Chương 9: Đừng Can Thiệp Vào Chuyện Riêng Của Tôi

Từ đó, Hoài Khang cắm đầu vào việc học, ôn lại tất cả kiến thức, đúng chất bắt đầu từ con số không tròn trĩnh vì mất gốc quá lâu. Anh cắt đứt hết mọi liên lạc ăn chơi, cũng không quay về nhà họ Dự thêm lần nào nữa, cho tới khi chú Vinh đưa anh vào bệnh viện Hoài Đức để thực tập từ vị trí điều dưỡng nhỏ bé.

Lúc này, ông Dự hiển nhiên đã tự tay bồi dưỡng một người con trai khác, Dự Thiên Long, mong muốn cậu ta nối nghiệp mình nhưng vẫn ở phía sau thâu tóm quyền lực. Khi ông bắt gặp Hoài Khang đứng phía sau chú Vinh, bao nhiêu sự tức giận không thể nào kiểm soát nổi hiện cả lên mặt. Thằng con trai bất hiếu kia thế mà tốt nghiệp đúng hạn trường đại học y danh tiếng và có được vé thực tập ở đây.

Hoài Khang không hề hoảng sợ, mắt đấu mắt với ông Dự, sau đó nở nụ cười nhạt nhoà như thể cả hai chỉ là một người xa lạ không cùng huyết thống. Anh đi lên từng bậc bằng thực lực, ngày đêm tìm hiểu và lấy các tấm bằng của các khoa khác, không những vậy còn củng cố các mối quan hệ với các nhà đầu tư. Chú Vinh vẫn ở phía sau âm thầm ủng hộ anh, thậm chí cùng người anh ruột của mình xảy ra tranh chấp nội bộ.

“Cậu là em của anh, mà sao lại không theo phe anh?” Ông Dự đập ly trà xuống bàn, quát lên với người em trai luôn mỉm cười với mọi lời mình nói.

Chú Vinh vẫn nâng đôi môi lên một cách ôn hoà như hoa hậu hoà bình: “Em chỉ nhìn vào thực lực và đức tính của một con người.”

“Thằng Khang có cái gì tốt như lời em nói chứ?” Ông Dự vẫn không hiểu nổi mà chất vấn.

“Thằng bé giống anh, anh không nhận ra điều đó sao? Năm ấy, chúng ta cũng có cuộc đối đầu để giành vị trí viện trưởng, nên em có thể thấy rõ một khi quyết tâm, anh và thằng bé đều bất chấp đến thế nào.” Chú Vinh nhún vai, sau đó chẳng đợi ông Dự nói thêm câu nào thì xin phép ra ngoài, nhưng nghĩ gì đó nên quay lại bồi thêm một câu: “Nếu anh tự biết đủ, anh đã có một gia đình hạnh phúc, nhưng anh quá tham lam.”

Hoài Khang đứng bên ngoài, nghe thấy tất cả. Nếu là lúc trước, anh sẽ xông thẳng vào để đôi co với ông Dự, nhưng hiện tại, anh chỉ lặng im, hai tay đút vào túi quần, dựa lưng vào tường một cách thư thái. Khi thấy chú Vinh đi ra, anh đứng thẳng người lên, nhìn chú với ánh mắt không chút gợn sóng khiến chú khá hài lòng với sự trưởng thành này.

Hoài Khang có được vị trí bởi thực lực là không hề sai, nhưng anh đã đánh đổi thứ gì thì chỉ có anh mới biết rõ. Lúc này, điện thoại trên bàn chợt reo lên ba hồi chuông quen thuộc. Anh nhìn người gọi đến, có chút không muốn nhận nhưng vẫn bấm đồng ý: “Tôi nghe.”

“Cậu cả, ông chủ lại lên cơn đau tim.” Quản gia tường thuật lại một cách gấp gáp.

Hoài Khang nghe thấy thì không thể hiện chút quan tâm nào, ngược lại xử lý tài liệu một cách bình tĩnh: “Nói với ông ấy tầm một tiếng nữa tôi sẽ tới nhà chính. Ổng không chết sớm được đâu.”

“Thằng khốn, mày dám nói cha mày thế à… khụ khụ…” Giọng của ông Dự la lên trong điện thoại, sau đó là một tràng ho dài.

“Cậu cả, sức khoẻ của ông chủ thật sự không tốt.” Quản gia tiếp tục phân bua, thậm chí còn phụ hoạ sau từng tiếng ho đứt quãng kia.

