Chương 18: Biến thù thành bạn

Ngụy Tô Linh chính là người bạn thân duy nhất mà Sở Sinh Trang có vậy nên không có bất cứ lý do gì để cô phải làm như vậy cả. Việc Ngụy Thế Quân anh nói cứ như thể Ngụy Tô Linh đã chết rồi thật sự khiến cô không thể chấp nhận được, nó chẳng khác nào đã dập tắt đi tia hy vọng nhỏ nhoi trong cô. Ngụy Tô Linh bị như vậy đâu phải chỉ một mình anh đau, bản thân cô cũng đâu khác gì. Vậy tại sao lại chỉ có mình anh là được quyền tức giận lên người khác?

“Đúng! Sống thực vật thì vẫn có thể tỉnh lại nhưng em ấy đã như vậy hơn một năm rồi, là sống thực vật vĩnh viễn cô hiểu chưa hả? Vậy bây giờ chi bằng để tôi khiến cô giống như em ấy xem cô có tỉnh lại được hay không?”

Ngụy Thế Quân gằn giọng ngay sau đó liền túm lấy tóc Sở Sinh Trang, ấn đầu cô xuống đài phun nước cạnh đó.

Nước từ ngoài tràn vào mắt, mũi, khoang miệng, cả hai bên tai, phổi bắt đầu thiếu ôxy, hoạt động hô hấp không thể tiếp tục. Sở Sinh Trang không ngừng vùng vẫy muốn thoát ra khỏi cánh tay mạnh mẽ đang cố dìm mình xuống nước nhưng sức lực chênh lệch, càng vùng vẫy thì người đàn ông đó lại càng mạnh tay hơn, những ngón tay cứng cáp bóp chặt lấy gáy Sở Sinh Trang cứ thế mà ấn đầu cô xuống nước.

Nhìn người phụ nữ đang cố giãy giụa muốn thoát khỏi tay mình khóe môi Ngụy Thế Quân khẽ nhếch lên, lúc sau bàn tay ấy liền chuyển qua siết chặt mái tóc đã ướt sũng của cô rồi không hề thương tiếc mà giật mạnh lên. Sau gần một phút ngâm mặt trong nước cuối cùng cũng được thả ra, Sở Sinh Trang ho sặc sụa, vội vã hít thở không khí tìm kiếm ôxy để duy trì hô hấp.

“Sao hả? Cảm giác vùng vẫy dưới nước, thích chứ?”

Ngụy Thế Quân nâng cằm cô lên ép phải nhìn vào mắt mình, sau khi trông thấy dáng vẻ ướt như chuột lột cùng đôi mắt đỏ hoe vì dính nước lã của cô, anh hài lòng rời đi. Vừa ra đến cửa thì gặp Châu Bá An, trông thấy một bên ống tay áo của Ngụy Thế Quân ướt sũng anh ta có chút nghi ngờ nhưng chưa kịp hỏi thì đã thấy ở phía xa có thấp thoáng bóng dáng của một cô gái đang ngồi thất thần tựa bên thành đài phun nước, biết chắc đã có chuyện xảy ra anh ta vội chạy đến...

Thấy trước mắt mình đột nhiên xuất hiện một đôi giày da đen, Sở Sinh Trang ngẩng mặt lên nhìn. Trông cô bây giờ hết sức thảm thương, gương mặt được trang điểm kỹ càng giờ đây đã nhòe phấn, nước từ mái tóc chảy xuống hòa vào làm một cùng những giọt lệ đang không ngừng tuôn trào từ đôi mắt chất chứa đầy những vết thương và sự tuyệt vọng ấy.

Châu Bá An nhíu mày, thứ cảm giác chua xót bất ngờ dâng lên trong lòng. Anh ta liền cởi áo vest ngoài ra khoác lên người Sở Sinh Trang, cũng không dám nói gì và cũng chẳng biết nên nói gì. Suốt cả quãng đường Châu Bá An chỉ lặng im đi phía sau Sở Sinh Trang nhìn bóng lưng nhỏ bé cô độc cùng những bước chân chậm rãi, lững lờ, vô định của cô, gương mặt anh ta không một giây phút nào là dãn ra cả...

