Chương 14: Không muốn nhìn thấy ai, nhất là anh

Hướng Mãn Thanh đi theo sau Hướng Đường Nghi, bà ta ngờ ngợ tại sao cô lại dẫn bà ta vào gian trong – gian nhà cấm của Vu gia không cho phép bất cứ người ngoài nào được bước vào bên trong.

Nhưng vì cô nói có chuyện liên quan trực tiếp đến bàn ta nên Hướng Mãn Thanh vẫn phải ngậm mồm vào mà đi theo cô.

Bước vào bên trong gian nhà hoàn toàn tách biệt với nửa còn lại của căn biệt thự, Hướng Mãn Thanh ngạc nhiên mở to mắt, nhìn những món đồ nội thất và trang sức đắt tiền, quần áo, vàng bạc lấp lánh được để đầy, gọn gàng ở bên trong.

Giấy gán tường màu nâu vàng sang trọng có in hình hoa bách hợp, cùng với những khung cửa sổ rất lớn đóng kín mạ vàng, rèm cửa cũng là dệt bằng vải Ai Cập.

Giữa căn phòng là một bộ bàn trà, trên trần nhà là một chiếc đèn chùm bằng pha lê.

Ở trên bức tường lớn nhất, đối diện với cánh cửa ra vào là một bức tranh sơn dầu cực lớn, vẽ hình một người phụ nữ mặc một bộ váy Âu cổ, tay đeo trang sức, mái tóc đen dài trải dài lên vai, cùng với đôi mắt hạnh nhẹ nhàng nhìn xuống bên dưới.

Người phụ nữ trong tranh tuyệt đẹp, nét mặt rất giống với Vu Phùng Cửu, nhưng mềm mại hơn và thanh tú hơn.

Bà ấy là cố phu nhân của Vu gia, cũng là một trang giai nhân tuyệt xuất.

Hướng Mãn Thanh nhìn đống vàng bạc và những rương hòm đựng đầy trang sức trong đây mà hoa hết cả mắt, nước bọt nuốt ừng ực.

Hóa ra đây chính là đãi ngộ cho phu nhân hợp pháp của Vu gia sao? Bà ta cũng muốn!!!

“Có chuyện gì thì mày nói nhanh nhanh lên nào? Tao còn phải đi tắm.”

Hướng Đường Nghi vẫn đang thẫn thờ ngắm nhìn bức họa của Vu cố phu nhân, nhìn vào đôi mắt đầy dịu dàng của người trong tranh, đáy lòng nảy sinh sự tội lỗi.

Ngài như vậy, tại sao con trai của ngài lại lạnh lẽo như thế?

“Mẹ ơi…” Hướng Đường Nghi quay người ra sau, đứng đối diện với Hướng Mãn Thanh: “Mẹ có nghĩ, chúng ta nên dừng lại không?”

“Hả?”

Hướng Mãn Thanh chưa hiểu kịp với lời cô nói.

Hướng Đường Nghi lập lại một lần nữa, ánh mắt trong lớp hào quanh nhạt nhòa của đèn điện trên trần mà càng trở nên ảm đạm hơn.

“Con nghĩ, hai ta đã đi quá xa rồi. Thà rằng dừng lại, rồi xin ra khỏi căn biệt thự này được không mẹ?”

“Con không muốn phải mãi giả dối với mọi người ở trong căn nhà này nữa. Con đã quá mệt mỏi rồi. Con dù có cố gắng như thế nào thì bọn họ cũng không chấp nhận con, không đếm xỉa gì đến con.”

“Những ngày tháng sống ở đây đã làm tổn thương con quá nhiều rồi. Hay là… chúng ta về đi, được không mẹ?”

Hướng Mãn Thanh sửng sốt trước những lời nói của Hướng Đường Nghi, chính bản thân cô cũng cảm thấy bất ngờ không thôi.

Trong một khoảnh khắc, cô không biết là mình đang nói theo sự sắp xếp của Vu Phùng Cửu, hay là những lời nói thật lòng từ tận sâu trong lòng cô.

Muốn được rời đi…

“Mày câm mồm mày vào, nói mớ vừa phải thôi!” Bà ta tức giận quát lên.

Vừa mới phát hiện ra cả một mớ vàng khi ở cùng với Vu gia, làm sao có thể bỏ đi được?