“Chửi còn tốt, chứng tỏ còn khoẻ. Ông mà hối nữa thì tôi sẽ thay đổi quyết định.” Hoài Khang nói xong rồi cúp máy. Anh đã quá quen với việc này. Ban đầu, anh cũng từng chạy về nhà với vẻ hốt hoảng khi nghe tin báo của quản gia, cũng từng lo sợ ông Dự xảy ra chuyện chẳng lành. Cuối cùng, anh thấy ông ta ngồi trên ghế dài thư giãn, dẫn người vợ thứ ba về để giới thiệu với anh. Hay một lần khác lại là mắng chửi anh vì phản biện lại lời của ông khi ở trên bệnh viện.

Hoài Khang xử lý xong công việc, mới tắt đèn đi ra khỏi bệnh viện vốn đã có chút u tối và sót lại vài điều dưỡng cùng bác sĩ trực ban. Anh mỉm cười tạm biệt từng người, vẫn theo thói quen lưu giữ hình tượng tốt bụng trước họ, rồi xuống hầm và lái xe thẳng đến nhà chính họ Dự.

Cánh cổng to lớn mở ra, Hoài Khang đánh tay lái, hướng ánh mắt chằm chằm về phía ngôi nhà khang trang, cũng là nơi lưu giữ từng khoảnh khắc của anh và mẹ, nhưng hiện tại đã phai nhạt đi không ít. Anh bước xuống xe, cởi nút áo rồi quăng chiếc áo vest vào bên trong, chỉ mặc mỗi áo sơ mi rồi bước vào trong. Khoảnh khắc đầu tiên chính là thấy ông Dự được người vợ thứ năm hay thứ sáu anh không nhớ rõ đút cháo.

Hoài Khang ngồi xuống phía đối diện một cách thản nhiên, không câu chào hỏi, đi thẳng vào vấn đề: “Có gì nói nhanh đi.”

“Mày mới về mà không chào tao một tiếng đàng hoàng được à?” Ông Dự đỏ mặt, vừa mới hạ hoả không ít, bây giờ thấy gương mặt của thằng con này thì càng không nhịn nổi.

Anh nhìn sang người dì trẻ trung hơn cha mình cả ba chục tuổi thì bật cưởi: “Ông cũng có đón tiếp tôi một cách đàng hoàng đâu mà đòi hỏi.”

“Đón tiếp? Đây là nhà mày, tao là cha mày mà mày yêu cầu tao đón tiếp?” Ông Dự thở phì phò cứ như có ngọn lửa đang phát ra trên đầu ông.

“Ông cũng biết ông là cha tôi à? Tôi tưởng ông già lú lẫn lâu rồi.” Hoài Khang vẫn giữ nguyên tư thế thư thái và thượng đẳng.

“Mày…” Ông Dự định nói gì đó, thì người vợ nhỏ bên cạnh đã kéo kéo tay áo ông ra hiệu khiến ông tằng hắng vài cái rồi dịu giọng lại: “Hôm nay cha kêu con về để báo con chuyện hôn sự.”

“Của ai? Ông định cưới thêm một người nữa à? Cô vợ nhỏ này có chấp nhận không?” Hoài Khang nhướng mày, nói ra lời trêu chọc.

Ông Dự nghiến răng, nhưng được vợ vuốt lưng mới giảm bớt tức giận: “Là của con. Mẹ của con đã tìm được một mối khá tốt bên nhà ngoại của cô ấy. Con có thể…”

Chưa kịp nói hết, Hoài Khang đã giơ tay lên ngụ ý ngăn cản, sau đó nhíu mày: “Mẹ tôi? Xin lỗi, mẹ tôi mất lâu rồi. Ông tốt nhất đừng nói ra tránh để mẹ không thể yên nghỉ mà về bóp cổ những kẻ bội bạc.”

“Mày…” Ông Dự không còn chịu nổi, hất tay của vợ nhỏ ra mà quát: “Mày thấy mày đủ lông đủ cánh nên lên mặt phải không? Tao nói cho mày biết, tao đưa mày lên vị trí đó được thì tao có thể đạp mày xuống.”