Sở Sinh Trang cứ đi, đi mãi cho đến khi ra đến bờ biển, cô thẫn thờ ngồi xuống tảng đá nhô lên giữa bãi cát gần đó, ánh mắt nhìn về phía xa nơi có những ngọn đèn nhỏ lênh đênh giữa mặt biển, đó cũng chính là nơi xảy ra vụ việc khiến mối quan hệ vốn dĩ rất tốt đẹp giữa cô và anh trong phút chốc liền trở nên tồi tệ đến không tưởng.

“Châu thiếu, anh không cần đi theo tôi đâu, tôi thì có thể làm sao được? Còn không phải là tôi đi hại người à, làm gì có ai mà hại được tôi cơ chứ?”_Sở Sinh Trang nhìn bóng đen nằm dài dưới đất mà chua xót nói

Biết bản thân đã bị phát hiện Châu Bá An liền đi đến ngồi xuống bên cạnh Sở Sinh Trang:

“Tôi không đi theo cô, chỉ là đột nhiên muốn hóng chút gió biển.”

“...”

“Này, cho cô. Tôi nghe nói tâm trạng tệ thì nên ăn đồ ngọt.”_Châu Bá An giơ ly Latte cùng một thanh socola ra trước mặt người ngồi bên cạnh

Sở Sinh Trang khẽ mỉm cười rồi nhận lấy:

“Cảm ơn anh! Nhưng tôi thường ăn đồ đắng khi buồn hơn.”

“Cô thích đồ đắng sao?”_Châu Bá An có chút bất ngờ

“Ban đầu thì không, chỉ là vì một người mà từ ghét trở thành thích rồi rất thích thôi.”

“...”_Châu Bá An im lặng nhìn Sở Sinh Trang, một người mà cô nói đến đó là người mà anh ta đang nghĩ tới phải không? Người mà cô yêu đến chết đi sống lại đó?

“Tôi chỉ nói vậy thôi. Thật ra tôi là kiểu người một khi đã buồn thì không cố để vui mà sẽ làm những việc khiến bản thân buồn hơn nữa sau đó sẽ tự hồi phục. Vậy nên Châu thiếu, anh không cần phải quan tâm đến tôi đâu, cũng muộn rồi anh mau về nghỉ ngơi đi.”

“Tôi đâu thể để cô ngồi đây một mình được, lỡ có chuyện gì thì tôi biết nói sao với nhà chồng cô đây?”_Châu Bá An lo lắng

“Thêm tôi nữa là thành hai mình rồi, anh không lo nữa chứ Châu thiếu?”_Giọng nói lạ bất ngờ vang lên, là Uyên Hạ cô ta hai tay xách những túi lớn nhỏ tiến đến chỗ hai người đang ngồi

“Uyên tiểu thư, sao cô lại ở đây? Cô theo dõi bọn tôi đấy à?”_Châu Bá An đề phòng

“Tôi không rảnh?”

Uyên Hạ bực bội liếc xéo Châu Bá An sau đó lấy lý do Sở Sinh Trang là gái đã có chồng không nên ở một mình với người đàn ông khác rồi nhanh chóng đuổi Châu Bá An về...

Bấy giờ chỉ còn lại hai người, Uyên Hạ đứng khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm vào Sở Sinh Trang rồi khẽ lắc đầu. Cô ta sau đấy liền lấy trong túi đồ vừa mang đến ra một mảnh vải lớn hình chữ nhật trải xuống bãi cát, tiếp theo là mấy chai bia, vài hộp đồ xiên nướng nóng hổi, tất cả được chuẩn bị như một buổi picnic ngoài trời vậy.

