[Minsung] Truy Tìm Vết Tích Kẻ Phạm Tội
1. Quá khứ
Sau sự flop của hai bộ [Hanlix] với [SeungIn] kia thì tôi đã quyết định quay lại với Minsung
Tôi nghĩ tôi đã bị dính lời nguyền 1 hit, sau bộ "Không tên" kia thì chẳng ai thèm quan tâm tui nữa 😐. Mà giờ đọc lại mới thấy truyện của mình trẻ trâu voãi ò, kiểu không hiểu sao lúc đấy lại viết được như thế luôn
Nhưng mà dù sao thì cũng cảm ơn mấy bà đã ủng hộ bộ kia của tui
Tôi nhớ, mẹ đã từng nói với tôi như thế này: "Cuộc sống này khắc nghiệt hơn con tưởng nhiều. Thế giới này tàn nhẫn gấp vạn lần trong những bộ phim đẫm máu cha con hay xem. Vậy nên, nếu muốn sống được ở nơi hà khắc đến nghẹt thở này, đôi lúc con phải tàn nhẫn theo nó. Với một đứa chưa từng trải như con thì đâu biết ngoài kia ra sao chứ! Thế giới này mang nhiều màu sắc lắm, không chỉ đơn thuần là màu hồng mà các con biết đâu."
Ấy là lời cuối cùng bà nói với chúng tôi. Sau lần ấy, cả tôi lẫn thằng Felix được chú nhận nuôi. Chúng tôi được học cách tự vệ, rõ ràng hơn thì là học võ. Nhưng tôi thích học về dao hơn. Đầu tiên là cách cầm dao, rồi đến vung dao, cuối cùng là chém. Dĩ nhiên chúng tôi vẫn được chú dạy về thói quen sinh hoạt đời thường, nhưng có lẽ sự tàn nhẫn đã ăn sâu vào trong máu nên cả hai đứa tôi chẳng quan tâm đến mấy thứ vặt vãnh đó nữa.
Cứ tưởng, chúng tôi sẽ mãi được nằm trong vỏ bọc của chú, sẽ mãi được chú chăm sóc hệt như một đứa con thì...
Ngày hôm ấy, ngôi nhà nhỏ của chú bỗng nhiên bốc cháy. Lửa lan đến tận phòng ngủ của hai đứa tôi. Đến lúc tỉnh giấc thì giường của thằng Felix đã cháy rụi. Tôi chỉ biết ôm nó vào lòng, cầu mong chú của tôi khi ấy đang đi làm xa quay trở về càng nhanh càng tốt.
Từ trong ngọn lửa đang bốc cháy dữ dội, một bóng người quen thuộc lao tới ôm chặt lấy hai đứa tôi rồi lại chạy ngược ra ngoài. Ra đến gần cửa chính, chú mất đà, chúng tôi vì thế mà ngã nhào, lăn lông lốc ra ngoài sân.
Tôi ngước mặt lên nhìn. Một đám người trùm kín đầu, tay thì súng ống, tay thì gậy gộc, còn có tay thì lại cầm con dao và cả cây kiếm Nhật. Tôi bỗng chốc khựng lại. Dù cho đã trải qua nhiều trận đánh nhau, vung chém đến sứt đầu mẻ trán là thế nhưng khi đứng trước nguy hiểm, tôi lại chẳng thể kiểm soát cơ thể mình, chỉ biết run lên từng cơn sợ hãi.
Tôi thét lên khi thấy một tên đầu đỏ choé bế thốc Felix lên vai, ung dung bước lên chiếc xe ngựa đã đậu sẵn ở đó.
Han Jisung
Lee Felix! Trả Felix đây! Mày không được mang nó đi! Tên đầu đỏ choé kia! Bị điếc hả thằng chó!
Tôi thấy nó không phản kháng lại, có lẽ đã ngất lịm đi rồi.
Tôi nhổm người dậy, toan lao tới chỗ gã kia thì đám người trước mặt chặn tôi lại.
Đa năng
Đối thủ của mày ở đây này, bộ muốn đi là đi hả?
Đa năng
S: Seo Changbin, bên này nhờ cậu.
Tôi liếc nhìn gã tên Seo Changbin kia. Gã ta phải to hơn tôi cả chục lần, có khi hắn chỉ cần dùng tay không là đã có thể siết chết tôi. Tình hình có vẻ đã gay go hơn rồi.
