Chương 13: Anh là đang... trả nợ cho em đó hả?

Sau câu chúc thuận miệng với tình huống, người theo trông bệnh nhân lăn ra ngủ rất ngon. Để lại thao thức cho người đang nằm viện.

Ngắm cô ngủ một hồi, Hoàng Nam nhẹ nhàng bước xuống giường, phủ chiếc chăn nhỏ giữ ấm cho Xuân Thanh. Anh lặng lẽ bước ra khỏi phòng bệnh.

Trời đã tờ mờ sáng. Khu hành lang còn vắng bóng người. Hoàng Nam đi về hướng hàng ghế đá trong khuôn viên bệnh viện. Anh cần suy nghĩ và sắp xếp một số việc vừa phát sinh.

Đang ấm áp ngủ ngon, tiếng bước chân rộn rịp ngoài kia làm Xuân Thanh tỉnh giấc. Nhận ra trên người mình phủ chiếc chăn nhỏ mà cô đã thuê đêm qua cho anh. Xuân Thanh xoay mặt nhanh về phía giường. Ở đó trống trơn.

Đôi mắt lim dim còn ngái ngủ chợt tỉnh táo quan sát khắp phòng. Anh không có ở đây.

Xuân Thanh tung cái chăn, bật dậy, thầm chửi mình: ngủ như heo!

Cô vừa đứng lên khỏi chiếc giường xếp đã nghe tiếng anh: "Em dậy rồi à?"

Xuân Thanh há miệng nhìn ngốc vào người vừa mới khỏe lại. Anh tinh tơm trong bộ âu phục mới, tay xách phần thức ăn để lên chiếc tủ con.

"Em vệ sinh, ăn sáng!" Hoàng Nam nói với nhỏ học trò đang ngây ra nhìn anh.

"Quần áo..." Xuân Thanh chỉ vào bộ âu phục anh đang mặc.

"Tôi vừa ghé qua nhà! Em ăn sáng đi nhé!"

Nói xong câu đó, anh đi vội ra cửa. Xuân Thanh hỏi với theo: "Sao anh không ăn?...Mà đi đâu đó?"

Anh xoay người mỉm cười nhìn Xuân Thanh: "Tôi ăn rồi! Tôi làm giấy xuất viện rồi quay lại đón em!"

Xuất viện á?

"Nhưng..."

Anh cắt lời cô: "Tôi khỏe rồi! Em không phải lo!"

"Ăn sáng đi!" Anh dặn thêm rồi dứt khoát đi lên phòng kế toán thanh toán viện phí và làm giấy xuất viện.

"Có người thanh toán rồi hả?" Hoàng Nam sững sờ với thông tin vừa nhận được từ cô nhân viên.

Trên suốt quãng đường về nhà có mấy lần anh muốn hỏi Xuân Thanh tiền đâu cô nộp viện phí? Nhưng rốt cuộc cũng không đành mở miệng.

Có những việc cần rõ ràng về tiền bạc nhưng điều đó không thích hợp với người đã theo anh ở viện cả đêm.

Hoàng Nam sợ nó sẽ kéo rộng khoảng cách giữa anh và Xuân Thanh. Điều đó con tim anh không hề muốn.

"Anh thấy trong người sao mà đã về nhà?" Ngồi sau lưng anh, Xuân Thanh lưỡng lự một hồi cuối cùng cũng hỏi.

"Tôi ổn, em không phải lo!"

"Thật không?" Xuân Thanh chưa yên lắm. Một người nếu thật sự khỏe mạnh thì không thể cứ thế mà ngất đi.

"Thật!"

Một từ rõ ràng cắt đứt ý định muốn xác thực thêm của Xuân Thanh. Khiến người ở phía sau lòng cứ xốn xang bức rức.

"Nhà em ở đường nào? Tôi đưa em về!"

Sợ cô còn vướng chuyện bệnh tình của anh, Hoàng Nam nói luôn: "Tôi thật sự không sao. Em về nghỉ ngơi, tôi xin phép thầy, cô bộ môn cho em rồi!"

Cứ như vậy, đến khi Xuân Thanh đã nằm trên giường lòng cô vẫn còn canh cánh.

Nên việc đầu tiên sáng hôm sau trước khi đến trường, cô tới thẳng nhà anh.

Cánh cổng khép hờ, Xuân Thanh cứ thế đi thẳng vào sân. Khoảng giàn hoa Tigôn vắng lặng. Trong nhà cũng yên ắng như tờ.

"Dạ, thầy!... Thầy ơi!" Xuân Thanh đứng ở bậc thềm gọi.

Không có tiếng trả lời, cô lặp thêm ba lần nữa.

"Em còn không lo đi học?" Giọng anh vang lên từ phía sau.

Đang tập trung để ý bên trong, anh cứ vậy ở sau lưng mà hỏi làm Xuân Thanh giật mình.