Thấy người nào đó đang tròn mắt nhìn mình Uyên Hạ khẽ ho nhẹ một tiếng:

“Khụ... Ừm... Tôi thấy cô cũng đang có tâm trạng nên vừa hay muốn rủ cô...nhậu cùng.”

Nhìn vẻ mặt muốn bắt chuyện nhưng còn ngại của Uyên Hạ khiến Sở Sinh Trang dù có đang rất đau khổ nhưng cũng không khỏi bật cười. Trước nụ cười đó càng làm cho Uyên Hạ ngượng ngùng hơn, cô ta vội kéo tay Sở Sinh Trang ngồi xuống để chữa quê. Bầu không khí sau đó lại trở về trạng thái im ắng không một tiếng động, một người thì đang chìm trong tâm trạng còn người kia thì lại không biết nên bắt chuyện ra sao cho phải.

Vốn dĩ Uyên Hạ có hành động như vậy là vì tối nay cô ta đã tình cờ trông thấy cảnh tượng đó, một khung cảnh khiến cô ta phải nhíu mày phẫn nộ. Ở xã hội bây giờ hành động của Ngụy Thế Quân khi nãy có được coi là bạo lực gia đình không vậy? Nếu như lúc đó anh không kiềm chế được cơn nóng giận thì có phải ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của Sở Sinh Trang rồi không? Mặc dù biết là Ngụy Thế Quân hận cô nhưng cũng không thể vì lý do đó mà hành động như vậy được.

Ngày hôm nay Ngụy Thế Quân thật sự đã khiến Uyên Hạ phải có cái nhìn khác về anh, cô ta thật sự không ngờ tới người đàn ông trước giờ vẫn luôn sống rất có chừng mực vậy mà lại có thể biến thành một người máu lạnh như vậy.

“Khi nãy tôi đã thấy cô và anh Thế Quân...”

Trước sự ngập ngừng của Uyên Hạ, Sở Sinh Trang liền đoán ra được cô ta đang muốn nói đến chuyện gì, khẽ mỉm cười nói:

“Vậy nên cô mới như vậy với tôi?”

“Như vậy là sao chứ? Tôi chỉ là...có chút đồng cảm thôi.”

“Chỉ vậy thôi?”

“Ây da, được rồi. Là tôi thấy bất bình thay cô nên mới muốn rủ cô uống vài ly để giải sầu. Hơn nữa...sau khi gặp cô tôi thấy cô không như những gì tôi đã nghĩ, vậy nên, tôi xin rút lại những gì đã nói không phải về cô. Chúng ta làm quen lại nha?”

Uyên Hạ giơ tay ra, Sở Sinh Trang nhìn bàn tay đang giơ giữa không trung mà có chút bất ngờ nhưng sau đó liền mỉm cười đưa tay nắm lấy. Thật ra ngay từ hôm mới gặp nhau lần đầu tuy là Uyên Hạ có nói những lời khiêu khích mang tính chia rẽ cô và Ngụy Thế Quân nhưng sau đó khi anh mang một số lượng lớn đồ ăn vào và bắt cô phải ăn hết, Uyên Hạ đã ngồi xuống ăn cùng cô, ngay từ lúc ấy Sở Sinh Trang đã biết cô nàng này vốn không phải người xấu rồi, chỉ là có chút không ngờ tới Uyên Hạ nhanh vậy mà đã muốn đình chiến rồi?

Sau khi đã giải quyết những hiềm khích trong quá khứ và làm quen lại từ đầu, cả hai cùng trò chuyện tâm sự với nhau và chợt nhận ra hai đứa vốn có rất nhiều điểm chung rồi nhanh chóng trở nên thân thiết. Hai người lôi chuyện từ trên trời dưới đất ra để luyên thuyên với nhau suốt cả buổi như hai đứa bạn thân lâu ngày không gặp vậy.

