Chương 2

Sau buổi hôn lễ Mục Tiểu Ly được đưa về biệt thự riêng của Vệ Cảnh Phong, ngồi trong căn phòng rộng lớn mà tâm trạng cô vô cùng cô đơn trống trãi. Nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường đã điểm mười hai giờ, đã muộn như vậy rồi mà Vệ Cảnh Phong vẫn chưa về nhà, có lẽ anh không muốn nhìn thấy mặt cô nên cố tình không về. Cô bước đến chiếc va lí mở ra lấy một bộ quần áo để thay, vừa bước ra khỏi phòng tắm cô đã nghe tiếng bước chân từ phía cầu thang đang tiến về phía phòng mình. Cô hồi hợp tim đập mạnh nhìn về phía cửa, cánh cửa phòng mở ra Vệ Cảnh Phong say mèm chao đão đẩy cửa bước vào. Thấy hắn như sắp ngã cô vội bước đến đỡ lấy hắn.

"Anh cẩn thận chút."

Vệ Cảnh Phong nâng mắt nhìn người phụ nữ đang đỡ lấy mình, nhận ra Mục Tiểu Ly hắn ta liền chao mày đẩy cô ra lớn tiếng hỏi.

"Ai cho cô vào đây?"

"Em... quản gia đưa em lên đây."

"Đây là phòng tôi, khi không được sự đồng ý của tôi cô không được phép đặt chân vào đây rõ chưa?"

"Nhưng...em là vợ anh, em không ở đây thì ở đâu?"

Vệ Cảnh Phong nâng cằm cô lên dùng ánh mắt lạnh băng nhìn cô nói.

"Cô không phải vợ tôi. Mục Tiểu Ly cô cũng ghê gớm thật, lợi dụng lúc Tuyết Ly vắng mặt liền giả mạo cô ấy để gả cho tôi. Cô tưởng rằng tôi sẽ không nhận ra cô sao? Tôi nói cho cô biết người tôi muốn lấy làm vợ chỉ một mình Mục Tuyết Ly mà thôi, còn cô cả đời này đừng mong tôi coi cô là vợ."

Vệ Cảnh Phong vừa nói xong liền đẩy cô ra, Mục Tiểu Ly cảm giác trái tim mình đau đến không thở được. Trong mắt anh cô xấu xa đến mức đó sao? Cô cũng chỉ là bất đắc dĩ chứ nào phải một người toan tính như anh nói, ai có thể hiểu cho cảm giác của cô lúc này không? Vệ Cảnh Phong liếc mắt thấy cô vẫn còn đứng ở đó liền lớn tiếng quát.

"Cô khóc cái gì? Cô nghĩ là chỉ với vài giọt nước mắt giả tạo này thì tôi sẽ mềm lòng với cô sao? Hư... cô đề cao mình quá rồi đấy."

"Nếu anh đã biết em không phải là chị Tuyết Ly, tại sao không vạch trần em trước mặt mọi người mà lại chấp nhận kết hôn với một kẻ giả mạo như em?"

Vệ Cảnh Phong đứng lên bước từng bước chậm rãi đến trước mặt cô, khom người xuống đưa tay tháo chiếc mặt nạ che đi nữa khuôn mặt bị bỏng đến quái dị của mình nhìn cô nói.

"Vì tôi muốn trả thù các người. Mục gia các người coi tôi như một đứa trẻ dám ngang nhiên qua mặt tôi, tôi sẽ cho các người biết cái giá của việc đùa bỡn tôi là như thế nào. Mang hành lý của cô cút ra khỏi phòng cho tôi!"

Mục Tiểu Ly giật mình trước tiếng quát của Vệ Cảnh Phong liền chạy vội ra khỏi phòng. Vệ Cảnh Phong trong lòng bực tức hất văng chai rượu đặt trên bàn rồi khụy xuống ngồi bệt trên sàn, hắn đưa tay tháo đi phần da giả bị bỏng ném sang một bên, để lộ gương mặt thật đẹp như tạc tượng. Mày rậm đen, mắt phượng dài hẹp sóng mũi thanh cao thẳng tắp. Từng đường nét trên gương mặt hắn chuẩn đến mức như được điêu khắc nên vậy. Thật ra gương mặt hắn đã hồi phục từ lâu,nhưng hắn lại nảy ra ý định muốn dùng gương mặt đáng sợ kia để thử lòng Mục Tuyết Ly, không ngờ cô ta vừa biết tin hắn bị hủy dung và liệt dương thì đã vội vàng bỏ trốn. Không thể chấp nhận được sự thật phũ phàng kia, hắn lại cố chống chế tìm lý do để biện minh cho cô ta, hắn cho rằng Mục Tuyết Ly có nỗi khổ không thể nói nên mới bỏ hắn mà đi như vậy.

Mục Tiểu Ly rời khỏi phòng nhưng không biết phải đi đâu, đêm tân hôn lại bị chồng đuổi ra khỏi phòng, đúng là bi hài của đời cô mà. Đang thất thần dựa vào tường thì nghe tiếng quản gia hỏi.

"Đã khuya rồi sao thiếu phu nhân lại đứng đây?"

Mục Tiểu Ly lúng túng đưa tay lau nước mắt gượng cười nhìn ông nói.

"Dạ không có gì ạ, cháu thấy ngột ngạc quá nên muốn đi lòng vòng một chút."

"Giờ này sao?"

Lưu quản gia nhìn đồng hồ khẽ hỏi cô, Mục Tiểu Ly ngập ngừng nhìn vào trong phòng rồi lại cúi đầu nói khẽ.

"Lưu quản gia, chú có thể giúp cháu dọn một phòng khác không?"

Như hiểu ra vấn đề ông Lưu khẽ thở dài rồi nhìn cô nói.

"Thiếu phu nhân đi theo tôi."

Lưu quản gia đưa cô đến gian phòng phía tây đối diện với phòng của Vệ Cảnh Phong nhưng cách khá xa,tuy không rộng lớn như phòng của Vệ Cảnh Phong nhưng đối với Tiểu Ly đây đã tốt lắm rồi.Lưu quản gia nhìn cô nói.

"Đêm nay thiếu phu nhân cứ nghĩ ở đây, tôi xin phép."

"Cảm ơn chú Lưu quản gia."

Đóng cánh cửa lại Mục Tiểu Ly lại một mình đối diện với sự cô đơn, cô trượt người ngồi bệt xuống sàn co chân ôm lấy đầu gối như tìm kiếm sự ấm áp trong căn phòng lạnh lẽo. Cô tự hỏi vì sao Cảnh Phong lại trở nên lạnh lùng đáng sợ như vậy, Cảnh Phong mà trước đây cô biết rất dịu dàng và ân cần với cô.Từ lúc nào trong mắt anh cô lại đáng kinh tởm thế này chứ!

"Cảnh Phong ... anh thật sự quên mất em rồi sao..."

Hot

Comments

🐢🐢🐢

🐢🐢🐢

hết cứu🖕🖕

2024-04-03

2

Jury Linh

Jury Linh

/Rose//Rose//Rose//Rose/

2024-03-02

0

Bùi Dạ Thảo

Bùi Dạ Thảo

❤️❤️❤️

2024-02-20

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play