“Ông hết thời rồi, tốt nhất ở nhà mà thoi thóp bên cạnh mấy cô vợ nhỏ đi.” Hoài Khang đứng lên, chuẩn bị ra về nhưng vẫn để lại một câu: “Thông báo với ông rằng những người kia đã bị tôi báo cáo lên cao cả rồi. Nếu ông còn muốn sống sa hoa thì đừng nên can thiệp vào cuộc sống riêng của tôi.”

“Mày đúng là đồ bất hiếu. Ông trời sẽ không tha cho mày đâu.” Ông Dự ném ly trà về phía Hoài Khang nhưng sức lực yếu ớt khiến quãng đường của nó không hề xa một chút nào, ngược lại văng xuống đất vỡ toang, sau đó thật sự muốn lên cơn đau tim mà ngất đi.

Hoài Khang chẳng mấy quan tâm, ngay khi bước ra ngoài lại bắt gặp cậu em trai cùng cha khác mẹ, Thiên Long, vừa mới trở về. Hai người liếc mắt nhìn nhau rồi lướt qua mà không thể hiện chút tình thân nào. Anh lái xe đi đến một khu công viên không bóng người, muốn hưởng thụ làn gió lạnh về đêm, sẵn hút một điếu thuốc để tâm tình ổn định hơn. Cứ mỗi lần về lại căn nhà kia, anh bị đè nén bởi muôn vàn áp lực và sự sát hại lẫn nhau.

Định hút thêm điếu khác, ánh mắt Hoài Khang vô tình lướt phải bóng hình quen thuộc đang bước vào cửa hàng tiện lợi. Anh vốn chẳng định sẽ quan tâm bất kì ai sau giờ làm việc, nhưng người đó thế mà lại đi đến quầy lẩu ly, phân vân giữa lẩu thái cay hay lẩu tôm cay…

