3. Xem Mắt

Đã lâu rồi không đối mặt với anh, tâm trạng Tư Mạn lúc này rất hỗn tạp

" cô chủ, hôm nay bà nội gọi đến "

Cô xoa đầu, chắc vì lo chuyện công ty quá mà quên mất người bà đang ngóng đợi

" ừm, quay về Thúc Uyển đi, chắc là bà nhớ tôi rồi "

.

.

.

Biệt thự Thúc Uyển

" bà nội, cháu đến thăm bà đâyy\~"

" Tiểu Mạn, cháu xem cháu đã bao nhiêu tuổi rồi, còn không mau có cháu cho bà bế "

Vương Tư Mạn giật mình, hai tay không tự chủ mà xoa xoa vào nhau

" ch...chuyện này e là hơi sớm "

" không nói nhiều nữa, ngày mai mau đi xem mắt đi, bà sẽ sắp xếp cho cháu "

Tư Mạn cảm thấy bất lực, cô định cãi lại nhưng thấy mặt bà có chút không vui nên đành phải dỗ dành bà

" được được được, theo ý bà vậy "

Cô thở dài, nhìn thời gian trôi nhanh quá cũng đến lúc phải tạm biệt, bà nội là người luôn ủng hộ Tư Mạn bất kể cô có làm gì

Đứng trước ban công rót một ly vang đỏ, Tư Mạn trầm ngâm một lúc

" Tư Vũ, chuẩn bị cho tôi 1 bộ đồ đi, ngày mai tôi đi xem mắt "

" xem mắt? " Tư Vũ ngạc nhiên, hỏi lại

" theo ý bà nội vậy, không thể không nghe theo được nếu không..."

Vương Tư Mạn thầm nghĩ đến cảnh tượng phải đi xem mắt vô số lần nữa mà không ngừng cảm thán

" đành vậy "

Phía bên Sở Nghiên, trợ lý An vội vàng tiến vào văn phòng

cốc cốc

" Sếp ơi, sếp!! không hay rồi "

" vào đi! có chuyện gì? "

" Cô Tư Mạn ngày mai đi xem mắt "

Sở Nghiên nhếch mép, giọng điệu có phần chiếm hữu

" hôm qua mới vừa quấn lấy tôi, mai lại vội đi xem mắt? em xem Sở Nghiên tôi là cái gì chứ? "

" ắt xì, ai nhắc mình vậy "

" cô chủ, chắc cô bị cảm rồi, để tôi đi mua thuốc "

" ah\~ không cần đâu, cậu mau điều tra cái này. Tôi chắc chắn tên đứng sau thao túng thị trường sẽ ra tay 1 lần nữa "

" tạm thời hãy án binh bất động, đừng để họ phát giác ra "

.

.

.

Tư Mạn đi đến quán cafe nơi trước đây cô và Sở Nghiên hay đến, tuy chỉ là một quán nhỏ nằm khuất trong hẻm nhưng lại rất nhiều kỉ niệm

Ngồi nhâm nhi ly latte, Tư Mạn chợt nhớ đến đoạn kí ức đẹp đẽ của cô và anh, cảm giác giống như nhìn lại thanh xuân một lần nữa, ánh mắt có vài phần luyến tiếc, cô không thể không cảm thán ông trời đúng là trớ trêu

" Không ngờ bây giờ chúng ta gặp nhau ở trong tình cảnh như vậy "

Đoạn đường này dường như đều có bóng dáng quen thuộc, đi dọc con đường sẽ đến công viên nơi mà cô thường trốn ra đó mỗi khi có chuyện buồn

Đã từng đi cùng nhau, khoác vai, cười nói...bây giờ...có lẽ mọi thứ đã không còn thuộc về cô nữa

Nhớ đến đoạn ký ức trước lúc phải sang Mỹ sinh sống, có lẽ lúc đó cô thực sự thích anh rất nhiều nhưng Sở Nghiên chỉ xem cô như bạn bè thân thiết

Thở dài một hơi, nước mắt đã lăn xuống gò má ửng hồng đó từ bao giờ, chỉ có tiếc nuối. Đúng là kí ức thường khiến người ta phải chiêm nghiệm rất lâu

