Chương 3: Phải là điều tối kỵ

Cả gian phòng ăn đều trở nên lạnh lẽo, không khí dường như cô đọng lại.

Vu Phùng Cửu, người từ suốt đến giờ không lên tiếng đột ngột cau mày khó chịu, đập đũa xuống bàn rồi đẩy ghế rời đi.

“Bẩn quá đấy.”

Anh nói bằng một tông giọng tràn ngập sự chán ghét.

Trong cuộc sống Vu Phùng Cửu ghét nhất là những thứ bẩn thỉu, vậy mà cô dám trưng ra cái bộ dạng nhem nhuốc đó ở trước mắt anh, còn là khi anh đang ăn.

Anh không hề quay đầu ra sau nhìn bàn ăn thêm một lần nào cả, vô cảm bước lên trên tầng.

Những ánh mắt còn lại di chuyển từ người anh dời đến khuôn mặt lấm lem máu của cô.

Hướng Mãn Thanh phẫn nộ siết chặt lấy dĩa ăn, Vu Khải Liễm thì mặc kệ, cứ thế dửng dưng ăn nốt phần cơm của mình rồi lau miệng, rời đi.

Còn Vu Kim Mĩ và Vu Quang Đàm, chúng lại có chút sợ hãi, tay bụm miệng buồn nôn.

Hướng Đường Nghi biết mình đã phá hỏng không khí của bữa tối rồi, kinh sợ, vội vàng đứng lên, gấp gáp rời khỏi gian nhà ăn.

“Con… Con xin phép ạ…”

Không cần đợi có người đáp lại hay không, cô cứ thế lao đầu chạy ra khỏi căn biệt thự, về lại căn nhà kho chật hẹp của mình.

Đôi chân nhỏ run rẩy bước vào trong phòng vệ sinh, nôn ra cả một ngụm máu tươi.

Máu loang lổ trên thành bồn rửa tay, cô nhìn mà đến cả người phát run, vội vã xả nước cho trôi đi.

Lưỡi là một trong những bộ phận nhạy cảm nhất trên cơ thể, chỉ cần cắn nhẹ thôi cũng đã thấy đau rồi, còn cô thì…

Hướng Đường Nghi đau đến phát khóc, nấc nghẹn cả lên.

Máu vẫn không ngừng chảy, cô cố nuốt xuống bụng nhưng bị nghẹn, thành ra lại nôn hết ra.

Kinh quá. Đến cả cô còn kinh tởm chính mình, nói gì đến người khác trông thấy cô ra sao?

Cô không biết làm cách nào để cho máu ngừng chảy, nên vụng về cuốn một cuộn giấy vệ sinh, bọc lấy lưỡi, lủi thủi bò lên giường, bó gối nằm vào một góc.

Tấm thân nhỏ đang trong độ thời gian trưởng thành vì không được chăm sóc đầy đủ mà trở nên gầy nhom, ngực mông cũng chẳng phát triển mấy, chỉ được cái chiều cao tăng thì vẫn tăng.

Khi cô bó mình thành một khối, cả thân người vốn nhỏ bé nay lại càng trở nên tiều tụy hơn.

Cô khóc mãi vì đau rồi cũng tự mệt mà ngủ thiếp đi, nhưng chẳng được bao lâu sau, đã có ai đó gõ cửa phòng kho của cô.

Hướng Đường Nghi ngơ ngác, chập chờn mà rùng mình tỉnh dậy.

Cô mơ màng liếc nhìn sang khung cửa sổ không cánh, thấy thấp thoáng có một cái bóng đen đang vội vã chạy đi.

Ai vậy?

Hướng Đường Nghi rời giường, mở cánh cửa chính bước ra bên ngoài.

Bên ngoài cánh cửa, đặt ngăn nắp trên thềm cỏ là một tip mỡ bôi và một chiếc chăn bông nhỏ.

Cô mở to mắt, kinh ngạc nhìn đống đồ đó rồi lại vội vàng ngước đầu, nhìn theo cái bóng đen vẫn đang hớt hải chạy đi kia.

Hình như cô nhận ra cậu trai ấy là ai rồi.

Là con trai của một người làm thêm trong nhà.

Cô có thấy qua cậu t vài lần, mỗi lúc trông thấy cô từ xa, cậu ta vội vã chạy đi mất, không dám nhìn thẳng vào mặt cô.