Hôm nay Hướng Đường Nghi bị sao vậy? Con bé này sao tự dưng lại có thể nói bằng giọng điệu đó?

Hai nắm tay đang nắm chặt lấy gấu váy của Hướng Đường Nghi run lên, cô đang cúi gằm mặt xuống đất bất chợt ngửa cổ lên, hướng tới Hướng Mãn Thanh, dùng hết sức trong người mà hét lên thật lớn.

“Mẹ?!! Tại sao tự dưng mẹ lại nổi cáu với con vậy?! Con chẳng làm gì cả, tại sao mẹ lại muốn đánh con?!”

Cô hét lên cực lớn, vọng vào cả trong căn biệt thự.

Đây là lần đầu tiên trong đời cô hét lớn như vậy.

Hướng Mãn Thanh hoảng hồn, kinh sợ những người khác sẽ biết bọn họ đang ở trong đây mà gấp gáp vã mạnh vào mặt của cô, phẫn nộ quát lên.

“Mày bị điên à?! Mày muốn cho mọi người đều chạy ra hết đây cả sao?!”

Bà dùng mười phần sức lực để đánh, Hướng Đường Nghi đau đớn gấp trăm nghìn lần như vậy.

Đầu óc chấn động, bước chân đi loạng choạng, mép môi bị rách, toác cả máu.

Cô không tự chủ được hướng đi của thân thể, lùi ra sau, đập mạnh lưng vào bức tranh sơn dầu sau lưng.

Bức tranh bị tác động một lực mạnh nên tuột ra khỏi chỗ định vị, lệch ra khỏi bức tường, càng bị cánh tay của Hướng Đường Nghi quệt phải, rách một mảng cực lớn.

Hướng Mãn Thanh sau khi định hình lại được tình huống hiện tại đã không còn kịp nữa rồi, tất cả mọi người đều đã đổ dồn ra đằng sau.

Vu Khải Liễm cũng vừa mới về, nghe thấy tiếng hét của Hướng Đường Nghi nên cùng một số người hầu vội vàng đi ra đây, vừa ngay lúc chứng kiến phải cảnh tượng này.

Mặt ông ta không một chút biến đổi, ánh nhìn lạnh nhạt rơi xuống trên người của Hướng Mãn Thanh.

Bà ta bị đôi mắt đó làm cho ngã khụy xuống dưới sàn, hoảng loạn quỳ gối, hạ thấp người xuống mà xin lỗi ông ta.

“Em xin lỗi! Em xin lỗi anh! Không phải… Em không cố ý! Là do nó! Là do nó bày trò làm cho em tức giận trước! Không phải là tại em đâu anh à!...”

Bà ta lồm cồm bò đến bên dưới Vu Khải Liễm, liều mạng ôm lấy chân của ông ta cầu xin sự tha thứ.

Nhưng đổi lại chỉ là một cú hất chân đầy vô tình.

“Cút ra.”

Vu Khải Liễm đĩnh đạc lùi chân ra sau, quay lưng rời đi, buồn ngủ, muốn về phòng.

Ông ta hầu như chẳng có bất cứ cảm xúc gì cả. Kể cả là việc Hướng Mãn Thanh đang trông thảm hại ra sao, hay là bức tranh về người vợ đã mất từng chung chăn chung gối với mình bị phá nát.

Đơn giản là vì, ông ta chỉ là một người đàn ông vô tình. Chỉ thích những thứ mới mẻ, hết hứng rồi thì cứ thế vứt đi thôi.

Cả với cố phu nhân, ông ta cũng không có tình cảm gì đặc biệt. Vẫn cứ thích trăng hoa, phóng đãng ở bên ngoài.

Đó là lí do vì sao mối quan hệ giữa ông với những người con của mình lại tệ hại như vậy.

Cũng là lí do vì sao ba đứa trẻ lại ghét thậm tệ Hướng Đường Nghi và Hướng Mãn Thanh, những kẻ đã chà đạp lên tôn nghiêm của mẹ họ.

Hướng Đường Nghi nằm gục ở trên sàn nhà, mặt nghiêng đi, một bên khóe mắt cô đã bị rách, máu chảy vào nhãn cầu, dần chẳng nhìn thấy gì cả.

