Chương 18: Miệng Nhanh Hơn Não

Tuệ Khanh thụt lùi vài bước, giữ khoảng cách an toàn với người trước mặt.

Đức Trí có vẻ ngoài khá ổn, không quá xấu nhưng lại có miệng mồm thu hút con gái. Hắn lấy điều đó để cặp kè hết người này đến người khác. Ai bị hắn nhắm đến đều chịu kết cuộc bị đụng chạm thân thể dù ít hay nhiều, thậm chí còn có tin đồn hắn h.ã.m h.i.ế.p con gái nhà người ta.

Có người từng hỏi vì sao không ai báo cáo chuyện này lên hiệu trưởng hay công an, nhưng họ nào biết Đức Trí là con nhà gia giáo có tiếng trong thành phố. Ba hắn là thầy Tùng, cũng là giáo viên lâu năm và có nhiều bằng cấp, được nhiều sự ngưỡng mộ. Vì thế, những chuyện như thế rất nhanh sẽ bị ém nhẹm xuống cùng với vài bồi thường.

Tuệ Khanh ghét người này, à không, phải là cả đám người này. Không chỉ là những chuyện đồn đại trong trường, linh cảm của cô đang kêu gào cô cách xa họ một cách điên cuồng. Cô biết cô đã bị dụ dỗ vào hang cọp, đã vì chút hi vọng mà không tìm hiểu kĩ mới khiến bản thân rơi vào tình huống nguy hiểm: “Xin lỗi, tôi…”

Đức Trí dường như biết Tuệ Khanh sẽ nói điều gì, nên chặn họng cô lại bằng tiếng vỗ tay: “Đủ số lượng rồi, mọi người tập trung tập dợt đi. Lần này mọi thứ trông cậy vào em đấy, Tuệ Khanh.”

Tuệ Khanh nghe tên mình phát ra từ miệng Đức Trí thì tầng tầng lớp lớp da gà nổi dựng cả lên. Cô sực nhớ tới bác sĩ Dự, người đàn ông này cũng có nét đào hoa nhưng mỗi khi gọi cô đều mang đến cảm giác ấm áp và thu hút, còn giọng hắn là thứ cô xin phép được chê bai thậm tệ. Nhìn bàn tay đưa ra trước mặt mình, cô muốn lờ nó đi, nhưng lại bị người bạn bên cạnh cố tình đặt tay cô vào trong.

“Bắt tay với nhóm trưởng đi bà.”

Đức Trí nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của Tuệ Khanh mà xoa nhẹ, thậm chí ngón tay còn vờ như gãi vài cái khiêu khích. Cô biết bản mặt cô bây giờ không khác gì bị táo bón, một bên mắt giật liên hồi báo hiệu điềm xấu sắp ập đến. Nhanh chóng rút tay về, cô né xa hắn, đứng một bên cùng người bạn và xem các động tác mà nhóm muốn trình diễn.

Tuệ Khanh càng lúc càng cảm thấy không ổn, bọn họ không hề nghĩ tới việc sẽ thay đổi động tác hay tạo một điểm nhấn nhá mới, ngược lại ăn cắp hoàn toàn mọi thứ trên mạng và từ người khác. Cô muốn góp ý thì lập tức bị phản bác bằng các lí do quen thuộc: lười, khó làm và không có thời gian nên cũng đành chấp nhận.

Mọi người bắt đầu vào đội hình, Tuệ Khanh được xếp đứng ở bên rìa, khuất tầm nhìn, nhưng lại đứng trước Đức Trí. Tầm mắt của hắn khiến cô ớn lạnh lần nữa. Đúng như cô dự đoán, khi vừa bắt đầu động tác chưa được bao lâu, thân thể của hắn bất thình lình áp sát, một tay ôm chặt ghi ta, một tay thiếu chút nữa đã đụng vào vòng eo nhỏ nhưng cô đã tự giác nhảy ra xa.

“Anh làm gì thế? Đây đâu phải vị trí của anh.” Tuệ Khanh gằn giọng, nếu không kìm nén được thì đã đập cùi chỏ vào mặt Đức Trí.

Đức Trí lại vờ như không có gì quá đáng, thậm chí đưa ánh nhìn trách cứ hướng về phía cô: “Giữa một nhóm với nhau, chuyện tương tác không có gì sai cả. Em không biết điều đó à?”

“Việc đó không sai, nhưng không phải lúc nào cũng đúng. Chưa kể anh phụ trách tập trung đánh đàn, còn tôi có thể thảy lụa bất cứ lúc nào, việc tương tác sẽ gây ra sự cản trở không cần thiết. Nếu anh muốn dây nhảy của tôi cuốn vào đàn của anh thì anh cứ việc, nhưng đó chỉ cho thấy anh thiếu chuyên nghiệp, thích bám dính lấy bạn diễn.”

