Hàng xóm bất đắc dĩ

Như mọi ngày thì sau khi tập bóng đá xong thì tôi về nhà , bố mẹ thì thường đi làm đến tận tối mới về . Còn nhỏ Vy em tôi thì chắc vác cái xác của nó đến cái võ đường nào đó để gạ thi đấu với mấy ông con trai nào đó ở nhiều trường khác nhau . Tôi về nhà , vừa mở cửa thì nghe giọng cất lên ở nhà bên .

'' Hoàng ''

Nhỏ Hoa vừa gọi vừa vẫy cái tay với tôi , đứng kế bên thì còn có cả một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi trông rất cao , tôi đoán cũng phải hơn một mét chín mươi . So với một thằng chỉ có hơn mét sáu lăm như tôi thì đúng là khác nhau một trời một vực thật . Tôi vẫy tay và chào lại Hoa , tiếng chuông điện thoại của tôi reo lên . Là bác ở tiệm sửa xe đạp kêu tôi đến lấy xe về , tất cả đã xong và có thể là tốt hơn cả lúc trước . Bác ấy thay bánh và cả thắng cho tôi , tất nhiên tiền công thì bác ấy miễn cho tôi . Đang hứng hở chạy xuống dưới đó để nhận xe thì trên đường đi đến tiệm sửa xe đó thì tôi lại gặp bọn côn đồ hôm qua , có vẻ bọn chúng muốn ăn tươi nuốt sống tôi luôn vậy . Một tên tiến đến và đứng trước mặt tôi .

'' Tên nhóc nhà ngươi là người hôm cản trở bọn tao à !? ''

Tôi im lặng và quay đầu qua chỗ khác để tìm nơi khác đi . Nhưng bọn chúng đứng chặn hết mọi lối đi để không cho tôi đi , đúng là cái chiều cao chưa đến mét bảy này là tôi nhỏ con hơn với chúng nó . Một tên vung cái cú đấm vào bụng tôi , tất nhiên là tôi đoán đúng . Bọn này học võ cào với cấu và cả hét nữa . Cái giọng bọn nó chửi mà tôi nghe muốn nhức hết cả đầu . Muốn đi cũng chẳng được nhưng mà ở lại dây dưa với bọn nó thì cũng chỉ là mấy thời gian , tôi đẩy nhẹ một tên ra và đi về phía trước . Đúng là chân của bọn nó còn chẳng đứng vững , chắc người bọn nó chỉ toàn xương với cả xương mà chẳng có miếng thịt hay là cơ gì cả .

'' Cái tên nhóc này ! ''

Bọn nó cứ đi theo rồi kêu chọc rằng tôi hèn chẳng dám làm gì bọn nó . Tôi dẫn chúng nó đi quanh phòng bảo vệ và tất nhiên cái đám đó bị bắt đi thật . Nhớ lại mấy câu chửi vừa vô tri và vô nghĩa của bọn kia làm tôi nhức hết cả đầu . Nhưng quan trọng là cái xe mới sửa của tôi thì khỏi phải chê . Tay nghề của thợ quen thì tôi cũng chẳng phàn nàn gì , chạy trên một chiếc xe siêu nhẹ mà còn có cả những món đồ xịn mới được gắn mà vẫn chưa bóc tem thì chẳng còn gì bằng . Tôi đạp xung quanh công viên của chung cư , nơi này vắng người nên tôi mới dám vác cái xe đạp vào đây chạy .

'' Ê Hoàng ! Đạp xe à ? ''

Lại là nhỏ Hoa , nó đang ngồi bấm điện thoại ở trong cái trồi gần cái cầu trượt cho đám trẻ con ở công viên . Chắc nãy giờ vắng người là do nó doạ đám trẻ con thường hay đá bóng ở nơi này chạy đi đâu mất , nhưng một đứa nhỏ con với nhát gan như Hoa thì làm sao mà đi nhát trẻ con làm gì .

'' Cậu về nhà ? ''

Tôi cũng chẳng biết trả lời như thế nào , nếu bây giờ trả lời chưa thì tôi sẽ phải bỏ mặt nó ngồi đây một mình với cái điện thoại chán ngắt đó . Nhưng nếu bây giờ nói mình đi về thì chắc chắn là nó phá hỏng cái buổi đạp xe mà tôi yêu thích nhất trong ngày . Nhìn nó chắc là không nhớ mình ở toà nào và đang ở nơi nào .

'' Này , cậu chở tôi đi mua một chút đồ ăn đi ''

'' Xe này có yên thứ hai đâu mà chở ? ''

Nhỏ Hoa chỉ vào cái khung sườn ngang , hình như nó muốn ngồi lên đó thật . Tôi từ chối , mặc dù đó là khung carbon nhưng nó gãy thì chỉ có nước đi mua cái khung xe mới , nhưng nó thì cũng rẻ một tý nào . Hoa giơ cái cặp chân đang bị phồng rộp ra cho tôi xem .

'' Thôi leo lên lưng đi ''

Tôi vừa cõng nó vừa đi dẫn xe đạp đi đến cửa hàng tiện lợi , Hoa mua một đống đồ ăn ngọt và cả mấy lon nước ngọt . Nó quăng cho tôi một lon nước cam và bảo đó là thù lao .

'' Cậu đưa tôi về nhà được không ? ''

Tôi với nó ở gần nhà nhau nên chắc nó cũng chỉ nhờ dẫn nó về đúng cái toà chung cư và cả số nhà của nó . Chắc mới qua chưa lâu nên nó vẫn chưa quen với nơi này , vừa cõng nó trên vai vừa dẫn thêm cái xe đạp . Đời tôi chưa bao giờ khổ cực đến vậy . Hoa thì cứ trên vai tôi hát một bài hát nào đó mà nó đang nghe trong tai nghe . Nó cứ ngân nga cái giai điệu hát đó còn tôi thì một công đôi việc .

'' Này đến thang máy rồi đó xuống đi ''

Cái cảm giác gì cơ đây chứ , bạn bè à ? Hay là bạn thân . Nhỏ Hoa mang lại nhiều cái cảm xúc khó tả cho tôi , có lẽ nó là đứa đầu tiên mà tôi xem là bạn và có một chút cảm tình nào đó dành cho cái sự ngây thơ của nó .

'' Này mệt không ? ''

'' Chắc là không ''

Nó về đến trước cửa nhà thì hỏi tôi cái câu hỏi vừa vô tri nhưng cũng đáng yêu không kém đó . Hoa móc trong bọc ni-lông ra một cái bánh cho tôi .

'' Nè ăn đi ! ''

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play