Từ ngày Ngụy Tô Linh xảy ra tai nạn đến giờ Sở Sinh Trang vẫn luôn chỉ có một mình, không người để tâm sự, nay lại bất ngờ có thêm được một người chị em ở bên cạnh nói chuyện phiếm cùng nên cô cũng đã tạm quên đi những chuyện đau buồn mình vừa trải qua...

Ừm... Vậy là coi như hai người đã trở thành bạn của nhau rồi ha?

Hot

Comments

Ớt Chỉ Thiên

Ớt Chỉ Thiên

Mẹ nó anh ghen còn cố tình trốn tránh tình cảm của mình

2023-07-01

4

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Bí mật bại lộ (1)
2 Chương 2: Bí mật bại lộ (2)
3 Chương 3: Bí mật bại lộ (3)
4 Chương 4: Bữa cơm đầu tiên khi về làm dâu
5 Chương 5: Uyên Hạ
6 Chương 6: Ngất xỉu
7 Chương 7: Thuốc tránh thai
8 Chương 8: Xứng sao?
9 Chương 9: Bữa cơm tối (1)
10 Chương 10: Bữa cơm tối (2)
11 Chương 11: Trả ơn, mắc nợ
12 Chương 12: Bữa tối tại dinh thự Ngụy Viên
13 Chương 13: Bại lộ
14 Chương 14: Nằm viện
15 Chương 15: Giúp đỡ tình địch
16 Chương 16: Bữa tiệc đau thương (1)
17 Chương 17: Bữa tiệc đau thương (2)
18 Chương 18: Biến thù thành bạn
19 Chương 19: Mối tình đầu của Ngụy Thế Quân
20 Chương 20: Sự ngọt ngào giả dối
21 chương 21: Vợ à! Chúc em sinh nhật vui vẻ!
22 Chương 22: Chậu anh thảo muộn
23 Chương 23: Bị cưỡng bức
24 Chương 24: Thay vì yêu người mình yêu thì hãy yêu người yêu mình
25 Chương 25: Nụ hôn chuồn chuồn phớt
26 Chương 26: Tập tài liệu bí ẩn
27 Chương 27: Bỏ mặc không cứu
28 Chương 28: Thứ không thuộc về mình thì mãi mãi không là của mình
29 Chương 29: Ngày tàn của Sở Gia! (1)
30 Chương 30: Ngày tàn của Sở Gia (2)
31 Chương 31: Ngày tàn của Sở gia! (3)
32 Chương 32: Ngày tàn của Sở Gia (4)
33 Chương 33: Chúng ta ly hôn đi
34 Chương 34: Chị dâu
35 Chương 35: Chết tâm
36 Chương 36: Gặp được anh là bất hạnh lớn nhất cuộc đời tôi!
37 Chương 37: Sự thật đằng sau
38 Chương 38: Tôi xin lỗi!
39 Chương 39: Không đủ dũng khí
40 Chương 40: Ngụy Bắc phá sản
41 Chương 41: Quay lại thành phố S
42 Chương 42: Lời xin lỗi và cảm ơn