Trước khi cô ngất đi vì bị đánh quá mạnh, vẫn kịp nhìn thấy bóng lưng rắn rỏi đứng cách xa xa đó của Vu Phùng Cửu.

Anh thờ ơ đứng dựa vào hành lang, mắt phượng khẽ nheo lại, miệng mấp máp.

Ha… Hướng Đường Nghi đọc được khẩu giao của anh, một giọt nước mắt chảy xuống, cảm thấy căm hận trước sự bức bách ấy của anh.

Anh đang khen cô làm tốt lắm sao? Tốt cái chó!

Đến năm mười tám tuổi… Không. Càng nhanh càng tốt, cô phải rời được khỏi căn nhà này.

Cô không muốn nhìn thấy bất cứ ai trong căn nhà này nữa… Không một ai.

Nhất là anh.

Hot

Comments

Tử Hy

Tử Hy

toang rồi

2023-09-21

2

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Người mà nhỏ không muốn nhìn thấy nhất chính là anh.. Phen này toang thật rồi nha nam chính ơi . Tui chờ cái đoạn ở trong văn án xảy ra ghê -)))

2023-05-15

9

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Nhà họ Vu
2 Chương 2: Trò đùa tai quái
3 Chương 3: Phải là điều tối kỵ
4 Chương 4: Chạm mắt
5 Chương 5: Nói, vào trong phòng tôi để làm gì?
6 Chương 6: Em không dám
7 Chương 7: Ti tiện y như con mẹ của chị vậy
8 Chương 8: Gió nổi
9 Chương 9: Vuốt lên mái tóc cô
10 Chương 10: Để lại chơi chút đã
11 Chương 11: Lần đầu tiên
12 Chương 12: Em xin anh
13 Chương 13: Việc cho cô
14 Chương 14: Không muốn nhìn thấy ai, nhất là anh
15 Chương 15: Lúc đó hành động bồng bột rồi
16 Chương 16: Tiếng động lớn
17 Chương 17: Ông ta điên rồi!
18 Chương 18: Cô được anh bế trên tay
19 Chương 19: Nằm trong lòng anh
20 Chương 20: Muốn nuôi cô lớn
21 Chương 21: Là em gái… mới
22 Chương 22: Thật không ngoan chút nào
23 Chương 23: Mười tuổi thì làm sao?
24 Chương 24: Hôn ước là gì?
25 Chương 25: Người bị hại
26 Chương 26: Ôn nhu
27 Chương 27: Cô mút lên đầu ngón tay anh
28 Chương 28: Anh đưa em đi đâu?
29 Chương 29: Cậu có nhầm lẫn không?
30 Chương 30: Em không biết dùng điện thoại
31 Chương 31: Anh sẽ quay về
32 Chương 32: Anh đang tức giận đấy
33 Chương 33: Không ai được phép động vào bé ngoan của anh
34 Chương 34: Hai mươi tuổi, gả cho anh nhé?
35 Chương 35: Em chỉ muốn giúp anh
36 Chương 36: Cô sẽ bảo vệ anh
37 Chương 37: Con muốn nó đau khổ sao?
38 Chương 38: Tôi sẽ đi…
39 Chương 39: Mất cô thật rồi
40 Chương 40: Không kịp tỉnh lại
41 Chương 41: Em có muốn về nhà cùng anh không?
42 Chương 42: Anh nhận nhầm người rồi!
43 Chương 43: Quay mặt lại đây
44 Chương 44: Đường Nghi, anh đang rất đau
45 Chương 45: Em đến đây mà khênh người yêu em về