"Anh có thể đi mạnh hơn một chút được không?" Cô áp tay lên ngực, xoay mặt, ban cho anh ánh mắt lộ vẻ tức giận. Nếu không kịp ý thức, người trước mặt là thầy giáo mình, cô đã lấy cặp đập cho anh một cái.

Biểu cảm đó của cô không biết có gì vui, Xuân Thanh thấy anh cười. Một nụ cười dịu ấm như nắng mai ngoài giàn hoa. Nó cứ thế vướng vào lòng rồi mắc luôn ở một nơi đang đập rộn trong lồng ngực.

Cũng nhờ nụ cười đó mà Xuân Thanh gỡ bỏ mối lo hai giây trước đó: Anh không khỏe!

"Em không lo đến trường? Giờ này còn vào đây?" Anh đưa tay nhìn xuống đồng hồ. Đã sáu giờ ba mươi phút.

Dạ, em vào đây xem thầy có thật sự khỏe chưa? Tại em lo thầy xỉu nữa á thầy!

Nhưng ai lại đi nói như vậy nên Xuân Thanh nhìn chiếc xe cùi bắp dựng ở góc sân, cô chỉ tay về hướng đó: "Dạ, em ghé lấy xe!"

Trước khi ra khỏi cổng, Xuân Thanh quay mặt nhìn anh: "Hôm nay... thầy nghỉ thêm chứ?"

"Em lo đi học đi! Nhớ cẩn thận!" Giọng anh cứng rắn. Ánh mắt đen sâu thăm thẳm khóa chặt vào gương mặt Xuân Thanh.

"Em biết rồi! Tạm biệt!" Cô huơ huơ bàn tay, ánh mắt lưu luyến như sắp xa nhau vạn lí.

Lặng nhìn bóng lưng gầy mảnh mai oằn trên chiếc xe đạp cũ. Hoàng Nam đưa mắt nhìn chiếc xe mới dựng trong nhà. Chiếc xe đó...anh mới mua chiều qua.

Anh muốn tặng nó cho Xuân Thanh nhưng chưa biết mở lời ra sao. Đành phải chờ cơ hội.

Rồi cơ hội để chiếc xe về với chủ mới cũng đến. Đó là ngày Xuân Thanh chính thức được gọi tên vào đội tuyển Văn của trường.

Học chính khóa, tham gia học bồi dưỡng, cô cần chiếc xe tốt hơn để đủ sức ngày hai buổi đến trường.

Ngay chiều hôm đó, anh quyết định đem món quà anh chuẩn bị đến nhà Xuân Thanh.

"Xuân Thanh! Mừng em vào đội tuyển!" Trước đôi mắt ngạc nhiên của cô, anh đã nói như vậy.

Một món quà đầy thành ý, tặng một thời điểm cũng thích hợp vô cùng. Vậy mà anh nhận ra Xuân Thanh không vui.

Cô cứ hết nhìn anh rồi lại nhìn chiếc xe. Anh không biết cô nghĩ gì mà ánh mắt lao xao như mặt nước hồ thu lay động qua làn gió heo may.

"Sao thế em?" Bắt gặp đôi mắt ấy, anh tự nhiên thấy lo.

"..." Xuân Thanh im lặng không nói. Cô bặm môi, cúi đầu, tránh câu hỏi của anh.

"Em à?" Anh hết kiên nhẫn đặt hai tay lên bờ gầy của Xuân Thanh.

Nó đang run nhẹ. Cái run do kiềm chế cảm xúc. Cảm xúc đó quá bức bách đối với cô gái chưa tròn mười tám như Xuân Thanh. Nên anh nghe cô lí nhí: "Anh là đang ...trả nợ cho em đó hả?"

Hoàng Nam sững người sau câu hỏi của Xuân Thanh.