Tên là gì nhỉ? Hình như là Phan Lưu.

Tuổi cũng na ná cô.

Hướng Đường Nghi nhặt những món đồ ấy lên, nhìn tấm chăn bông ấm áp trên tay, cô liền đoán ra ngay là cậu ta đã lấy chiếc chăn của chính mình cho cô.

Dại quá. Sao lại đưa cho cô chứ? Cậu ta không sợ sẽ bị mẹ phát hiện rồi phạt nặng sao?

Tất cả đám người hầu ở đây đều tự ngấm ngầm ra hiệu cho nhau không được phép đối xử tốt với cô vì chủ nhân của họ không ưa cô. Nếu cậu làm vậy, sẽ bị chửi mắng rất thậm tệ đấy.

Hướng Đường Nghi muốn chạy theo để đưa trả lại nhưng Phan Lưu đã biến mất không tăm hơi, mà có đuổi được cậu thì sẽ bị lộ chuyện cậu ta thương hại cô.

Cuối cùng, Hướng Đường Nghi đành phải ngập ngừng mà quay trở vào nhà, không dám lấy chăn ra đắp vì sợ

sẽ làm bẩn chăn của cậu, để mai cô còn trả lại cho người ta chứ.

Cô bẩn lắm.

Phan Lưu chạy thục mạng từ trong rừng vào tới căn biệt thự, ngoái trông lại căn nhà kho giờ đã đóng cửa, trên gò má không khỏi ửng hồng, miệng hà ra những hơi khói trắng.

Cậu biết việc mình làm đã phạm phải tội gì, nhưng cậu vẫn muốn tặng cho cô một thứ gì đó mà cậu nghĩ là hữu dụng.

Đơn giản là vì, Phan Lưu thích Hướng Đường Nghi.

Lần đầu cậu nhìn thấy Hướng Đường Nghi là cái lúc mà cậu bị Vu Quang Đàm bắt nạt, ném bay cái giày – món quà sinh nhật của mẹ tặng cho cậu xuống hồ.

Đang trong lúc bế tắc chẳng biết phải làm sao, đột nhiên Hướng Đường Nghi từ đâu bước tới.

Cô đi xuống dưới hồ nước lạnh, vớt lấy cái giày cho cậu, tiện thể tìm lại cái cánh cửa sổ bị hai chị em sinh đôi nọ ném xuống đây.

“Đây này.”

Cô ném giày đến dưới chân cậu, rồi sau đó xoay lưng rời đi, kéo lê cái tấm gỗ ướt sũng quay về bìa rừng, miệng lẩm bẩm.

“Hỏng thế này rồi chắc không dùng nổi nữa, thôi cứ dựng lên tạm vậy…”

Trong tầm mắt của Phan Lưu lúc đó chỉ còn lại hình bóng của Hướng Đường Nghi, một thứ cảm giác như trống đập ở trong lồng ngực hun cho hai mang tai cậu ửng đỏ.

Hóa ra, đây là phải lòng người ta sao?

Phan Lưu đứng cười ngây ngốc ở sảnh biệt thư, ho hắng giọng một tiếng rồi quay về phòng ở cho người làm thêm.

Nhưng cậu hoàn toàn không hề phát giác ra rằng suốt từ nãy đến giờ, luôn có một người đưa mắt theo dõi cậu.

Vu Kim Mĩ siết chặt nắm tay lại, tức tối đập mạnh vào lan can tầng hai, cặp mắt hung hung đỏ, ấm ức nghiến răng.

“Con nhỏ khốn kiếp kia! Nó dám cướp anh Lưu của em!!!”

Vu Phùng Cửu ngồi ở trên ghế bành, chẳng có bất cứ biểu cảm gì mà chỉ dửng dưng xem qua những tập tài liệu công việc trên Cristol.

Khuôn mặt đẹp đến hoàn mỹ của anh hiện lên bên dưới một lớp hào quang vàng của ánh đèn bàn làm việc.

“Về phòng em ngủ đi, mấy cái chuyện vớ vẩn này từ nay đừng có mang đến làm phiền anh.”

“Nhưng bố không chịu, chỉ có anh là đuổi được nó đi thôi! Em và Đàm Đàm làm đủ mọi cách để phá nó mà nó mặt lì kinh khủng! Chẳng ăn thua gì cả!”