46 Chương 46: Vu Phùng Cửu mất trí rồi! (H)
47 Chương 47: Cuồng bạo (H+)
48 Chương 48: Chưa dập lửa được đâu (H+)
49 Chương 49: Tình yêu của Vu Phùng Cửu
50 Chương 50: Chia tay với Ưng Sở đi!
51 Chương 51: Anh cho em một tuần
52 Chương 52: Anh đang ở cổng sau kí túc xá chờ em
53 Chương 53: Hôn sâu
54 Chương 54: Cuồng nhiệt (H+)
55 Chương 55: Yêu đến mòn mỏi (H+)
56 Chương 56: Buồn vì tình
57 Chương 57: Có muốn ăn gì không?
58 Chương 58: Anh bị thương?!
59 Chương 59: Cho chừa!
60 Chương 60: Thực lòng xin lỗi
61 Chương 61: Hôn hư môi cô
62 Chương 62: Xin em đừng đi
63 Chương 63: Anh đưa tôi về đi
64 Chương 64: Chấp nhận thuộc về anh
65 Chương 65: Đi đi, xin đừng quay đầu lại
66 Chương 66: Anh đã yêu cô sai cách?
67 Chương 67: Nhìn này, thành quả của anh đấy
68 Chương 68: Chuyện chưa xong đâu
69 Chương 69: Giữa hai người
70 Chương 70: Đến luôn đi
71 Chương 71: Còn cơ hội
72 Chương 72: Mệt
73 Chương 73: Đêm ấy có hai người cùng thức
74 Chương 74: Hẹn hò bí mật
75 Chương 75: Chỉ có mình em thôi
76 Chương 76: Người đàn ông của em
77 Chương 77: Đương nhiên là không rồi
78 Chương 78: Vận xui
79 Chương 79: Bất ngờ
80 Chương 80: Cô không phải trẻ mồ côi
81 Chương 81: Anh muốn em khen anh kiểu khác cơ!
82 Chương 82: Bảo bối, gọi anh đi
83 Chương 83: Giữ gìn sức khỏe nhé, Tiểu Nghi
84 Chương 84: Theo luật nhé
85 Chương 85: Yêu em nên tin em
86 Chương 86: Loạt soạt
87 Chương 87: Bảo trọng
88 Chương 88: Đi xem mắt
89 Chương 89: Chết toi cô rồi!
90 Chương 90: Ối ối ối!
91 Chương 91: Người chia chung giường
92 Chương 92: Chị thấy sao?
93 Chương 93: Tên hâm này làm cô đau đầu chết mất thôi
94 Chương 94: Hai tuần chờ bằng một đêm hai tiếng
95 Chương 95: Ngọt ngào (H+)
96 Chương 96: Em là ưu tiên
97 Chương 97: Tại sao vậy?
98 Chương 98: Tránh xa Vu Phùng Cửu ra
99 Chương 99: Chị chết chắc rồi!
100 Chương 100: Phiên toà sắp tới…
101 Chương 101: Không lường trước
102 Chương 102: Đồ độc ác
103 Chương 103: Quá muộn rồi
104 Chương 104: Màu xanh, biển, và rơi xuống
105 Chương 105: Trao em đi
106 Chương 106: Đã đúng thì đừng nói to như vậy chứ?
107 Chương 107: Thì đi
108 Chương 108: Trùng phùng
109 Chương 109: Tôi không quen cô
110 Chương 110: Hấu lề!
111 Chương 111: Tống Minh Tuệ
112 Chương 112: Anh thấy tôi đáng yêu hả? Thật sao?
113 Chương 113: Mơ
114 Chương 114: Đẹp thế này mà mắc bệnh hoang tưởng
115 Chương 115: Có vinh quang cái đếch gì đâu mà kể
116 Chương 116: Tôi nghe theo tiếng gọi tình yêu của mình đó!