Tuệ Khanh không định sẽ để yên chuyện này, thẳng thừng đáp trả vì biết rõ bản tính biến thái hằn sâu trong người Đức Trí. Hắn bị nói đến ngượng, thông thường các cô gái ở bên hắn sẽ có hai dạng, một là đồng ý quy thuận, hai là kháng cự một cách yếu đuối. Còn cô hoàn toàn ngược lại, sẵn sàng cắn trả, chọc thẳng vào tim đen của hắn.

Đức Trí thẹn quá hoá giận, tháo đàn đang đeo trên người ra, để mạnh xuống bàn: “Không tập nữa, mất cả hứng với những người vừa không chuyên nghiệp vừa tự cho mình là đúng.”

Tuệ Khanh tức đến phát cười, cũng không định sẽ im lặng: “Đến cả cây đàn đi theo anh còn không được anh tôn trọng, thì anh nghĩ anh có thể nói về những người ở đây như thế sao?”

“Mày…” Đức Trí quay phắt lại, ánh mắt long lên sòng sọc.

“Giờ anh còn thể hiện sự vô văn hoá trong cả câu nói à? Chúng ta không phải kẻ thù không đội trời chung, hay thân thiết quá mức để anh kêu tôi như thế.” Tuệ Khanh mỉa mai, để mặc cho lời nói tuôn trào khỏi miệng.

Những người đi cùng lập tức vuốt cho Đức Trí bớt giận xong kéo hắn đi, để mặc Tuệ Khanh một mình ở trong phòng. Cô thở hắt ra một hơi, cả người dựa vào bàn, bàn tay vẫn còn run rẩy vì lo sợ sẽ bị hắn làm xằng làm bậy. Cô tự nhận bản thân vô cùng to gan mới dám đối đầu trực diện như thế, nếu lỡ bị trả thù, cô thật sự không biết phải xử lý ra sao, đúng là cái miệng nhanh hơn não.

Thấy thời gian cũng không còn quá sớm, cả buổi sáng xem như lên trường một cách tốn công tốn sức. Tuệ Khanh mua đại một chiếc bánh ngọt để lót dạ, rồi vào phòng học buổi chiều để nghỉ ngơi. Đang đánh một giấc ngon lành, bả vai cô bị ai đó đánh nhẹ. Cô mở cặp mắt còn ngái ngủ, thấy người tới là Tâm Dao thì vui mừng khôn xiết.

“Mày đi học lại rồi à? Đã khoẻ chưa?” Tuệ Khanh ôm lấy cánh tay của Tâm Dao, thể hiện nỗi nhớ nhung và thiếu hơi bạn thân.

“Ừ tao ổn rồi, mà sao nhìn mày mệt mỏi thế?” Tâm Dao nhíu mày, nhận thấy tâm trạng của Tuệ Khanh có gì đó không ổn nên hỏi thăm.

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Đây ko phải là miệng nhanh hơn não, mà con người thẳng thắn bộc trực thì luôn có hành động và lời nói mất lòng tiểu nhân. Cái này gọi là sự thật mất lòng

2023-09-08

15

Ya 🐥

Ya 🐥

.

2023-06-29

2

Ya 🐥

Ya 🐥

hong sao chị.....có anh Khang bảo kê hong sợ gì nè 🤣chị còn là bạn thân của vợ đô đốc mà