Vu Kim Mĩ dậm chân bình bịch xuống sàn nhà, cực kì tủi thân khi Vu Phùng Cửu chẳng thèm để tâm lấy một cái.

Đột nhiên, cô ta nghĩ đến một kế hoạch mới.

Hiện tại Hướng Đường Nghi đang chẳng là gì trong mắt của Vu Phùng Cửu, vậy thì cô ta sẽ làm gì đó để khơi lên sự khinh thường trong anh với cô, từ đó để cho anh hạ lệnh đuổi cô đi thì sao?

Phải để cho Hướng Đường Nghi phạm vào điều cấm kỵ của Vu Phùng Cửu thế mới hả giận được!

Hot

Comments

ông tiên hắc ám 😈🤡

ông tiên hắc ám 😈🤡

cho t ngay cái thùng xốp

2023-12-31

0

Nguyễn Duy Khang

Nguyễn Duy Khang

tác giả quá tàn ác rồi
lát tôi qua kiếm cô

2023-10-06

2

Nguyễn Duy Khang

Nguyễn Duy Khang

kệ mịa anh
không ăn được lên mái nhà mà ngồi ăn

2023-10-06

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Nhà họ Vu
2 Chương 2: Trò đùa tai quái
3 Chương 3: Phải là điều tối kỵ
4 Chương 4: Chạm mắt
5 Chương 5: Nói, vào trong phòng tôi để làm gì?
6 Chương 6: Em không dám
7 Chương 7: Ti tiện y như con mẹ của chị vậy
8 Chương 8: Gió nổi
9 Chương 9: Vuốt lên mái tóc cô
10 Chương 10: Để lại chơi chút đã
11 Chương 11: Lần đầu tiên
12 Chương 12: Em xin anh
13 Chương 13: Việc cho cô
14 Chương 14: Không muốn nhìn thấy ai, nhất là anh
15 Chương 15: Lúc đó hành động bồng bột rồi
16 Chương 16: Tiếng động lớn
17 Chương 17: Ông ta điên rồi!
18 Chương 18: Cô được anh bế trên tay
19 Chương 19: Nằm trong lòng anh
20 Chương 20: Muốn nuôi cô lớn
21 Chương 21: Là em gái… mới
22 Chương 22: Thật không ngoan chút nào
23 Chương 23: Mười tuổi thì làm sao?
24 Chương 24: Hôn ước là gì?
25 Chương 25: Người bị hại
26 Chương 26: Ôn nhu
27 Chương 27: Cô mút lên đầu ngón tay anh
28 Chương 28: Anh đưa em đi đâu?
29 Chương 29: Cậu có nhầm lẫn không?
30 Chương 30: Em không biết dùng điện thoại
31 Chương 31: Anh sẽ quay về
32 Chương 32: Anh đang tức giận đấy
33 Chương 33: Không ai được phép động vào bé ngoan của anh
34 Chương 34: Hai mươi tuổi, gả cho anh nhé?
35 Chương 35: Em chỉ muốn giúp anh
36 Chương 36: Cô sẽ bảo vệ anh
37 Chương 37: Con muốn nó đau khổ sao?
38 Chương 38: Tôi sẽ đi…
39 Chương 39: Mất cô thật rồi
40 Chương 40: Không kịp tỉnh lại
41 Chương 41: Em có muốn về nhà cùng anh không?
42 Chương 42: Anh nhận nhầm người rồi!
43 Chương 43: Quay mặt lại đây
44 Chương 44: Đường Nghi, anh đang rất đau
45 Chương 45: Em đến đây mà khênh người yêu em về
46 Chương 46: Vu Phùng Cửu mất trí rồi! (H)
47 Chương 47: Cuồng bạo (H+)