117 Chương 117: Nguy hiểm quá
118 Chương 118: Lỗ mất rồi
119 Chương 119: Cưỡng hôn
120 Chương 120: Như thằng hâm
121 Chương 121: Không cần phải mặc áo đâu! Đẹp mà!
122 Chương 122: Tuệ thoảng thốt: Súng đâu? Gậy đâu?
123 Chương 123: Đi săn
124 Chương 124: Gấu
125 Chương 125: Phải cưới thôi!
126 Chương 126: Không thèm nhìn trộm cô tắm
127 Chương 127: Kia rồi! Người đàn ông duy nhất mà tôi muốn ngủ cùng
128 Chương 128: Tiểu Tuệ! Tránh xa người đàn ông ấy ra!
129 Chương 129: Bỏ mịa! Hình như ở đây có một sự hiểu lầm không hề nhỏ!
130 Chương 130: Anh bị não à?!
131 Chương 131: Có không giữ, mất đi rình
132 Chương 132: Nói không thích người ta mà? Đổi ý rồi à?
133 Chương 133: Anh cắn cô được không? Chỉ hai phát thôi
134 Chương 134: Anh là cái thá gì mà lại xen vào chuyện của tôi?
135 Chương 135: Anh khốn nạn lắm!
136 Chương 136: Tôi chấp nhận chịu phạt
137 Chương 137: Hôn~
138 Chương 138: Anh trở thành “giai” đã có vợ rồi!
139 Chương 139: Thử làm em chết mê dưới thân anh đi xem nào
140 Chương 140: Em có thích được anh động vào người em như thế này không? (H+)
141 Chương 141: Thêm một lần nữa, không, vài lần nữa nhé vợ? (H+)
142 Chương 142: Cháu có muốn gặp mẹ không?
143 Chương 143: Đừng sợ (H+)
144 Chương 144: Nếu em thích, ngày nào chúng ta cũng lăn giường! - Cút!!! (H+)
145 Chương 145: Tôi sẽ giết chết ả phụ nữ đã bỏ rơi Vu Phùng Cửu
146 Chương 146: Tống Minh Tuệ: Không có ai nhận ra sao? Tôi đang đeo nhẫn cưới đó!
147 Chương 147: Cô bé là con của anh với Tiểu Tuệ phải không?
148 Chương 148: Ở bên anh, con bé sẽ gặp tai họa!
149 Chương 149: Tôi giao Tiểu Tuệ và Tiểu Niệm cho anh
150 Chương 150: Gặp lại Giai Di
151 Chương 151: Tôi là Hướng Đường Nghi
152 Chương 152: Chính cô đã dâng anh ấy và con gái đến cho tôi
153 Chương 153: Em bắt đầu đây, đừng có khóc đấy
154 Chương 154: Em có thể khiến cho anh phát điên đến chết! (H+)
155 Chương 155: Em không cần mạng nữa rồi
156 Chương 156: Liều
157 Chương 157: Đúng là cuộc đời mà
158 Chương 158: Nhớ lại
159 Chương 159: He he… Em không có chìa khoá nhà
160 Chương 160: Hứa sẽ yêu thương em thật tốt
161 Chương 161: Đây là mẹ của con
162 Chương 162: Họp gia đình
163 Chương 163: Sinh thêm đứa nữa (HOÀN)
164 Ngoại truyện: Vu Hải Niệm x Hiên (1)
165 Ngoại truyện: Vu Hải Niệm x Hiên (2)
166 Ngoại truyện: Vu Hải Niệm x Hiên (3)
167 Ngoại truyện: Vu Hải Niệm x Hiên (4)
168 Ngoại truyện: Vu Hải Niệm x Hiên (5)
169 Ngoại truyện: Vu Hải Niệm x Hiên (6)
Chapter