43 Chương 43: Là anh cố tình về nhà chỉ để gặp em
44 Chương 44: Anh không đồng ý ly hôn!
45 Chương 45: Hàn Dạ Nam
46 Chương 46: Chung chuyến bay
47 Chương 47: Phải khiến cô ấy thật hạnh phúc!
48 Chương 48: Xin chào! Tôi là Hàn Dạ Nam.
49 Chương 49: Đánh dấu chủ quyền!
50 Chương 50: Lời hứa!
51 Chương 51: Gián điệp
52 Chương 52: Vị trí chủ tịch Sở Trác
53 Chương 53: Kỳ tích
54 Chương 54: Mất trí nhớ
55 Chương 55: Cho anh một cơ hội!
56 Chương 56: Thomas Damond
57 Chương 57: Là người của Hàn Thị
58 Chương 58: Chú hạc giấy
59 Chương 59: Ký ức năm lên tám
60 Chương 60: Chiếc bánh sandwich
61 Chương 61: Cứu người không nên cứu
62 Chương 62: Vụ tại nạn của Tố Ngọc Ngọc
63 Chương 63: Bữa tối bất ổn
64 Chương 64: Gặp lại Thomas Damond
65 Chương 65: Hiểu lầm được gỡ bỏ
66 Chương 66: Tôi đã từ bỏ rồi.
67 Chương 67: Bố tỉnh lại rồi!
68 Chương 68: Cùng đi mua sắm
69 Chương 69: Khâm - Linh hội ngộ
70 Chương 70: Gặp chị trông em bất ngờ nhỉ?
71 Chương 71: Anh ấy thích chị ấy
72 Chương 72: Kết thúc rồi!
73 Chương 73: Say rượu tìm đến cửa
74 Chương 74: Vợ à!
75 Chương 75: Công khai thân phận
76 Chương 76: Xuân dược
77 Chương 77: Diện tình nghi
78 Chương 78: Lời chúc sau ly hôn
79 Chương 79: Đi khám sức khỏe
80 Chương 80: Phó chủ tịch Sở
81 Chương 81: Mặt nạ bị gỡ xuống
82 Chương 82: Ăn tối tại biệt thự Sở Gia
83 Chương 83: Người đó chính là anh!
84 Chương 84: Đánh bom khủng bố
85 Chương 85: Xin đừng âm dương cách biệt!
86 Chương 86: Cậu ta sẽ không chết!
87 Chương 87: Làm giả giấy báo kết quả
88 Chương 88: Phẫu thuật thành công!
89 Chương 89: Ngã cầu thang
90 Chương 90: Lật tẩy
91 Chương 91: Thương cho roi cho vọt!
92 Chương 92: Chịu trách nhiệm!
93 Chương 93: Anh ấy...đã đi rồi sao?
94 Chương 94: Tiệc thành lập công ty
95 Chương 95: Hạc giấy trên cây anh thảo muộn
96 Chương 96: Lời tỏ tình
97 Chương 97: Anh hối hận rồi!
98 Chương 98: Cho cơ hội!
99 Chương 99: 3287 - Hoàn
Chapter