2023-06-29

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Sao Lại Là Bác Sĩ Nam?
2 Chương 2: Ngất Lịm Trên Cành Cây
3 Chương 3: Mất Trong Sạch Hai Lần Dưới Một Bàn Tay
4 Chương 4: Hai Lần Chạm Mặt (1)
5 Chương 5: Hai Lần Chạm Mặt (2)
6 Chương 6: Túc Trực Bên Cạnh
7 Chương 7: Ước Mơ Bị Phản Đối
8 Chương 8: Quay Đầu Làm Lại
9 Chương 9: Đừng Can Thiệp Vào Chuyện Riêng Của Tôi
10 Chương 10: Lại Gặp Ở Cửa Hàng Tiện Lợi
11 Chương 11: Em Là Người Rất Đặc Biệt?
12 Chương 12: Bạn Thân Tâm Dao
13 Chương 13: Báo Cáo Bữa Ăn
14 Chương 14: Trả Đũa Mai Thuỷ
15 Chương 15: Chạnh Lòng
16 Chương 16: Hiểu Lầm Người Nhà Họ Triệu
17 Chương 17: Gặp Trở Ngại Trong Việc Tìm Kiếm Bạn Đồng Hành
18 Chương 18: Miệng Nhanh Hơn Não
19 Chương 19: Bị Đẩy Vào Tên Biến Thái
20 Chương 20: Bảo Lãnh
21 Chương 21: Lòng Tốt Bị Lợi Dụng
22 Chương 22: Lập Nhóm Với Hoàng Phúc
23 Chương 23: Tái Khám Đi Kèm Đôi Co
24 Chương 24: Biết Được Âm Mưu Của Mỹ Ngọc
25 Chương 25: Bị Bịt Miệng Trong Bệnh Viện
26 Chương 26: Tự Nhủ Với Lòng
27 Chương 27: Đau Chân Gặp Đau Lưng
28 Chương 28: Được Giải Toả Cảm Xúc
29 Chương 29: Mát Lạnh
30 Chương 30: Dối Lừa Xem Mắt
31 Chương 31: Thay Đổi Thứ Tự Trình Diễn
32 Chương 32: Buổi Biểu Diễn Của Tuệ Khanh
33 Chương 33: Nhận Danh Thiếp
34 Chương 34: Bảo Vy Chặn Đường
35 Chương 35: Đến Căn Nhà Mới Ngay Trong Đêm
36 Chương 36: Phản Kháng Thắng Lợi
37 Chương 37: Đi Nhờ Xe Chú
38 Chương 38: Nhận Sự Ái Mộ
39 Chương 39: Cấp Cứu Bệnh Nhân
40 Chương 40: Chức Trách Của Bác Sĩ
41 Chương 41: Mượn Bờ Vai
42 Chương 42: Hoài Khang Dỗi Hờn
43 Chuong 43: Tôi… Xin Lỗi
44 Chương 44: Con Đường Bao Tử
45 Chương 45: Đến Gặp Quản Lý Ái Thi
46 Chương 46: Đi Siêu Thị
47 Chương 47: Không Cho Vào Bếp
48 Chương 48: Lựa Chọn Công Việc
49 Chương 49: Bát Nui Hồi Sức
50 Chương 50: Ngày Đầu Đến Phim Trường
51 Chương 51: Bài Học Đắt Giá
52 Chương 52: Tránh Mặt
53 Chương 53: Gặp Lại Chí Trung
54 Chương 54: Không Liên Quan Đến Chú
55 Chương 55: Bỏ Lỡ
56 Chương 56: Chí Trung Giải Bày Tấm Lòng
57 Chương 57: Như Hai Người Xa Lạ
58 Chương 58: Tôi Thích Chú
59 Chương 59: Chính Thức Bên Nhau
60 Tin hot vào 01/08
61 Chương 60: Từ Chối Chí Trung
62 Chương 61: Bộ Mặt Thật
63 Chương 62: Chú Người Yêu Ra Sân
64 Chương 63: Gia Cảnh Của Tuệ Khanh
65 Chương 64: Nhắm Mắt Làm Liều
66 Chương 65: Hạ Gục Biến Thái
67 Chương 66: Nụ Hôn Hỏi Tội
68 Chương 67: Ấn Chặt Xuống (H thoáng qua)
69 Chương 68: Bảo Vệ Em Bằng Cả Tuổi Già Sức Yếu!
70 Chương 69: Không Để Em Tủi Thân!
71 Chương 70: Cho Em Nếm Một Chút! (H la liếm)
72 Chương 71: Tiến Thêm Một Bước (H tan chảy)
73 Chương 72: Bài Múa Cho Gia Đình
74 Chương 73: Thư Giãn Nỗi Sợ
75 Chương 74: Bị Bỏ Thuốc (H lung linh)
76 Chương 75: Chạm Vào Em Đi! (H chủ động)
77 Chương 76: Mối Tình Đầu
78 Chương 77: Bữa Cơm Đoàn Viên
79 Chương 78: Công Khai Với Người Nhà
80 Chương 79: Tin Đồn Hẹn Hò Của Hoài Khang
81 Chương 80: Khoảng Cách Dần Xa
82 Chương 81: Biết Được Sự Thật Phía Sau
83 Chương 82: Bên Cạnh Chăm Sóc
84 Chương 83: Kết Thúc Có Hậu
85 Tri Ân
86 Hoàn Thành Bộ Truyện Thứ Ba
87 Lập nhóm tâm sự
Chapter

