Chương 2: Bí mật bại lộ (2)

“Đêm hôm đó không xảy ra chuyện gì giữa hai chúng ta và tôi không hề làm gì cô. Hôm qua mới là lần đầu tiên của cô, đúng chứ?”

Trước sự tra khảo của Ngụy Thế Quân, Sở Sinh Trang vội phủ nhận:

“Không đúng, vết máu trên giường là do em... đến ngày.”

“Cô nghĩ tôi dễ bị lừa đến vậy sao? Cái lý do này của cô cũng quá miễn cưỡng rồi đấy.”

“Em không lừa anh. Lần trước anh cũng đã thấy rồi mà, đây quả thực không phải lần đầu của em. Hơn nữa, anh cũng đâu biết được em khi nào thì đến ngày.”

Ngụy Thế Quân nhếch mép:

“Vậy thì cho người kiểm tra, nhưng tôi chắc chắn cô chưa đến ngày.”

Sở Sinh Trang cảm thấy bản thân đã đuối lý vì sự thật là đêm qua mới là lần đầu tiên của cô.

Hai tháng trước là lễ mừng thọ của Ngụy lão gia được tổ chức ở khách sạn Ngụy Bắc, những người trong giới hào môn đều có mặt đông đủ. Sở Sinh Trang vì muốn được gặp anh nên đã theo bố mình đến dự nhưng lại chỉ dám đứng từ xa nhìn anh, đến khi thấy Ngụy Thế Quân đã uống say muốn về phòng nghỉ cô mới đi đến đỡ anh.

Vừa vào đến cửa phòng thì Ngụy Thế Quân đã nôn hết ra quần áo, Sở Sinh Trang đành phải thay đồ rồi mặc tạm áo choàng ngủ được chuẩn bị sẵn trong phòng cho anh. Đến khi chuẩn bị ra về thì chính anh là người đã nắm chặt tay cô không buông. Vào khoảnh khắc ấy trái tim bé nhỏ của cô như hẫng đi một nhịp sau đó thì không ngừng đập liên hồi. Cô cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ lòng bàn tay anh, thứ hơi ấm khiến hai gò má cô thoáng ửng hồng, một xúc cảm đưa Sở Sinh Trang trở về với chín năm về trước khi cô gặp anh lần đầu tiên.

Đang miên man suy nghĩ thì bị một lực lớn kéo xuống giường, ngay lúc ngoảnh lại thì thấy Ngụy Thế Quân đã ngồi dậy từ bao giờ. Anh đưa ánh mắt mơ màng đầy dụ hoặc lên nhìn cô gái trước mặt, từng hơi thở cay nồng men rượu phả vào chóp mũi khiến mặt Sở Sinh Trang đã đỏ nay càng đỏ hơn. Khoảng cách giữa hai người lúc này gần như bằng không. Mùi thơm tự nhiên thanh thuần tựa như một loài hoa hòa quyện cùng với hương Whisky tạo nên một mùi hương quyến rũ say đắm lòng người khiến Ngụy Thế Quân dần mất đi hoàn toàn sự tỉnh táo, ánh mắt bắt đầu không yên phận mà di chuyển xuống đôi môi màu hoa anh đào, yết hầu chuyển động lên xuống không ngừng, dường như dưới đôi mắt của một kẻ say thì mọi thứ đều trở nên hấp dẫn dụ hoặc đến khó tả.

Bất ngờ anh đưa tay luồn qua sau gáy kéo cô về phía mình, mi mắt đồng thời khép lại ngay khi hai đôi môi ấy chạm vào nhau. Sở Sinh Trang mở to hai mắt nhìn người đàn ông đang được phóng đại trước mặt mà ngây ngốc, con tim lại một lần nữa đập đến mất kiểm soát, nụ hôn đầu của cô vậy mà thật sự trao cho người con trai này rồi?

Nụ hôn tuy có phần hơi vụng về nhưng nó lại quá đỗi ngọt ngào và trong sáng, phải chăng vì mang hương vị của mối tình đầu, một mối tình đơn phương chín năm...