" giữa chúng ta luôn giữ khoảng cách, chỉ là bạn bè, không thể đi tiếp được "

" ai nói như vậy chứ? "

Sở Nghiên bước đến làm Vương Tư Mạn giật mình

" a.a...anh đến từ bao giờ vậy? "

" sao em lại khóc "

" em...em chỉ là nhớ đến ký ức trước đây thôi, chắc là nhập tâm quá "

" sao anh lại biết em ở đây mà đến tìm chứ "

" chẳng phải từ nhỏ khi em có tâm sự gì thường đến công viên ngồi sao "

Vương Tư Mạn nhìn Sở Nghiên trước mắt. Dường như lúc trước đã từng là ánh sáng, là cả thế giới không thể thiếu. Bây giờ chàng trai và cô gái ấy vẫn đứng chung nhưng cảm giác đã thay đổi

" đúng là nơi này có rất nhiều kỉ niệm, khiến người ta nhớ mãi không thôi "

" nghe nói ngày mai em đi xem mắt sao? "

" ừm, dù gì cũng đến tuổi nên ổn định gia đình rồi "

" chuyện hôm qua...anh sẽ chịu trách nhiệm "

" em đã nói là không cần đâu "

Vương Tư Mạn quay người rời đi. Sở Nghiên đưa mắt nhìn theo bóng dáng ấy, vẫn là bóng dáng quen thuộc nhưng không còn ồn ào, lẽo đẽo đi theo anh nữa

" Sếp, anh không sao chứ "

" cậu nói xem, cô ấy đã trưởng thành rồi, còn tôi vẫn nhớ đến cô ấy trước kia "

.

.

.

Vương Tư Mạn bước xuống xe, nét đẹp khiến người ta phải cảm thán, bộ trang phục càng tôn lên đường nét quyến rũ

" cô chủ, phòng VIP 1 là nơi đã đặt hẹn ạ "

Cô xoay người tiến vào nhà hàng, mùi hương gỗ trầm ấm và mùi tinh dầu hòa quyện. Tiếng piano du dương, cảm giác sang trọng từ trên xuống dưới

" xin chào! Vương Tư Mạn "

" Tần Lỗi? là cậu sao " - Tư Mạn có chút nghi hoặc

Tần Lỗi là bạn trung học với Vương Tư Mạn, cả hai cũng rất hay nói chuyện phiếm

" thật không ngờ đối tượng xem mắt của tôi là cậu đó "

" còn tôi thì đã biết trước, tôi nhờ bà cậu làm mai cho đấy "

" ... cậu có hứng thú với tôi à "

Tần Lỗi đột nhiên nắm lấy tay Vương Tư Mạn bày tỏ

" thật ra lúc đó, tôi đã thích cậu "

" lúc đó? "

" lúc cậu giúp đỡ một bé gái bị khuyết tật, không chê bai em ấy "

" à\~ tôi nhớ lúc đó trông em ấy thực sự cần sự giúp đỡ "

" em ấy là em gái tôi "

" đột nhiên lúc đó tôi cảm thấy gặp được người tôi muốn chở che. Nhưng lúc tôi sắp tỏ tình cậu lại chuyển qua Mỹ nên không có cơ hội bày tỏ "

" chúng ta dùng bữa đi rồi hẵng nói tiếp "

Phục vụ đem thức ăn lên, thực sự là những món mà Vương Tư Mạn thích

" cậu biết sở thích của tôi sao? "

" thích một người chẳng phải là muốn tìm hiểu hết sở thích của người ta sao "

Vương Tư Mạn trầm ngâm, ánh mắt có chút chua xót, kể ra thì đúng là lúc trước cô cũng từng như thế, tất cả sở thích của Sở Nghiên cô đều nắm rõ, anh thích gì ghét gì nhất, hay làm gì, hay ăn gì cô đều hiểu rất rõ...còn ghi lại từng chi tiết sợ sẽ bỏ xót

Hot

Comments

Nhu Ngoc 22

Nhu Ngoc 22

hay quá

2023-09-07

0

Marru Inugami

Marru Inugami

cuồng lắm rồi

2023-05-23

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play