Updated 87 Episodes

1
Chương 1: Sao Lại Là Bác Sĩ Nam?
2
Chương 2: Ngất Lịm Trên Cành Cây
3
Chương 3: Mất Trong Sạch Hai Lần Dưới Một Bàn Tay
4
Chương 4: Hai Lần Chạm Mặt (1)
5
Chương 5: Hai Lần Chạm Mặt (2)
6
Chương 6: Túc Trực Bên Cạnh
7
Chương 7: Ước Mơ Bị Phản Đối
8
Chương 8: Quay Đầu Làm Lại
9
Chương 9: Đừng Can Thiệp Vào Chuyện Riêng Của Tôi
10
Chương 10: Lại Gặp Ở Cửa Hàng Tiện Lợi
11
Chương 11: Em Là Người Rất Đặc Biệt?
12
Chương 12: Bạn Thân Tâm Dao
13
Chương 13: Báo Cáo Bữa Ăn
14
Chương 14: Trả Đũa Mai Thuỷ
15
Chương 15: Chạnh Lòng
16
Chương 16: Hiểu Lầm Người Nhà Họ Triệu
17
Chương 17: Gặp Trở Ngại Trong Việc Tìm Kiếm Bạn Đồng Hành
18
Chương 18: Miệng Nhanh Hơn Não
19
Chương 19: Bị Đẩy Vào Tên Biến Thái
20
Chương 20: Bảo Lãnh
21
Chương 21: Lòng Tốt Bị Lợi Dụng
22
Chương 22: Lập Nhóm Với Hoàng Phúc
23
Chương 23: Tái Khám Đi Kèm Đôi Co
24
Chương 24: Biết Được Âm Mưu Của Mỹ Ngọc
25
Chương 25: Bị Bịt Miệng Trong Bệnh Viện
26
Chương 26: Tự Nhủ Với Lòng
27
Chương 27: Đau Chân Gặp Đau Lưng
28
Chương 28: Được Giải Toả Cảm Xúc
29
Chương 29: Mát Lạnh
30
Chương 30: Dối Lừa Xem Mắt
31
Chương 31: Thay Đổi Thứ Tự Trình Diễn
32
Chương 32: Buổi Biểu Diễn Của Tuệ Khanh
33
Chương 33: Nhận Danh Thiếp
34
Chương 34: Bảo Vy Chặn Đường
35
Chương 35: Đến Căn Nhà Mới Ngay Trong Đêm
36
Chương 36: Phản Kháng Thắng Lợi
37
Chương 37: Đi Nhờ Xe Chú
38
Chương 38: Nhận Sự Ái Mộ
39
Chương 39: Cấp Cứu Bệnh Nhân
40
Chương 40: Chức Trách Của Bác Sĩ
41
Chương 41: Mượn Bờ Vai
42
Chương 42: Hoài Khang Dỗi Hờn
43
Chuong 43: Tôi… Xin Lỗi
44
Chương 44: Con Đường Bao Tử
45
Chương 45: Đến Gặp Quản Lý Ái Thi
46
Chương 46: Đi Siêu Thị
47
Chương 47: Không Cho Vào Bếp
48
Chương 48: Lựa Chọn Công Việc
49
Chương 49: Bát Nui Hồi Sức
50
Chương 50: Ngày Đầu Đến Phim Trường
51
Chương 51: Bài Học Đắt Giá
52
Chương 52: Tránh Mặt
53
Chương 53: Gặp Lại Chí Trung
54
Chương 54: Không Liên Quan Đến Chú
55
Chương 55: Bỏ Lỡ
56
Chương 56: Chí Trung Giải Bày Tấm Lòng
57
Chương 57: Như Hai Người Xa Lạ
58
Chương 58: Tôi Thích Chú
59
Chương 59: Chính Thức Bên Nhau
60
Tin hot vào 01/08
61
Chương 60: Từ Chối Chí Trung
62
Chương 61: Bộ Mặt Thật
63
Chương 62: Chú Người Yêu Ra Sân
64
Chương 63: Gia Cảnh Của Tuệ Khanh
65
Chương 64: Nhắm Mắt Làm Liều
66
Chương 65: Hạ Gục Biến Thái
67
Chương 66: Nụ Hôn Hỏi Tội
68
Chương 67: Ấn Chặt Xuống (H thoáng qua)
69
Chương 68: Bảo Vệ Em Bằng Cả Tuổi Già Sức Yếu!
70
Chương 69: Không Để Em Tủi Thân!
71
Chương 70: Cho Em Nếm Một Chút! (H la liếm)
72
Chương 71: Tiến Thêm Một Bước (H tan chảy)
73
Chương 72: Bài Múa Cho Gia Đình
74
Chương 73: Thư Giãn Nỗi Sợ
75
Chương 74: Bị Bỏ Thuốc (H lung linh)
76
Chương 75: Chạm Vào Em Đi! (H chủ động)
77
Chương 76: Mối Tình Đầu
78
Chương 77: Bữa Cơm Đoàn Viên
79
Chương 78: Công Khai Với Người Nhà
80
Chương 79: Tin Đồn Hẹn Hò Của Hoài Khang
81
Chương 80: Khoảng Cách Dần Xa
82
Chương 81: Biết Được Sự Thật Phía Sau
83
Chương 82: Bên Cạnh Chăm Sóc
84
Chương 83: Kết Thúc Có Hậu
85
Tri Ân
86
Hoàn Thành Bộ Truyện Thứ Ba
87
Lập nhóm tâm sự

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play