48 Chương 48: Chưa dập lửa được đâu (H+)
49 Chương 49: Tình yêu của Vu Phùng Cửu
50 Chương 50: Chia tay với Ưng Sở đi!
51 Chương 51: Anh cho em một tuần
52 Chương 52: Anh đang ở cổng sau kí túc xá chờ em
53 Chương 53: Hôn sâu
54 Chương 54: Cuồng nhiệt (H+)
55 Chương 55: Yêu đến mòn mỏi (H+)
56 Chương 56: Buồn vì tình
57 Chương 57: Có muốn ăn gì không?
58 Chương 58: Anh bị thương?!
59 Chương 59: Cho chừa!
60 Chương 60: Thực lòng xin lỗi
61 Chương 61: Hôn hư môi cô
62 Chương 62: Xin em đừng đi
63 Chương 63: Anh đưa tôi về đi
64 Chương 64: Chấp nhận thuộc về anh
65 Chương 65: Đi đi, xin đừng quay đầu lại
66 Chương 66: Anh đã yêu cô sai cách?
67 Chương 67: Nhìn này, thành quả của anh đấy
68 Chương 68: Chuyện chưa xong đâu
69 Chương 69: Giữa hai người
70 Chương 70: Đến luôn đi
71 Chương 71: Còn cơ hội
72 Chương 72: Mệt
73 Chương 73: Đêm ấy có hai người cùng thức
74 Chương 74: Hẹn hò bí mật
75 Chương 75: Chỉ có mình em thôi
76 Chương 76: Người đàn ông của em
77 Chương 77: Đương nhiên là không rồi
78 Chương 78: Vận xui
79 Chương 79: Bất ngờ
80 Chương 80: Cô không phải trẻ mồ côi
81 Chương 81: Anh muốn em khen anh kiểu khác cơ!
82 Chương 82: Bảo bối, gọi anh đi
83 Chương 83: Giữ gìn sức khỏe nhé, Tiểu Nghi
84 Chương 84: Theo luật nhé
85 Chương 85: Yêu em nên tin em
86 Chương 86: Loạt soạt
87 Chương 87: Bảo trọng
88 Chương 88: Đi xem mắt
89 Chương 89: Chết toi cô rồi!
90 Chương 90: Ối ối ối!
91 Chương 91: Người chia chung giường
92 Chương 92: Chị thấy sao?
93 Chương 93: Tên hâm này làm cô đau đầu chết mất thôi
94 Chương 94: Hai tuần chờ bằng một đêm hai tiếng
95 Chương 95: Ngọt ngào (H+)
96 Chương 96: Em là ưu tiên
97 Chương 97: Tại sao vậy?
98 Chương 98: Tránh xa Vu Phùng Cửu ra
99 Chương 99: Chị chết chắc rồi!
100 Chương 100: Phiên toà sắp tới…
101 Chương 101: Không lường trước
102 Chương 102: Đồ độc ác
103 Chương 103: Quá muộn rồi
104 Chương 104: Màu xanh, biển, và rơi xuống
105 Chương 105: Trao em đi
106 Chương 106: Đã đúng thì đừng nói to như vậy chứ?
107 Chương 107: Thì đi
108 Chương 108: Trùng phùng
109 Chương 109: Tôi không quen cô
110 Chương 110: Hấu lề!
111 Chương 111: Tống Minh Tuệ
112 Chương 112: Anh thấy tôi đáng yêu hả? Thật sao?
113 Chương 113: Mơ
114 Chương 114: Đẹp thế này mà mắc bệnh hoang tưởng
115 Chương 115: Có vinh quang cái đếch gì đâu mà kể
116 Chương 116: Tôi nghe theo tiếng gọi tình yêu của mình đó!
117 Chương 117: Nguy hiểm quá