Vốn còn đang thất thần thì liền bị anh đẩy xuống giường cứ thế đè ra hôn. Vị ngọt nơi đầu lưỡi dần lấp đầy lí trí, kích thích dục vọng bên trong con người. Ngụy Thế Quân dường như còn không có ý định chỉ dừng lại ở đó, tay lại theo mắt mà không yên phận dịch chuyển lung tung. Thấy anh có vẻ sắp mất kiểm soát Sở Sinh Trang có chút hoảng, dù gì thì cô cũng là mẫu phụ nữ khá truyền thống nên trong vấn đề nam nữ quả thật có hơi bảo thủ. Cô vội đẩy anh ra nhưng sức lực chênh lệch, mất khoảng mấy giây để bình tĩnh lại cô vươn tay cố với lấy ly nước lạnh đặt cạnh đầu giường rồi hất thẳng vào mặt Ngụy Thế Quân khiến anh lập tức dừng hành động của mình lại:

“Khụ... Khụ...”

Dường như có phần tỉnh táo hơn trước Ngụy Thế Quân buông cô ra, nằm sang một bên nhưng cánh tay vẫn không quên giữ chặt người bên cạnh rồi ngủ thiếp đi. Sở Sinh Trang nằm trong vòng tay anh, hưởng thụ cái cảm giác ấm áp mà cô hằng mong đợi, mãi cũng không muốn thoát ra...

Đến sáng ngày hôm sau, Sở Sinh Trang vừa bước ra từ phòng tắm thì nghe tiếng gõ cửa bên ngoài. Cửa vừa mở, ngay trước mắt cô lúc này là mẹ của Ngụy Thế Quân. Cả hai đều bất ngờ khi trông thấy đối phương...

“Mẹ nghe nhân viên phục vụ nói tối qua có một cô gái đưa con về phòng nghỉ, thật không ngờ lại là Sở Sinh Trang. Hai đứa...”

Ngụy Thế Quân cau mày nhìn Sở Sinh Trang, cô liền co người lại sợ hãi.

Bộp!!!

“Thế Quân, có mẹ ở đây mà con còn dám dở thói ăn hiếp Sinh Trang sao? Đủ lông đủ cánh rồi nên giờ muốn tạo phản hả?”

Ngụy phu nhân tức giận đập tay xuống bàn nhưng ngay sau đó liền quay sang dịu dàng hỏi han cô:

“Sinh Trang à, hai đứa tối qua không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Có cô làm chủ cho con không cần phải sợ ai cả, cứ nói thật ra cô sẽ bắt nó chịu trách nhiệm.”

Sở Sinh Trang liếc nhìn Ngụy Thế Quân rồi lại nhìn Ngụy phu nhân, cô hiện tại chính là đang xung đột nội tâm.

Nếu nói rằng tối qua hai người đúng là đã xảy ra chuyện nam nữ thì Ngụy phu nhân sẽ bắt Ngụy Thế Quân chịu trách nhiệm như thế nào đây? Sẽ không phải là bắt anh kết hôn với cô chứ? Tới mức đó sao? Cô còn không mang thai thì đâu cần thiết phải kết hôn, nhưng cũng không phải là không có khả năng đó. Được làm vợ của Ngụy Thế Quân anh chính là ước mơ lớn nhất trong cuộc đời cô. Cơ hội tốt như vậy mà không nắm bắt thì liệu sau này người hối hận có phải là chính bản thân cô hay không?

Nhưng nếu làm như vậy thì chẳng khác nào Sở Sinh Trang đã lừa dối chính người mình yêu thương nhất, cô không muốn như vậy. Hơn nữa, người nói dối luôn phải sống trong lo sợ. Lo lắng bí mật của bản thân sẽ bị bại lộ, sợ phải đối mặt với sự thật, sợ phải trả giá cho những gì mình đã gây ra.