Hot

Comments

thaoa thao

thaoa thao

hiểu lầm rồi em

2023-07-11

0

Deon Evr

Deon Evr

số châc khổ

2023-07-11

0

Deon Evr

Deon Evr

tội cô bé XT

2023-07-09

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Dưới giàn hoa Tigôn.
2 Chương 2: Hạt mưa nào rơi rớt vào giấc mơ?
3 Chương 3: Ê! Hoa Tigôn!
4 Chương 4: Giáo viên chủ nhiệm lớp 12A1.
5 Chương 5: Em đứng lại!
6 Chương 6: Nhiệm vụ ngay từ đầu năm.
7 Chương 7: Gặp lại giàn Tigôn đỏ.
8 Chương 8: Chuỗi hoa lạc loài.
9 Chương 9: Điểm dừng như ý.
10 Chương 10: Kí ức một vùng cỏ may.
11 Chương11: Nơi phẳng lặng, bình yên như đồng cỏ...
12 Chương12: Vô tình như hữu ý.
13 Chương 13: Anh là đang... trả nợ cho em đó hả?
14 Chương 14: Cảm ơn trời! Cảm ơn cơn mưa chiều bất chợt...
15 Chương 15: Thần tượng của lớp 12A1.
16 Chương 16: Đến trường thôi em!
17 Chương 17: Như hình với bóng.
18 Chương 18: Thu qua đông tới.
19 Chương 19: Những ngày tháng theo anh học tập.
20 Chương 20: Kinh qua trận chiến này!
21 Chương 21: Một ngọn đèn luôn sáng.
22 Chương 22: Vì tương lai...
23 Chương 23: Chuỗi ngày chờ đợi.
24 Chương 24: Để hai người vương vấn nhau kia nhìn lâu thêm...
25 Chương 25: Trái tim thổn thức vì đau.
26 Chương 26: Theo bóng con tàu đi.
27 Chương 27: Nỗi đau nối tiếp nỗi đau.
28 Chương 28: Kẻ ở người đi, ai sầu hơn ai?
29 Chương 29: Chủ nhân căn nhà.
30 Chương 30: Một khung hình đẹp.
31 Chương 31: Tận cùng sự cố chấp.(1)
32 Chương 32: Tận cùng sự cố chấp.(2)
33 Chương 33: Tận cùng sự cố chấp.(3)
34 Chương 34: Tận cùng sự cố chấp.(4)
35 Chương 35: Lạc về bến mộng.
36 Chương 36: Quyết định.
37 Chương 37: Hoàng Nam mãi đợi Xuân Thanh dưới giàn tigôn đỏ.
38 Chương 38: Diện kiến khi tương phùng?
39 Chương 39: Hoài nghi.
40 Chương 40: Tương ngộ.
41 Chương 41: Nước mắt hạnh phúc.
42 Chương 42: Bữa tối sum vầy.
43 Chương 43: Trở về những ngày xa xưa.
44 Chương 44: Về lại nơi bắt đầu một tình yêu.
45 Chương 45: Vẫn một màu đỏ san hô.
46 Chương 46: Ngày cưới.
Chapter

Updated 46 Episodes

1
Chương 1: Dưới giàn hoa Tigôn.
2
Chương 2: Hạt mưa nào rơi rớt vào giấc mơ?
3
Chương 3: Ê! Hoa Tigôn!
4
Chương 4: Giáo viên chủ nhiệm lớp 12A1.
5
Chương 5: Em đứng lại!
6
Chương 6: Nhiệm vụ ngay từ đầu năm.
7
Chương 7: Gặp lại giàn Tigôn đỏ.
8
Chương 8: Chuỗi hoa lạc loài.
9
Chương 9: Điểm dừng như ý.
10
Chương 10: Kí ức một vùng cỏ may.
11
Chương11: Nơi phẳng lặng, bình yên như đồng cỏ...
12
Chương12: Vô tình như hữu ý.
13
Chương 13: Anh là đang... trả nợ cho em đó hả?
14
Chương 14: Cảm ơn trời! Cảm ơn cơn mưa chiều bất chợt...
15
Chương 15: Thần tượng của lớp 12A1.
16
Chương 16: Đến trường thôi em!
17
Chương 17: Như hình với bóng.
18
Chương 18: Thu qua đông tới.
19
Chương 19: Những ngày tháng theo anh học tập.
20
Chương 20: Kinh qua trận chiến này!
21
Chương 21: Một ngọn đèn luôn sáng.
22
Chương 22: Vì tương lai...
23
Chương 23: Chuỗi ngày chờ đợi.
24
Chương 24: Để hai người vương vấn nhau kia nhìn lâu thêm...
25
Chương 25: Trái tim thổn thức vì đau.
26
Chương 26: Theo bóng con tàu đi.
27
Chương 27: Nỗi đau nối tiếp nỗi đau.
28
Chương 28: Kẻ ở người đi, ai sầu hơn ai?
29
Chương 29: Chủ nhân căn nhà.
30
Chương 30: Một khung hình đẹp.
31
Chương 31: Tận cùng sự cố chấp.(1)
32
Chương 32: Tận cùng sự cố chấp.(2)
33
Chương 33: Tận cùng sự cố chấp.(3)
34
Chương 34: Tận cùng sự cố chấp.(4)
35
Chương 35: Lạc về bến mộng.
36
Chương 36: Quyết định.
37
Chương 37: Hoàng Nam mãi đợi Xuân Thanh dưới giàn tigôn đỏ.
38
Chương 38: Diện kiến khi tương phùng?
39
Chương 39: Hoài nghi.
40
Chương 40: Tương ngộ.
41
Chương 41: Nước mắt hạnh phúc.
42
Chương 42: Bữa tối sum vầy.
43
Chương 43: Trở về những ngày xa xưa.
44
Chương 44: Về lại nơi bắt đầu một tình yêu.
45
Chương 45: Vẫn một màu đỏ san hô.
46
Chương 46: Ngày cưới.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play