118 Chương 118: Lỗ mất rồi
119 Chương 119: Cưỡng hôn
120 Chương 120: Như thằng hâm
121 Chương 121: Không cần phải mặc áo đâu! Đẹp mà!
122 Chương 122: Tuệ thoảng thốt: Súng đâu? Gậy đâu?
123 Chương 123: Đi săn
124 Chương 124: Gấu
125 Chương 125: Phải cưới thôi!
126 Chương 126: Không thèm nhìn trộm cô tắm
127 Chương 127: Kia rồi! Người đàn ông duy nhất mà tôi muốn ngủ cùng
128 Chương 128: Tiểu Tuệ! Tránh xa người đàn ông ấy ra!
129 Chương 129: Bỏ mịa! Hình như ở đây có một sự hiểu lầm không hề nhỏ!
130 Chương 130: Anh bị não à?!
131 Chương 131: Có không giữ, mất đi rình
132 Chương 132: Nói không thích người ta mà? Đổi ý rồi à?
133 Chương 133: Anh cắn cô được không? Chỉ hai phát thôi
134 Chương 134: Anh là cái thá gì mà lại xen vào chuyện của tôi?
135 Chương 135: Anh khốn nạn lắm!
136 Chương 136: Tôi chấp nhận chịu phạt
137 Chương 137: Hôn~
138 Chương 138: Anh trở thành “giai” đã có vợ rồi!
139 Chương 139: Thử làm em chết mê dưới thân anh đi xem nào
140 Chương 140: Em có thích được anh động vào người em như thế này không? (H+)
141 Chương 141: Thêm một lần nữa, không, vài lần nữa nhé vợ? (H+)
142 Chương 142: Cháu có muốn gặp mẹ không?
143 Chương 143: Đừng sợ (H+)
144 Chương 144: Nếu em thích, ngày nào chúng ta cũng lăn giường! - Cút!!! (H+)
145 Chương 145: Tôi sẽ giết chết ả phụ nữ đã bỏ rơi Vu Phùng Cửu
146 Chương 146: Tống Minh Tuệ: Không có ai nhận ra sao? Tôi đang đeo nhẫn cưới đó!
147 Chương 147: Cô bé là con của anh với Tiểu Tuệ phải không?
148 Chương 148: Ở bên anh, con bé sẽ gặp tai họa!
149 Chương 149: Tôi giao Tiểu Tuệ và Tiểu Niệm cho anh
150 Chương 150: Gặp lại Giai Di
151 Chương 151: Tôi là Hướng Đường Nghi
152 Chương 152: Chính cô đã dâng anh ấy và con gái đến cho tôi
153 Chương 153: Em bắt đầu đây, đừng có khóc đấy
154 Chương 154: Em có thể khiến cho anh phát điên đến chết! (H+)
155 Chương 155: Em không cần mạng nữa rồi
156 Chương 156: Liều
157 Chương 157: Đúng là cuộc đời mà
158 Chương 158: Nhớ lại
159 Chương 159: He he… Em không có chìa khoá nhà
160 Chương 160: Hứa sẽ yêu thương em thật tốt
161 Chương 161: Đây là mẹ của con
162 Chương 162: Họp gia đình
163 Chương 163: Sinh thêm đứa nữa (HOÀN)
164 Ngoại truyện: Vu Hải Niệm x Hiên (1)
165 Ngoại truyện: Vu Hải Niệm x Hiên (2)
166 Ngoại truyện: Vu Hải Niệm x Hiên (3)
167 Ngoại truyện: Vu Hải Niệm x Hiên (4)
168 Ngoại truyện: Vu Hải Niệm x Hiên (5)
169 Ngoại truyện: Vu Hải Niệm x Hiên (6)
Chapter