“Cô nói mau đi, nếu xảy ra thật thì cũng coi như là sự cố, còn nếu lỡ có thai thì...”_Sở Sinh Trang liền quay sang nhìn Ngụy Thế Quân khiến anh có chút ngập ngừng

“Còn nếu nữa sao? Chắc chắn là thật rồi.”_Ngụy phu nhân nói chen vào, ánh mắt đồng thời hướng về phía chiếc giường đang nhăn nhúm lộn xộn chăn gối kia

Sở Sinh Trang liền nhìn theo bà, dường như có gì đó không đúng thì phải, trên chiếc ga trải giường trắng tinh đó xuất hiện một vài vệt bẩn màu đỏ đậm, trong bối cảnh như hiện tại thì ai nhìn vào cũng sẽ đoán ngay ra đó là vết máu bị khô. Nhưng là do đâu mà có? Tối qua rõ ràng không xảy ra chuyện gì mà. Sở Sinh Trang không tin vào mắt mình, cô định đi đến kiểm chứng thì Ngụy phu nhân lên tiếng:

“Thế Quân, con làm sao uống say đến mức không nhớ gì như vậy hả? Bây giờ dù không nói ra thì mọi chuyện cũng đã quá rõ ràng rồi. Con phải có trách nhiệm nhiệm với con bé.”

“Nhưng cô à...”_Sở Sinh Trang tính nói ra sự thật nhưng liền bị ngăn lại

“Con không cần phải sợ nó, để đấy cô xử lý.”

“Như con đã nói rồi đó, dù sao cũng chỉ là sự cố.”_Ngụy Thế Quân thờ ơ

“Mẹ đã dạy con thế nào? Là một thằng đàn ông thì phải có trách nhiệm với những gì mình đã làm. Con đây là đang làm càn gì vậy hả?”_Ngụy phu nhân tức giận đập mạnh tay xuống bàn

“...”