Hot

Comments

Bao Kim Nguyen

Bao Kim Nguyen

Bệnh nghề nghiệp ổng nổi lên nè nha😂

2023-11-22

2

Phượng Lê

Phượng Lê

bả chưa biết sợ

2023-11-22

0

LyLy

LyLy

nghe mà bực thay cho anh, cho tui xuyên vào 1p để đấm vỡ mồm lão già dê kia

2023-11-06

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Sao Lại Là Bác Sĩ Nam?
2 Chương 2: Ngất Lịm Trên Cành Cây
3 Chương 3: Mất Trong Sạch Hai Lần Dưới Một Bàn Tay
4 Chương 4: Hai Lần Chạm Mặt (1)
5 Chương 5: Hai Lần Chạm Mặt (2)
6 Chương 6: Túc Trực Bên Cạnh
7 Chương 7: Ước Mơ Bị Phản Đối
8 Chương 8: Quay Đầu Làm Lại
9 Chương 9: Đừng Can Thiệp Vào Chuyện Riêng Của Tôi
10 Chương 10: Lại Gặp Ở Cửa Hàng Tiện Lợi
11 Chương 11: Em Là Người Rất Đặc Biệt?
12 Chương 12: Bạn Thân Tâm Dao
13 Chương 13: Báo Cáo Bữa Ăn
14 Chương 14: Trả Đũa Mai Thuỷ
15 Chương 15: Chạnh Lòng
16 Chương 16: Hiểu Lầm Người Nhà Họ Triệu
17 Chương 17: Gặp Trở Ngại Trong Việc Tìm Kiếm Bạn Đồng Hành
18 Chương 18: Miệng Nhanh Hơn Não
19 Chương 19: Bị Đẩy Vào Tên Biến Thái
20 Chương 20: Bảo Lãnh
21 Chương 21: Lòng Tốt Bị Lợi Dụng
22 Chương 22: Lập Nhóm Với Hoàng Phúc
23 Chương 23: Tái Khám Đi Kèm Đôi Co
24 Chương 24: Biết Được Âm Mưu Của Mỹ Ngọc
25 Chương 25: Bị Bịt Miệng Trong Bệnh Viện
26 Chương 26: Tự Nhủ Với Lòng
27 Chương 27: Đau Chân Gặp Đau Lưng
28 Chương 28: Được Giải Toả Cảm Xúc
29 Chương 29: Mát Lạnh
30 Chương 30: Dối Lừa Xem Mắt
31 Chương 31: Thay Đổi Thứ Tự Trình Diễn
32 Chương 32: Buổi Biểu Diễn Của Tuệ Khanh
33 Chương 33: Nhận Danh Thiếp
34 Chương 34: Bảo Vy Chặn Đường
35 Chương 35: Đến Căn Nhà Mới Ngay Trong Đêm
36 Chương 36: Phản Kháng Thắng Lợi
37 Chương 37: Đi Nhờ Xe Chú
38 Chương 38: Nhận Sự Ái Mộ
39 Chương 39: Cấp Cứu Bệnh Nhân
40 Chương 40: Chức Trách Của Bác Sĩ
41 Chương 41: Mượn Bờ Vai
42 Chương 42: Hoài Khang Dỗi Hờn
43 Chuong 43: Tôi… Xin Lỗi
44 Chương 44: Con Đường Bao Tử
45 Chương 45: Đến Gặp Quản Lý Ái Thi
46 Chương 46: Đi Siêu Thị
47 Chương 47: Không Cho Vào Bếp
48 Chương 48: Lựa Chọn Công Việc
49 Chương 49: Bát Nui Hồi Sức
50 Chương 50: Ngày Đầu Đến Phim Trường
51 Chương 51: Bài Học Đắt Giá
52 Chương 52: Tránh Mặt
53 Chương 53: Gặp Lại Chí Trung
54 Chương 54: Không Liên Quan Đến Chú
55 Chương 55: Bỏ Lỡ
56 Chương 56: Chí Trung Giải Bày Tấm Lòng
57 Chương 57: Như Hai Người Xa Lạ
58 Chương 58: Tôi Thích Chú
59 Chương 59: Chính Thức Bên Nhau
60 Tin hot vào 01/08
61 Chương 60: Từ Chối Chí Trung
62 Chương 61: Bộ Mặt Thật
63 Chương 62: Chú Người Yêu Ra Sân
64 Chương 63: Gia Cảnh Của Tuệ Khanh
65 Chương 64: Nhắm Mắt Làm Liều
66 Chương 65: Hạ Gục Biến Thái
67 Chương 66: Nụ Hôn Hỏi Tội
68 Chương 67: Ấn Chặt Xuống (H thoáng qua)
69 Chương 68: Bảo Vệ Em Bằng Cả Tuổi Già Sức Yếu!
70 Chương 69: Không Để Em Tủi Thân!
71 Chương 70: Cho Em Nếm Một Chút! (H la liếm)
72 Chương 71: Tiến Thêm Một Bước (H tan chảy)
73 Chương 72: Bài Múa Cho Gia Đình
74 Chương 73: Thư Giãn Nỗi Sợ
75 Chương 74: Bị Bỏ Thuốc (H lung linh)
76 Chương 75: Chạm Vào Em Đi! (H chủ động)
77 Chương 76: Mối Tình Đầu
78 Chương 77: Bữa Cơm Đoàn Viên
79 Chương 78: Công Khai Với Người Nhà
80 Chương 79: Tin Đồn Hẹn Hò Của Hoài Khang
81 Chương 80: Khoảng Cách Dần Xa
82 Chương 81: Biết Được Sự Thật Phía Sau
83 Chương 82: Bên Cạnh Chăm Sóc
84 Chương 83: Kết Thúc Có Hậu
85 Tri Ân
86 Hoàn Thành Bộ Truyện Thứ Ba
87 Lập nhóm tâm sự
Chapter