Updated 169 Episodes

1
Chương 1: Nhà họ Vu
2
Chương 2: Trò đùa tai quái
3
Chương 3: Phải là điều tối kỵ
4
Chương 4: Chạm mắt
5
Chương 5: Nói, vào trong phòng tôi để làm gì?
6
Chương 6: Em không dám
7
Chương 7: Ti tiện y như con mẹ của chị vậy
8
Chương 8: Gió nổi
9
Chương 9: Vuốt lên mái tóc cô
10
Chương 10: Để lại chơi chút đã
11
Chương 11: Lần đầu tiên
12
Chương 12: Em xin anh
13
Chương 13: Việc cho cô
14
Chương 14: Không muốn nhìn thấy ai, nhất là anh
15
Chương 15: Lúc đó hành động bồng bột rồi
16
Chương 16: Tiếng động lớn
17
Chương 17: Ông ta điên rồi!
18
Chương 18: Cô được anh bế trên tay
19
Chương 19: Nằm trong lòng anh
20
Chương 20: Muốn nuôi cô lớn
21
Chương 21: Là em gái… mới
22
Chương 22: Thật không ngoan chút nào
23
Chương 23: Mười tuổi thì làm sao?
24
Chương 24: Hôn ước là gì?
25
Chương 25: Người bị hại
26
Chương 26: Ôn nhu
27
Chương 27: Cô mút lên đầu ngón tay anh
28
Chương 28: Anh đưa em đi đâu?
29
Chương 29: Cậu có nhầm lẫn không?
30
Chương 30: Em không biết dùng điện thoại
31
Chương 31: Anh sẽ quay về
32
Chương 32: Anh đang tức giận đấy
33
Chương 33: Không ai được phép động vào bé ngoan của anh
34
Chương 34: Hai mươi tuổi, gả cho anh nhé?
35
Chương 35: Em chỉ muốn giúp anh
36
Chương 36: Cô sẽ bảo vệ anh
37
Chương 37: Con muốn nó đau khổ sao?
38
Chương 38: Tôi sẽ đi…
39
Chương 39: Mất cô thật rồi
40
Chương 40: Không kịp tỉnh lại
41
Chương 41: Em có muốn về nhà cùng anh không?
42
Chương 42: Anh nhận nhầm người rồi!
43
Chương 43: Quay mặt lại đây
44
Chương 44: Đường Nghi, anh đang rất đau
45
Chương 45: Em đến đây mà khênh người yêu em về
46
Chương 46: Vu Phùng Cửu mất trí rồi! (H)
47
Chương 47: Cuồng bạo (H+)
48
Chương 48: Chưa dập lửa được đâu (H+)
49
Chương 49: Tình yêu của Vu Phùng Cửu
50
Chương 50: Chia tay với Ưng Sở đi!
51
Chương 51: Anh cho em một tuần
52
Chương 52: Anh đang ở cổng sau kí túc xá chờ em
53
Chương 53: Hôn sâu
54
Chương 54: Cuồng nhiệt (H+)
55
Chương 55: Yêu đến mòn mỏi (H+)
56
Chương 56: Buồn vì tình
57
Chương 57: Có muốn ăn gì không?
58
Chương 58: Anh bị thương?!
59
Chương 59: Cho chừa!
60
Chương 60: Thực lòng xin lỗi
61
Chương 61: Hôn hư môi cô
62
Chương 62: Xin em đừng đi
63
Chương 63: Anh đưa tôi về đi
64
Chương 64: Chấp nhận thuộc về anh
65
Chương 65: Đi đi, xin đừng quay đầu lại
66
Chương 66: Anh đã yêu cô sai cách?
67
Chương 67: Nhìn này, thành quả của anh đấy
68
Chương 68: Chuyện chưa xong đâu
69
Chương 69: Giữa hai người
70
Chương 70: Đến luôn đi
71
Chương 71: Còn cơ hội
72
Chương 72: Mệt
73
Chương 73: Đêm ấy có hai người cùng thức
74
Chương 74: Hẹn hò bí mật
75
Chương 75: Chỉ có mình em thôi
76
Chương 76: Người đàn ông của em
77
Chương 77: Đương nhiên là không rồi
78
Chương 78: Vận xui
79
Chương 79: Bất ngờ
80
Chương 80: Cô không phải trẻ mồ côi
81
Chương 81: Anh muốn em khen anh kiểu khác cơ!
82
Chương 82: Bảo bối, gọi anh đi
83
Chương 83: Giữ gìn sức khỏe nhé, Tiểu Nghi
84
Chương 84: Theo luật nhé
85
Chương 85: Yêu em nên tin em
86
Chương 86: Loạt soạt
87
Chương 87: Bảo trọng
88
Chương 88: Đi xem mắt
89
Chương 89: Chết toi cô rồi!
90
Chương 90: Ối ối ối!
91
Chương 91: Người chia chung giường
92
Chương 92: Chị thấy sao?
93
Chương 93: Tên hâm này làm cô đau đầu chết mất thôi
94
Chương 94: Hai tuần chờ bằng một đêm hai tiếng
95