Hot

Comments

Ớt Chỉ Thiên

Ớt Chỉ Thiên

Thôi xong rôi anh ơi

2023-07-01

2

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Bí mật bại lộ (1)
2 Chương 2: Bí mật bại lộ (2)
3 Chương 3: Bí mật bại lộ (3)
4 Chương 4: Bữa cơm đầu tiên khi về làm dâu
5 Chương 5: Uyên Hạ
6 Chương 6: Ngất xỉu
7 Chương 7: Thuốc tránh thai
8 Chương 8: Xứng sao?
9 Chương 9: Bữa cơm tối (1)
10 Chương 10: Bữa cơm tối (2)
11 Chương 11: Trả ơn, mắc nợ
12 Chương 12: Bữa tối tại dinh thự Ngụy Viên
13 Chương 13: Bại lộ
14 Chương 14: Nằm viện
15 Chương 15: Giúp đỡ tình địch
16 Chương 16: Bữa tiệc đau thương (1)
17 Chương 17: Bữa tiệc đau thương (2)
18 Chương 18: Biến thù thành bạn
19 Chương 19: Mối tình đầu của Ngụy Thế Quân
20 Chương 20: Sự ngọt ngào giả dối
21 chương 21: Vợ à! Chúc em sinh nhật vui vẻ!
22 Chương 22: Chậu anh thảo muộn
23 Chương 23: Bị cưỡng bức
24 Chương 24: Thay vì yêu người mình yêu thì hãy yêu người yêu mình
25 Chương 25: Nụ hôn chuồn chuồn phớt
26 Chương 26: Tập tài liệu bí ẩn
27 Chương 27: Bỏ mặc không cứu
28 Chương 28: Thứ không thuộc về mình thì mãi mãi không là của mình
29 Chương 29: Ngày tàn của Sở Gia! (1)
30 Chương 30: Ngày tàn của Sở Gia (2)
31 Chương 31: Ngày tàn của Sở gia! (3)
32 Chương 32: Ngày tàn của Sở Gia (4)
33 Chương 33: Chúng ta ly hôn đi
34 Chương 34: Chị dâu
35 Chương 35: Chết tâm
36 Chương 36: Gặp được anh là bất hạnh lớn nhất cuộc đời tôi!
37 Chương 37: Sự thật đằng sau
38 Chương 38: Tôi xin lỗi!
39 Chương 39: Không đủ dũng khí
40 Chương 40: Ngụy Bắc phá sản
41 Chương 41: Quay lại thành phố S
42 Chương 42: Lời xin lỗi và cảm ơn
43 Chương 43: Là anh cố tình về nhà chỉ để gặp em
44 Chương 44: Anh không đồng ý ly hôn!
45 Chương 45: Hàn Dạ Nam
46 Chương 46: Chung chuyến bay
47 Chương 47: Phải khiến cô ấy thật hạnh phúc!
48 Chương 48: Xin chào! Tôi là Hàn Dạ Nam.
49 Chương 49: Đánh dấu chủ quyền!
50 Chương 50: Lời hứa!
51 Chương 51: Gián điệp
52 Chương 52: Vị trí chủ tịch Sở Trác
53 Chương 53: Kỳ tích
54 Chương 54: Mất trí nhớ
55 Chương 55: Cho anh một cơ hội!
56 Chương 56: Thomas Damond
57 Chương 57: Là người của Hàn Thị
58 Chương 58: Chú hạc giấy
59 Chương 59: Ký ức năm lên tám
60 Chương 60: Chiếc bánh sandwich
61 Chương 61: Cứu người không nên cứu
62 Chương 62: Vụ tại nạn của Tố Ngọc Ngọc
63 Chương 63: Bữa tối bất ổn
64 Chương 64: Gặp lại Thomas Damond
65 Chương 65: Hiểu lầm được gỡ bỏ
66 Chương 66: Tôi đã từ bỏ rồi.
67 Chương 67: Bố tỉnh lại rồi!
68 Chương 68: Cùng đi mua sắm
69 Chương 69: Khâm - Linh hội ngộ
70 Chương 70: Gặp chị trông em bất ngờ nhỉ?
71 Chương 71: Anh ấy thích chị ấy
72 Chương 72: Kết thúc rồi!
73 Chương 73: Say rượu tìm đến cửa
74 Chương 74: Vợ à!
75 Chương 75: Công khai thân phận
76 Chương 76: Xuân dược
77 Chương 77: Diện tình nghi
78 Chương 78: Lời chúc sau ly hôn
79 Chương 79: Đi khám sức khỏe
80 Chương 80: Phó chủ tịch Sở
81 Chương 81: Mặt nạ bị gỡ xuống
82 Chương 82: Ăn tối tại biệt thự Sở Gia
83 Chương 83: Người đó chính là anh!
84 Chương 84: Đánh bom khủng bố
85 Chương 85: Xin đừng âm dương cách biệt!
86 Chương 86: Cậu ta sẽ không chết!
87 Chương 87: Làm giả giấy báo kết quả
88 Chương 88: Phẫu thuật thành công!
89 Chương 89: Ngã cầu thang
90 Chương 90: Lật tẩy
91 Chương 91: Thương cho roi cho vọt!
92 Chương 92: Chịu trách nhiệm!
93 Chương 93: Anh ấy...đã đi rồi sao?
94 Chương 94: Tiệc thành lập công ty
95 Chương 95: Hạc giấy trên cây anh thảo muộn
96 Chương 96: Lời tỏ tình
97 Chương 97: Anh hối hận rồi!
98 Chương 98: Cho cơ hội!
99 Chương 99: 3287 - Hoàn
Chapter