Updated 87 Episodes

1
Chương 1: Sao Lại Là Bác Sĩ Nam?
2
Chương 2: Ngất Lịm Trên Cành Cây
3
Chương 3: Mất Trong Sạch Hai Lần Dưới Một Bàn Tay
4
Chương 4: Hai Lần Chạm Mặt (1)
5
Chương 5: Hai Lần Chạm Mặt (2)
6
Chương 6: Túc Trực Bên Cạnh
7
Chương 7: Ước Mơ Bị Phản Đối
8
Chương 8: Quay Đầu Làm Lại
9
Chương 9: Đừng Can Thiệp Vào Chuyện Riêng Của Tôi
10
Chương 10: Lại Gặp Ở Cửa Hàng Tiện Lợi
11
Chương 11: Em Là Người Rất Đặc Biệt?
12
Chương 12: Bạn Thân Tâm Dao
13
Chương 13: Báo Cáo Bữa Ăn
14
Chương 14: Trả Đũa Mai Thuỷ
15
Chương 15: Chạnh Lòng
16
Chương 16: Hiểu Lầm Người Nhà Họ Triệu
17
Chương 17: Gặp Trở Ngại Trong Việc Tìm Kiếm Bạn Đồng Hành
18
Chương 18: Miệng Nhanh Hơn Não
19
Chương 19: Bị Đẩy Vào Tên Biến Thái
20
Chương 20: Bảo Lãnh
21
Chương 21: Lòng Tốt Bị Lợi Dụng
22
Chương 22: Lập Nhóm Với Hoàng Phúc
23
Chương 23: Tái Khám Đi Kèm Đôi Co
24
Chương 24: Biết Được Âm Mưu Của Mỹ Ngọc
25
Chương 25: Bị Bịt Miệng Trong Bệnh Viện
26
Chương 26: Tự Nhủ Với Lòng
27
Chương 27: Đau Chân Gặp Đau Lưng
28
Chương 28: Được Giải Toả Cảm Xúc
29
Chương 29: Mát Lạnh
30
Chương 30: Dối Lừa Xem Mắt
31
Chương 31: Thay Đổi Thứ Tự Trình Diễn
32
Chương 32: Buổi Biểu Diễn Của Tuệ Khanh
33
Chương 33: Nhận Danh Thiếp
34
Chương 34: Bảo Vy Chặn Đường
35
Chương 35: Đến Căn Nhà Mới Ngay Trong Đêm
36
Chương 36: Phản Kháng Thắng Lợi
37
Chương 37: Đi Nhờ Xe Chú
38
Chương 38: Nhận Sự Ái Mộ
39
Chương 39: Cấp Cứu Bệnh Nhân
40
Chương 40: Chức Trách Của Bác Sĩ
41
Chương 41: Mượn Bờ Vai
42
Chương 42: Hoài Khang Dỗi Hờn
43
Chuong 43: Tôi… Xin Lỗi
44
Chương 44: Con Đường Bao Tử
45
Chương 45: Đến Gặp Quản Lý Ái Thi
46
Chương 46: Đi Siêu Thị
47
Chương 47: Không Cho Vào Bếp
48
Chương 48: Lựa Chọn Công Việc
49
Chương 49: Bát Nui Hồi Sức
50
Chương 50: Ngày Đầu Đến Phim Trường
51
Chương 51: Bài Học Đắt Giá
52
Chương 52: Tránh Mặt
53
Chương 53: Gặp Lại Chí Trung
54
Chương 54: Không Liên Quan Đến Chú
55
Chương 55: Bỏ Lỡ
56
Chương 56: Chí Trung Giải Bày Tấm Lòng
57
Chương 57: Như Hai Người Xa Lạ
58
Chương 58: Tôi Thích Chú
59
Chương 59: Chính Thức Bên Nhau
60
Tin hot vào 01/08
61
Chương 60: Từ Chối Chí Trung
62
Chương 61: Bộ Mặt Thật
63
Chương 62: Chú Người Yêu Ra Sân
64
Chương 63: Gia Cảnh Của Tuệ Khanh
65
Chương 64: Nhắm Mắt Làm Liều
66
Chương 65: Hạ Gục Biến Thái
67
Chương 66: Nụ Hôn Hỏi Tội
68
Chương 67: Ấn Chặt Xuống (H thoáng qua)
69
Chương 68: Bảo Vệ Em Bằng Cả Tuổi Già Sức Yếu!
70
Chương 69: Không Để Em Tủi Thân!
71
Chương 70: Cho Em Nếm Một Chút! (H la liếm)
72
Chương 71: Tiến Thêm Một Bước (H tan chảy)
73
Chương 72: Bài Múa Cho Gia Đình
74
Chương 73: Thư Giãn Nỗi Sợ
75
Chương 74: Bị Bỏ Thuốc (H lung linh)
76
Chương 75: Chạm Vào Em Đi! (H chủ động)
77
Chương 76: Mối Tình Đầu
78
Chương 77: Bữa Cơm Đoàn Viên
79
Chương 78: Công Khai Với Người Nhà
80
Chương 79: Tin Đồn Hẹn Hò Của Hoài Khang
81
Chương 80: Khoảng Cách Dần Xa
82
Chương 81: Biết Được Sự Thật Phía Sau
83
Chương 82: Bên Cạnh Chăm Sóc
84
Chương 83: Kết Thúc Có Hậu
85
Tri Ân
86
Hoàn Thành Bộ Truyện Thứ Ba
87
Lập nhóm tâm sự

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play