Chương 95: Ngọt ngào (H+)
96
Chương 96: Em là ưu tiên
97
Chương 97: Tại sao vậy?
98
Chương 98: Tránh xa Vu Phùng Cửu ra
99
Chương 99: Chị chết chắc rồi!
100
Chương 100: Phiên toà sắp tới…
101
Chương 101: Không lường trước
102
Chương 102: Đồ độc ác
103
Chương 103: Quá muộn rồi
104
Chương 104: Màu xanh, biển, và rơi xuống
105
Chương 105: Trao em đi
106
Chương 106: Đã đúng thì đừng nói to như vậy chứ?
107
Chương 107: Thì đi
108
Chương 108: Trùng phùng
109
Chương 109: Tôi không quen cô
110
Chương 110: Hấu lề!
111
Chương 111: Tống Minh Tuệ
112
Chương 112: Anh thấy tôi đáng yêu hả? Thật sao?
113
Chương 113: Mơ
114
Chương 114: Đẹp thế này mà mắc bệnh hoang tưởng
115
Chương 115: Có vinh quang cái đếch gì đâu mà kể
116
Chương 116: Tôi nghe theo tiếng gọi tình yêu của mình đó!
117
Chương 117: Nguy hiểm quá
118
Chương 118: Lỗ mất rồi
119
Chương 119: Cưỡng hôn
120
Chương 120: Như thằng hâm
121
Chương 121: Không cần phải mặc áo đâu! Đẹp mà!
122
Chương 122: Tuệ thoảng thốt: Súng đâu? Gậy đâu?
123
Chương 123: Đi săn
124
Chương 124: Gấu
125
Chương 125: Phải cưới thôi!
126
Chương 126: Không thèm nhìn trộm cô tắm
127
Chương 127: Kia rồi! Người đàn ông duy nhất mà tôi muốn ngủ cùng
128
Chương 128: Tiểu Tuệ! Tránh xa người đàn ông ấy ra!
129
Chương 129: Bỏ mịa! Hình như ở đây có một sự hiểu lầm không hề nhỏ!
130
Chương 130: Anh bị não à?!
131
Chương 131: Có không giữ, mất đi rình
132
Chương 132: Nói không thích người ta mà? Đổi ý rồi à?
133
Chương 133: Anh cắn cô được không? Chỉ hai phát thôi
134
Chương 134: Anh là cái thá gì mà lại xen vào chuyện của tôi?
135
Chương 135: Anh khốn nạn lắm!
136
Chương 136: Tôi chấp nhận chịu phạt
137
Chương 137: Hôn~
138
Chương 138: Anh trở thành “giai” đã có vợ rồi!
139
Chương 139: Thử làm em chết mê dưới thân anh đi xem nào
140
Chương 140: Em có thích được anh động vào người em như thế này không? (H+)
141
Chương 141: Thêm một lần nữa, không, vài lần nữa nhé vợ? (H+)
142
Chương 142: Cháu có muốn gặp mẹ không?
143
Chương 143: Đừng sợ (H+)
144
Chương 144: Nếu em thích, ngày nào chúng ta cũng lăn giường! - Cút!!! (H+)
145
Chương 145: Tôi sẽ giết chết ả phụ nữ đã bỏ rơi Vu Phùng Cửu
146
Chương 146: Tống Minh Tuệ: Không có ai nhận ra sao? Tôi đang đeo nhẫn cưới đó!
147
Chương 147: Cô bé là con của anh với Tiểu Tuệ phải không?
148
Chương 148: Ở bên anh, con bé sẽ gặp tai họa!
149
Chương 149: Tôi giao Tiểu Tuệ và Tiểu Niệm cho anh
150
Chương 150: Gặp lại Giai Di
151
Chương 151: Tôi là Hướng Đường Nghi
152
Chương 152: Chính cô đã dâng anh ấy và con gái đến cho tôi
153
Chương 153: Em bắt đầu đây, đừng có khóc đấy
154
Chương 154: Em có thể khiến cho anh phát điên đến chết! (H+)
155
Chương 155: Em không cần mạng nữa rồi
156
Chương 156: Liều
157
Chương 157: Đúng là cuộc đời mà
158
Chương 158: Nhớ lại
159
Chương 159: He he… Em không có chìa khoá nhà
160
Chương 160: Hứa sẽ yêu thương em thật tốt
161
Chương 161: Đây là mẹ của con
162
Chương 162: Họp gia đình
163
Chương 163: Sinh thêm đứa nữa (HOÀN)
164
Ngoại truyện: Vu Hải Niệm x Hiên (1)
165
Ngoại truyện: Vu Hải Niệm x Hiên (2)
166
Ngoại truyện: Vu Hải Niệm x Hiên (3)
167
Ngoại truyện: Vu Hải Niệm x Hiên (4)
168
Ngoại truyện: Vu Hải Niệm x Hiên (5)
169
Ngoại truyện: Vu Hải Niệm x Hiên (6)

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play