc vòng tay bằng bạc
72 Chương 75: Lễ hội cầu duyên
73 Chương 76: Phong sương cốc
74 Chương 77: Khi tình định gặp nhau
75 Chương 78: Tượng đá rêu phong
76 Chương 79: Khi con mèo dễ thương nổi quạu
77 Chương 80: Ngôi nhà nhỏ ở vùng ngoại ô
78 Chương 81: Thổ lộ nỗi lòng
79 Cô đã mang thai
80 Chương 83: Tâm tình của Lý Nam Vương
81 Chương 84: Anh trước, thì đứa nhỏ này là của anh
82 Chương 85: Một chút giả vờ khi bị ốm
83 Khi đàn bị ông nghén
84 Sự sợ hãi và cảm thấy bất lực
85 Chương 88: Người áo vàng lại xuất hiện trong giấc mộng
86 Ông lão kỳ quái
87 Tình yêu khiến con người ta thay đổi
88 Vẫn chưa từ bỏ ý định chiếm đoạt
89 Ý định làm mai mối
90 Gặp lại Huyền Chi
91 Gặp lại người nhà
92 Nụ hôn
93 Gặp Bảo An ở thành phố Z
94 Dược tình hóa giải
95 Mất mát và thương đau
96 Vương Thánh Nữ
97 Muốn để cô ta sống thì giao long châu ra
Chapter

Updated 97 Episodes

1
Cuộc sống trong thân phận mới
2
Người vệ sĩ lạnh lùng
3
Thà chết đi còn hơn sống mà bị sỉ nhục
4
Bị đưa đi phục vụ khách
5
Chịu phạt
6
Vũ công trên đài cao
7
Dị năng thức tỉnh
8
Người đàn ông lạ mặt
9
Đào tiền duyên
10
Rời khỏi Đam Mê
11
Khoảnh khắc bình yên thật hiếm có
12
Tôi là trai thẳng, chưa bị bẻ cong
13
Chương 16: Đối diện với sự thực
14
Chương 17: Linh hồn đối diện 1
15
Episode 18: Đối diện với linh hồn 2
16
Chương 19: Đối diện linh hồn 3
17
Chương 20: Đối diện linh hồn 4
18
Chương 21: Lễ Giáng Sinh
19
Chương 22: Lặng lẽ ở bên em, bảo vệ em
20
Chương 23: Độc tính bất ngờ phát
21
Chương 24: Gặp lại Lý Nam ở thành phố Z
22
Chương 25: Nụ hôn bất ngờ từ người lạ
23
Chương 26: Ấn Ký
24
Chương 27: Báo đen
25
Chương 28: Trở lại Đam Mê
26
Chương 29: Đối phó với Lý Nam
27
Chương 30: Dược tình
28
Chương 31: Lý Nam Vương bị chọc tức
29
Chương 32: Dùng đỉa để trừng phạt
30
Chương 33: Hương tình vừa chớm nở, nhưng lại tàn
31
Chương 34: Ảo tình
32
Chương 35: Khu chung cư Đông Thành
33
Chương 36: Long thiên ký
34
Chương 37: Tình yêu của đế vương
35
Chương 38: Dụ tình
36
Chương 39: Ghen hay tức giận
37
Chương 40: Quyến luyến không muốn rời đi
38
Chương 41: Mê Muội
39
Chương 42: Khải Huy người đàn ông thần bí
40
Chương 43: Biệt thự hoa tường vi
41
Chương 44: Gặp lại Tuấn Dã
42
Chương 45: Chiếc trâm ngọc kỳ lạ
43
Chương 47: Người tình của Lý Nam
44
Chương 47: Thiện Trung
45
Chương 48: Những nỗi đau tận cùng
46
Chương 49: Vương Đình trở về
47
Chương 50: Nỗi đau và sự tuyệt vọng
48
Chương 51: Khi tức giận, con người trở nên đáng sợ
49
Chương 52: Sự ép buộc
50
Chương 53: Chọc giận người khác, kết quả người giận lại là mình
51
Chương 54: Giấc mộng kỳ lạ
52
Chương 55: Nàng dâu mà mẹ chọn
53
Chương 56: Dị Biến
54
Chương 57: Thành phố Tây Dương
55
Tiệc sinh nhật ở phủ Bình Dương
56
Khách sạn hàm cá mập
57
Chương 60: Hồi ức
58
Chương 61: Chợt nhận ra mình đã yêu mất rồi
59
Chương 62: Hé mở thân phận
60
Chương 63: Thanh Nhã rơi xuống biển
61
Chương 64: Mất tích
62
Chương 65: Chạy trốn
63
Chương 66: Lựa chọn quay trở về
64
Chương 67: Hãy học cách yêu tôi
65
Chương 68: Buổi tiệc ở khách sạn hoa Anh Đào
66
Chương 69: Sự khiêu khích của hai người đàn ông
67
Chương 70: Nỗi bất an trong lòng Lý Nam
68
Chương 71: Hiếm khi có được hạnh phúc như vậy
69
Chương 72: Gặp lại sư phụ
70
Chương 73: Bóng đen thần bí
71
Chương 74: Chiếc vòng tay bằng bạc
72
Chương 75: Lễ hội cầu duyên
73
Chương 76: Phong sương cốc
74
Chương 77: Khi tình định gặp nhau
75
Chương 78: Tượng đá rêu phong
76
Chương 79: Khi con mèo dễ thương nổi quạu
77
Chương 80: Ngôi nhà nhỏ ở vùng ngoại ô
78
Chương 81: Thổ lộ nỗi lòng
79
Cô đã mang thai
80
Chương 83: Tâm tình của Lý Nam Vương
81
Chương 84: Anh trước, thì đứa nhỏ này là của anh
82
Chương 85: Một chút giả vờ khi bị ốm
83
Khi đàn bị ông nghén
84
Sự sợ hãi và cảm thấy bất lực
85
Chương 88: Người áo vàng lại xuất hiện trong giấc mộng
86
Ông lão kỳ quái
87
Tình yêu khiến con người ta thay đổi
88
Vẫn chưa từ bỏ ý định chiếm đoạt
89
Ý định làm mai mối
90
Gặp lại Huyền Chi
91
Gặp lại người nhà
92
Nụ hôn
93
Gặp Bảo An ở thành phố Z
94
Dược tình hóa giải
95
Mất mát và thương đau
96
Vương Thánh Nữ
97
Muốn để cô ta sống thì giao long châu ra

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play