Updated 99 Episodes

1
Chương 1: Bí mật bại lộ (1)
2
Chương 2: Bí mật bại lộ (2)
3
Chương 3: Bí mật bại lộ (3)
4
Chương 4: Bữa cơm đầu tiên khi về làm dâu
5
Chương 5: Uyên Hạ
6
Chương 6: Ngất xỉu
7
Chương 7: Thuốc tránh thai
8
Chương 8: Xứng sao?
9
Chương 9: Bữa cơm tối (1)
10
Chương 10: Bữa cơm tối (2)
11
Chương 11: Trả ơn, mắc nợ
12
Chương 12: Bữa tối tại dinh thự Ngụy Viên
13
Chương 13: Bại lộ
14
Chương 14: Nằm viện
15
Chương 15: Giúp đỡ tình địch
16
Chương 16: Bữa tiệc đau thương (1)
17
Chương 17: Bữa tiệc đau thương (2)
18
Chương 18: Biến thù thành bạn
19
Chương 19: Mối tình đầu của Ngụy Thế Quân
20
Chương 20: Sự ngọt ngào giả dối
21
chương 21: Vợ à! Chúc em sinh nhật vui vẻ!
22
Chương 22: Chậu anh thảo muộn
23
Chương 23: Bị cưỡng bức
24
Chương 24: Thay vì yêu người mình yêu thì hãy yêu người yêu mình
25
Chương 25: Nụ hôn chuồn chuồn phớt
26
Chương 26: Tập tài liệu bí ẩn
27
Chương 27: Bỏ mặc không cứu
28
Chương 28: Thứ không thuộc về mình thì mãi mãi không là của mình
29
Chương 29: Ngày tàn của Sở Gia! (1)
30
Chương 30: Ngày tàn của Sở Gia (2)
31
Chương 31: Ngày tàn của Sở gia! (3)
32
Chương 32: Ngày tàn của Sở Gia (4)
33
Chương 33: Chúng ta ly hôn đi
34
Chương 34: Chị dâu
35
Chương 35: Chết tâm
36
Chương 36: Gặp được anh là bất hạnh lớn nhất cuộc đời tôi!
37
Chương 37: Sự thật đằng sau
38
Chương 38: Tôi xin lỗi!
39
Chương 39: Không đủ dũng khí
40
Chương 40: Ngụy Bắc phá sản
41
Chương 41: Quay lại thành phố S
42
Chương 42: Lời xin lỗi và cảm ơn
43
Chương 43: Là anh cố tình về nhà chỉ để gặp em
44
Chương 44: Anh không đồng ý ly hôn!
45
Chương 45: Hàn Dạ Nam
46
Chương 46: Chung chuyến bay
47
Chương 47: Phải khiến cô ấy thật hạnh phúc!
48
Chương 48: Xin chào! Tôi là Hàn Dạ Nam.
49
Chương 49: Đánh dấu chủ quyền!
50
Chương 50: Lời hứa!
51
Chương 51: Gián điệp
52
Chương 52: Vị trí chủ tịch Sở Trác
53
Chương 53: Kỳ tích
54
Chương 54: Mất trí nhớ
55
Chương 55: Cho anh một cơ hội!
56
Chương 56: Thomas Damond
57
Chương 57: Là người của Hàn Thị
58
Chương 58: Chú hạc giấy
59
Chương 59: Ký ức năm lên tám
60
Chương 60: Chiếc bánh sandwich
61
Chương 61: Cứu người không nên cứu
62
Chương 62: Vụ tại nạn của Tố Ngọc Ngọc
63
Chương 63: Bữa tối bất ổn
64
Chương 64: Gặp lại Thomas Damond
65
Chương 65: Hiểu lầm được gỡ bỏ
66
Chương 66: Tôi đã từ bỏ rồi.
67
Chương 67: Bố tỉnh lại rồi!
68
Chương 68: Cùng đi mua sắm
69
Chương 69: Khâm - Linh hội ngộ
70
Chương 70: Gặp chị trông em bất ngờ nhỉ?
71
Chương 71: Anh ấy thích chị ấy
72
Chương 72: Kết thúc rồi!
73
Chương 73: Say rượu tìm đến cửa
74
Chương 74: Vợ à!
75
Chương 75: Công khai thân phận
76
Chương 76: Xuân dược
77
Chương 77: Diện tình nghi
78
Chương 78: Lời chúc sau ly hôn
79
Chương 79: Đi khám sức khỏe
80
Chương 80: Phó chủ tịch Sở
81
Chương 81: Mặt nạ bị gỡ xuống
82
Chương 82: Ăn tối tại biệt thự Sở Gia
83
Chương 83: Người đó chính là anh!
84
Chương 84: Đánh bom khủng bố
85
Chương 85: Xin đừng âm dương cách biệt!
86
Chương 86: Cậu ta sẽ không chết!
87
Chương 87: Làm giả giấy báo kết quả
88
Chương 88: Phẫu thuật thành công!
89
Chương 89: Ngã cầu thang
90
Chương 90: Lật tẩy
91
Chương 91: Thương cho roi cho vọt!
92
Chương 92: Chịu trách nhiệm!
93
Chương 93: Anh ấy...đã đi rồi sao?
94
Chương 94: Tiệc thành lập công ty
95
Chương 95: Hạc giấy trên cây anh thảo muộn
96
Chương 96: Lời tỏ tình
97
Chương 97: Anh hối hận rồi!
98
Chương 98: Cho cơ hội!
99
Chương 99: 3287 - Hoàn

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play