Seo Changbin
Nhõi con à, phiền nhóc tránh qua một bên cho tụi này xử lí hắn.
Hắn chỉ về hướng nơi mà chú tôi đang nằm. Chú yếu ớt kêu lên những tiếng cầu cứu. Dưới những thanh gỗ đang đè bẹp mình, bàn tay chú thò ra tạo thành chữ O, chỉ có ngón út là đưa lên.
Kí tự này chú thường sử dụng trong những trận đấu, khi đối thủ quá mạnh và muốn tôi rút lui. Tôi mon men bò tới gần chú, gã to lớn cũng đi sát theo sau. Tôi chỉ kịp nằm ngửa, dùng chân đá được một thanh gỗ ra khỏi người chú.
Đa năng
Chú: Han... Han... Con phải cứu Felix, phải cứu lấy bản thân. Chạy đi, chạy mau lên! Chú không còn sức để chạy cùng con đâu... Kệ chú đi...
Seo Changbin
Lảm nhảm hoài.
Gã bất ngờ xuất hiện, nâng cơ thể tôi lên, ném mạnh vào tường.
Seo Changbin
Đã nói rồi mà không nghe. Trẻ con mà hư là sẽ bị phạt đó nghe chưa?
Tôi rút con dao từ trong túi quần ra, lấy đà nhảy bổ lên đầu hắn, đâm mạnh vào vai trái làm hắn đau điếng. Tôi vẫn tư thế đó, kề con dao sắc lẹm vào cổ hắn, nước mắt nước mũi đã tèm lem:
Han Jisung
Mày... với đống cơ bắp của mày, bọn tao có thể ăn cả tuần đấy.
Bỗng một lực kéo tôi xuống từ đằng sau. Tôi chỉ kịp cứa nhẹ vào cổ hắn, sau đó ngã phịch xuống nền đất lạnh lẽo.
Seo Changbin
Đến muộn quá đấy. Muộn hơn tí nữa là cái mạng phèn này không còn nữa đâu, Shin Ryujin.
Shin Ryujin
Như cậu mà cũng để đứa nhóc ti ti này trèo đầu cưỡi cổ hả?
Seo Changbin
Im đi, mục tiêu đang ở trước mắt kia kìa.
Shin Ryujin
Hiểu rồi, chém một phát là xong chứ gì.
Seo Changbin
Nếu được vậy thì đã tốt. Đem hắn về, tra tấn tới chết thì thôi.
Seo Changbin
Thả nó đi. Tôi không muốn mang tiếng là bạo hành trẻ em đâu.
Ả ta bước qua mặt tôi, dần tiến đến nơi chú tôi nằm. Tôi nắm chặt con dao, đứng phắt dậy, đâm mạnh vào mạn sườn của gã ta.
Han Jisung
S-Sao mày không bị sao hết?
Seo Changbin
Với cái lưỡi dao cùn ấy của mày thì đâu thể làm lại tao.
Đa năng
SeoCB, để tôi xử lí nó cho!
Seo Changbin
Ờ, thoải mái.
Rồi tên áo đen giật lấy con dao từ tay tôi, đè tôi xuống đất, bóp chặt cổ tôi:
Đa năng
Tạm biệt nhé, nhóc con.
Tôi dần mất đi ý thức nhưng môi vẫn mấp máy gọi tên Felix và chú. Khi mà tôi nghĩ mình sẽ chết dưới tay hắn thì...
Đa năng
Chú: Han Jisung! Đứng dậy!
Tôi mở mắt ti hí nhìn thì thấy chú bị ả đàn bà khi nãy lôi đi không chút thương tiếc, đôi tay đã bị trói chặt nên không làm được gì. Chú mở to mắt ra nhìn tôi, hai hàng lệ vẫn trào ra khỏi hốc mắt.
Tôi nhắm chặt mắt lại. Có lẽ sau này, tôi sẽ không bao giờ được gặp lại chú và Felix nữa. Tạm biệt, mọi người...
Tôi chỉ thoáng thấy một dáng người mảnh khảnh, đâm con dao chặt xương lợn xuống gáy hắn ta. Và rồi... Tôi ngất lịm đi mất tiêu nên không có và rồi.
Comments
Kie
Viết hay v trời🙀🙀
2023-07-06
3
Thanh Thanh 🌷
Ủa chị iu:)
2023-06-17
4