Updated 169 Episodes

1
Chương 1: Nhà họ Vu
2
Chương 2: Trò đùa tai quái
3
Chương 3: Phải là điều tối kỵ
4
Chương 4: Chạm mắt
5
Chương 5: Nói, vào trong phòng tôi để làm gì?
6
Chương 6: Em không dám
7
Chương 7: Ti tiện y như con mẹ của chị vậy
8
Chương 8: Gió nổi
9
Chương 9: Vuốt lên mái tóc cô
10
Chương 10: Để lại chơi chút đã
11
Chương 11: Lần đầu tiên
12
Chương 12: Em xin anh
13
Chương 13: Việc cho cô
14
Chương 14: Không muốn nhìn thấy ai, nhất là anh
15
Chương 15: Lúc đó hành động bồng bột rồi
16
Chương 16: Tiếng động lớn
17
Chương 17: Ông ta điên rồi!
18
Chương 18: Cô được anh bế trên tay
19
Chương 19: Nằm trong lòng anh
20
Chương 20: Muốn nuôi cô lớn
21
Chương 21: Là em gái… mới
22
Chương 22: Thật không ngoan chút nào
23
Chương 23: Mười tuổi thì làm sao?
24
Chương 24: Hôn ước là gì?
25
Chương 25: Người bị hại
26
Chương 26: Ôn nhu
27
Chương 27: Cô mút lên đầu ngón tay anh
28
Chương 28: Anh đưa em đi đâu?
29
Chương 29: Cậu có nhầm lẫn không?
30
Chương 30: Em không biết dùng điện thoại
31
Chương 31: Anh sẽ quay về
32
Chương 32: Anh đang tức giận đấy
33
Chương 33: Không ai được phép động vào bé ngoan của anh
34
Chương 34: Hai mươi tuổi, gả cho anh nhé?
35
Chương 35: Em chỉ muốn giúp anh
36
Chương 36: Cô sẽ bảo vệ anh
37
Chương 37: Con muốn nó đau khổ sao?
38
Chương 38: Tôi sẽ đi…
39
Chương 39: Mất cô thật rồi
40
Chương 40: Không kịp tỉnh lại
41
Chương 41: Em có muốn về nhà cùng anh không?
42
Chương 42: Anh nhận nhầm người rồi!
43
Chương 43: Quay mặt lại đây
44
Chương 44: Đường Nghi, anh đang rất đau
45
Chương 45: Em đến đây mà khênh người yêu em về
46
Chương 46: Vu Phùng Cửu mất trí rồi! (H)
47
Chương 47: Cuồng bạo (H+)
48
Chương 48: Chưa dập lửa được đâu (H+)
49
Chương 49: Tình yêu của Vu Phùng Cửu
50
Chương 50: Chia tay với Ưng Sở đi!
51
Chương 51: Anh cho em một tuần
52
Chương 52: Anh đang ở cổng sau kí túc xá chờ em
53
Chương 53: Hôn sâu
54
Chương 54: Cuồng nhiệt (H+)
55
Chương 55: Yêu đến mòn mỏi (H+)
56
Chương 56: Buồn vì tình
57
Chương 57: Có muốn ăn gì không?
58
Chương 58: Anh bị thương?!
59
Chương 59: Cho chừa!
60
Chương 60: Thực lòng xin lỗi
61
Chương 61: Hôn hư môi cô
62
Chương 62: Xin em đừng đi
63
Chương 63: Anh đưa tôi về đi
64
Chương 64: Chấp nhận thuộc về anh
65
Chương 65: Đi đi, xin đừng quay đầu lại
66
Chương 66: Anh đã yêu cô sai cách?
67
Chương 67: Nhìn này, thành quả của anh đấy
68
Chương 68: Chuyện chưa xong đâu
69
Chương 69: Giữa hai người
70
Chương 70: Đến luôn đi
71
Chương 71: Còn cơ hội
72
Chương 72: Mệt
73
Chương 73: Đêm ấy có hai người cùng thức
74
Chương 74: Hẹn hò bí mật
75
Chương 75: Chỉ có mình em thôi
76
Chương 76: Người đàn ông của em
77
Chương 77: Đương nhiên là không rồi
78
Chương 78: Vận xui
79
Chương 79: Bất ngờ
80
Chương 80: Cô không phải trẻ mồ côi
81
Chương 81: Anh muốn em khen anh kiểu khác cơ!
82
Chương 82: Bảo bối, gọi anh đi
83
Chương 83: Giữ gìn sức khỏe nhé, Tiểu Nghi
84
Chương 84: Theo luật nhé
85
Chương 85: Yêu em nên tin em
86
Chương 86: Loạt soạt
87
Chương 87: Bảo trọng
88
Chương 88: Đi xem mắt
89
Chương 89: Chết toi cô rồi!
90
Chương 90: Ối ối ối!
91
Chương 91: Người chia chung giường
92
Chương 92: Chị thấy sao?
93
Chương 93: Tên hâm này làm cô đau đầu chết mất thôi
94
Chương 94: Hai tuần chờ bằng một đêm hai tiếng
95