Updated 99 Episodes

1
Chương 1: Bí mật bại lộ (1)
2
Chương 2: Bí mật bại lộ (2)
3
Chương 3: Bí mật bại lộ (3)
4
Chương 4: Bữa cơm đầu tiên khi về làm dâu
5
Chương 5: Uyên Hạ
6
Chương 6: Ngất xỉu
7
Chương 7: Thuốc tránh thai
8
Chương 8: Xứng sao?
9
Chương 9: Bữa cơm tối (1)
10
Chương 10: Bữa cơm tối (2)
11
Chương 11: Trả ơn, mắc nợ
12
Chương 12: Bữa tối tại dinh thự Ngụy Viên
13
Chương 13: Bại lộ
14
Chương 14: Nằm viện
15
Chương 15: Giúp đỡ tình địch
16
Chương 16: Bữa tiệc đau thương (1)
17
Chương 17: Bữa tiệc đau thương (2)
18
Chương 18: Biến thù thành bạn
19
Chương 19: Mối tình đầu của Ngụy Thế Quân
20
Chương 20: Sự ngọt ngào giả dối
21
chương 21: Vợ à! Chúc em sinh nhật vui vẻ!
22
Chương 22: Chậu anh thảo muộn
23
Chương 23: Bị cưỡng bức
24
Chương 24: Thay vì yêu người mình yêu thì hãy yêu người yêu mình
25
Chương 25: Nụ hôn chuồn chuồn phớt
26
Chương 26: Tập tài liệu bí ẩn
27
Chương 27: Bỏ mặc không cứu
28
Chương 28: Thứ không thuộc về mình thì mãi mãi không là của mình
29
Chương 29: Ngày tàn của Sở Gia! (1)
30
Chương 30: Ngày tàn của Sở Gia (2)
31
Chương 31: Ngày tàn của Sở gia! (3)
32
Chương 32: Ngày tàn của Sở Gia (4)
33
Chương 33: Chúng ta ly hôn đi
34
Chương 34: Chị dâu
35
Chương 35: Chết tâm
36
Chương 36: Gặp được anh là bất hạnh lớn nhất cuộc đời tôi!
37
Chương 37: Sự thật đằng sau
38
Chương 38: Tôi xin lỗi!
39
Chương 39: Không đủ dũng khí
40
Chương 40: Ngụy Bắc phá sản
41
Chương 41: Quay lại thành phố S
42
Chương 42: Lời xin lỗi và cảm ơn
43
Chương 43: Là anh cố tình về nhà chỉ để gặp em
44
Chương 44: Anh không đồng ý ly hôn!
45
Chương 45: Hàn Dạ Nam
46
Chương 46: Chung chuyến bay
47
Chương 47: Phải khiến cô ấy thật hạnh phúc!
48
Chương 48: Xin chào! Tôi là Hàn Dạ Nam.
49
Chương 49: Đánh dấu chủ quyền!
50
Chương 50: Lời hứa!
51
Chương 51: Gián điệp
52
Chương 52: Vị trí chủ tịch Sở Trác
53
Chương 53: Kỳ tích
54
Chương 54: Mất trí nhớ
55
Chương 55: Cho anh một cơ hội!
56
Chương 56: Thomas Damond
57
Chương 57: Là người của Hàn Thị
58
Chương 58: Chú hạc giấy
59
Chương 59: Ký ức năm lên tám
60
Chương 60: Chiếc bánh sandwich
61
Chương 61: Cứu người không nên cứu
62
Chương 62: Vụ tại nạn của Tố Ngọc Ngọc
63
Chương 63: Bữa tối bất ổn
64
Chương 64: Gặp lại Thomas Damond
65
Chương 65: Hiểu lầm được gỡ bỏ
66
Chương 66: Tôi đã từ bỏ rồi.
67
Chương 67: Bố tỉnh lại rồi!
68
Chương 68: Cùng đi mua sắm
69
Chương 69: Khâm - Linh hội ngộ
70
Chương 70: Gặp chị trông em bất ngờ nhỉ?
71
Chương 71: Anh ấy thích chị ấy
72
Chương 72: Kết thúc rồi!
73
Chương 73: Say rượu tìm đến cửa
74
Chương 74: Vợ à!
75
Chương 75: Công khai thân phận
76
Chương 76: Xuân dược
77
Chương 77: Diện tình nghi
78
Chương 78: Lời chúc sau ly hôn
79
Chương 79: Đi khám sức khỏe
80
Chương 80: Phó chủ tịch Sở
81
Chương 81: Mặt nạ bị gỡ xuống
82
Chương 82: Ăn tối tại biệt thự Sở Gia
83
Chương 83: Người đó chính là anh!
84
Chương 84: Đánh bom khủng bố
85
Chương 85: Xin đừng âm dương cách biệt!
86
Chương 86: Cậu ta sẽ không chết!
87
Chương 87: Làm giả giấy báo kết quả
88
Chương 88: Phẫu thuật thành công!
89
Chương 89: Ngã cầu thang
90
Chương 90: Lật tẩy
91
Chương 91: Thương cho roi cho vọt!
92
Chương 92: Chịu trách nhiệm!
93
Chương 93: Anh ấy...đã đi rồi sao?
94
Chương 94: Tiệc thành lập công ty
95
Chương 95: Hạc giấy trên cây anh thảo muộn
96
Chương 96: Lời tỏ tình
97
Chương 97: Anh hối hận rồi!
98
Chương 98: Cho cơ hội!
99
Chương 99: 3287 - Hoàn

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play