Chương 95: Ngọt ngào (H+)
96
Chương 96: Em là ưu tiên
97
Chương 97: Tại sao vậy?
98
Chương 98: Tránh xa Vu Phùng Cửu ra
99
Chương 99: Chị chết chắc rồi!
100
Chương 100: Phiên toà sắp tới…
101
Chương 101: Không lường trước
102
Chương 102: Đồ độc ác
103
Chương 103: Quá muộn rồi
104
Chương 104: Màu xanh, biển, và rơi xuống
105
Chương 105: Trao em đi
106
Chương 106: Đã đúng thì đừng nói to như vậy chứ?
107
Chương 107: Thì đi
108
Chương 108: Trùng phùng
109
Chương 109: Tôi không quen cô
110
Chương 110: Hấu lề!
111
Chương 111: Tống Minh Tuệ
112
Chương 112: Anh thấy tôi đáng yêu hả? Thật sao?
113
Chương 113: Mơ
114
Chương 114: Đẹp thế này mà mắc bệnh hoang tưởng
115
Chương 115: Có vinh quang cái đếch gì đâu mà kể
116
Chương 116: Tôi nghe theo tiếng gọi tình yêu của mình đó!
117
Chương 117: Nguy hiểm quá
118
Chương 118: Lỗ mất rồi
119
Chương 119: Cưỡng hôn
120
Chương 120: Như thằng hâm
121
Chương 121: Không cần phải mặc áo đâu! Đẹp mà!
122
Chương 122: Tuệ thoảng thốt: Súng đâu? Gậy đâu?
123
Chương 123: Đi săn
124
Chương 124: Gấu
125
Chương 125: Phải cưới thôi!
126
Chương 126: Không thèm nhìn trộm cô tắm
127
Chương 127: Kia rồi! Người đàn ông duy nhất mà tôi muốn ngủ cùng
128
Chương 128: Tiểu Tuệ! Tránh xa người đàn ông ấy ra!
129
Chương 129: Bỏ mịa! Hình như ở đây có một sự hiểu lầm không hề nhỏ!
130
Chương 130: Anh bị não à?!
131
Chương 131: Có không giữ, mất đi rình
132
Chương 132: Nói không thích người ta mà? Đổi ý rồi à?
133
Chương 133: Anh cắn cô được không? Chỉ hai phát thôi
134
Chương 134: Anh là cái thá gì mà lại xen vào chuyện của tôi?
135
Chương 135: Anh khốn nạn lắm!
136
Chương 136: Tôi chấp nhận chịu phạt
137
Chương 137: Hôn~
138
Chương 138: Anh trở thành “giai” đã có vợ rồi!
139
Chương 139: Thử làm em chết mê dưới thân anh đi xem nào
140
Chương 140: Em có thích được anh động vào người em như thế này không? (H+)
141
Chương 141: Thêm một lần nữa, không, vài lần nữa nhé vợ? (H+)
142
Chương 142: Cháu có muốn gặp mẹ không?
143
Chương 143: Đừng sợ (H+)
144
Chương 144: Nếu em thích, ngày nào chúng ta cũng lăn giường! - Cút!!! (H+)
145
Chương 145: Tôi sẽ giết chết ả phụ nữ đã bỏ rơi Vu Phùng Cửu
146
Chương 146: Tống Minh Tuệ: Không có ai nhận ra sao? Tôi đang đeo nhẫn cưới đó!
147
Chương 147: Cô bé là con của anh với Tiểu Tuệ phải không?
148
Chương 148: Ở bên anh, con bé sẽ gặp tai họa!
149
Chương 149: Tôi giao Tiểu Tuệ và Tiểu Niệm cho anh
150
Chương 150: Gặp lại Giai Di
151
Chương 151: Tôi là Hướng Đường Nghi
152
Chương 152: Chính cô đã dâng anh ấy và con gái đến cho tôi
153
Chương 153: Em bắt đầu đây, đừng có khóc đấy
154
Chương 154: Em có thể khiến cho anh phát điên đến chết! (H+)
155
Chương 155: Em không cần mạng nữa rồi
156
Chương 156: Liều
157
Chương 157: Đúng là cuộc đời mà
158
Chương 158: Nhớ lại
159
Chương 159: He he… Em không có chìa khoá nhà
160
Chương 160: Hứa sẽ yêu thương em thật tốt
161
Chương 161: Đây là mẹ của con
162
Chương 162: Họp gia đình
163
Chương 163: Sinh thêm đứa nữa (HOÀN)
164
Ngoại truyện: Vu Hải Niệm x Hiên (1)
165
Ngoại truyện: Vu Hải Niệm x Hiên (2)
166
Ngoại truyện: Vu Hải Niệm x Hiên (3)
167
Ngoại truyện: Vu Hải Niệm x Hiên (4)
168
Ngoại truyện: Vu Hải Niệm x Hiên (5)
169
Ngoại truyện: Vu Hải Niệm x Hiên (6)

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play