Sau Này, Mãi Mãi... Đều Có Em!
Một bữa cơm, một cái nhìn khác.
Cố Thi Hàm
Đây là phòng của mình và cậu, cậu thấy sao? Có thích không?
Đường Kỳ Dao đưa mắt nhìn quanh căn phòng, ánh nhìn thoáng qua nét ngạc nhiên không giấu được.
Đường Kỳ Dao
Đây là... cậu tự tay trang trí hết luôn sao?
Đường Kỳ Dao
Nó đẹp quá, mình rất thích trang trí nhưng mà lại không khéo tay...
Cố Thi Hàm
Không sao, chỉ cần cậu thích sau này mình sẽ làm cùng cậu.
Đường Kỳ Dao
Cảm ơn cậu, Hàm Hàm.
Tối hôm đó, dì An chuẩn bị rất nhiều món ăn, mà lạ thay tất cả đều là những món cô yêu thích. Có lẽ mẹ đã âm thầm dặn dò dì từ trước. Lúc ấy, Đường Kỳ Dao cảm thấy tim mình khẽ mềm lại. Giữa một nơi xa lạ, sự quan tâm âm thầm ấy khiến cô thấy ấm lòng như thể dù có xa mẹ đến đâu, vẫn có người thay bà chăm lo cho cô bằng sự dịu dàng lặng lẽ. Một chút chênh vênh trong cô bỗng được xoa dịu, nhẹ nhàng mà sâu sắc.
An Tiểu Đồng
Dao Dao, con xem hôm nay dì làm món sườn xào chua ngọt, con mau nếm thử xem hợp khẩu vị không?
Đường Kỳ Dao khẽ nhấc đôi đũa, chậm rãi gắp một miếng sườn xào chua ngọt đặt vào chén. Mùi thơm quen thuộc lan nhẹ, khiến lòng cô dâng lên một cảm giác dịu dàng khó tả.
Đường Kỳ Dao
Ngon lắm dì ạ!
An Tiểu Đồng mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt ánh lên niềm vui hệt như vừa được tặng một bó hoa bất ngờ giữa ngày mưa. Bà không giấu được vẻ hào hứng, vừa gắp thêm thức ăn vào chén Kỳ Dao, vừa nhẹ nhàng bảo:
An Tiểu Đồng
Ngon thì ăn nhiều vào, đừng ngại nhé ~
An Tiểu Đồng chợt quay sang, ánh mắt như có tia radar quét thẳng về phía Cố Lập Thành. Bà hơi nghiêng đầu, mày khẽ nhíu lại, vẻ mặt pha lẫn ngạc nhiên lẫn nghi hoặc - như thể đang đối diện với một sinh vật lạ vừa từ hành tinh khác đến.
An Tiểu Đồng
Bữa nay đồ ăn mẹ làm dở lắm sao, con trai?
An Tiểu Đồng nửa đùa nửa thật, giọng nhẹ bẫng mà đủ khiến mọi ánh mắt trong phòng đổ dồn về phía người đang ngồi trầm lặng.
Cố Lập Thành bất ngờ trở thành tâm điểm của bữa cơm, nhưng vẻ mặt anh vẫn bình thản như không có gì xảy ra. Anh chỉ khẽ nhướn mày một chút, rồi lặng lẽ gắp một miếng rau bỏ vào chén, động tác ung dung như thể đó là cách anh né tránh mọi ánh nhìn mà không cần nói một lời.
Thấy không khí bỗng chốc trở nên trầm lắng, Cố Thi Hàm nhanh nhảu lên tiếng, giọng trong trẻo như chuông gió:
Cố Thi Hàm
Dao Dao nè, cậu tính học tại trường nào?
Đường Kỳ Dao đột nhiên bị hỏi có chút sững người nhưng cô nhanh chóng lấy lại dáng vẻ điềm tĩnh, thật thà đáp:
Đường Kỳ Dao
Mình... không nhớ rõ tên trường nữa, chỉ biết là trong thành phố này...
Cố Thi Hàm
Nếu là trong thành phố H này thì chỉ có bốn trường thôi, nếu bọn mình được học cùng trường thì tuyệt vời.
An Tiểu Đồng
Dao Dao sẽ theo học tại trường của các con đang theo học - trường Trung học Vân Kinh!
Cố Thi Hàm
Mình còn đang lo cho cậu, trường Hồng Du còn tạm ổn chỉ sợ cậu vào Nam Xuyên thì khổ.
Đường Kỳ Dao
Trường Nam Xuyên tiếng tăm không được tốt sao?
Cố Thi Hàm
Không phải không tốt, phải nói là quá tệ luôn ấy chứ!
Cố Thi Hàm
Đúng rồi ha, nếu cậu chuyển đến trường Vân Kinh thì bắt buộc phải làm "Bài kiểm tra đánh giá năng lực chuyển tiếp học sinh", vậy cậu đã chuẩn bị gì chưa?
Đường Kỳ Dao
Vẫn... vẫn chưa...
Cố Thi Hàm
Nếu vậy mình sẽ giúp cậu ôn luyện!
Cố Lập Thành
Với học lực của em mà cũng đòi giúp người ta à? Cẩn thận chưa kịp giúp đã làm trò cười cho thiên hạ rồi!
Cố Thi Hàm bặm môi, hừ một tiếng:
Cố Thi Hàm
Anh đừng tưởng anh giỏi là có quyền đạp đổ tự tin của người khác nhé! Em giúp được hay không, ít ra cũng dám thử!
An Tiểu Đồng
Hai đứa đừng cãi nhau nữa, để chuẩn bị tốt cho bài kiểm tra thì để A Thành kèm Dao Dao sẽ tốt hơn.
Câu nói vừa dứt, chiếc đũa trên tay Kỳ Dao suýt chút nữa rơi xuống bát. Cô tròn mắt nhìn dì, rồi chầm chậm quay sang nhìn người được đề nghị — cái “tủ lạnh di động” đang bình thản ăn cơm không chút cảm xúc. Cố Lập Thành không nói gì, chỉ hơi khựng lại một giây, rồi gật đầu như thể vừa được phân công một công việc văn phòng nhạt nhẽo. Còn Kỳ Dao thì… há hốc mồm, trong lòng gào thét:
Đường Kỳ Dao
"Gì chứ? Học với người như anh ta á? Không phải là tra tấn tinh thần à?!"
Cố Thi Hàm
Mẹ, đến mẹ cũng không tin con sao?
An Tiểu Đồng
Không phải là không tin mà vấn đề là ở thời gian và khả năng tiếp thu của Dao Dao!
Đường Kỳ Dao cười gượng với An Tiểu Đồng:
Đường Kỳ Dao
Dì… dì nói đùa đấy ạ?
Dì An chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng nhưng vô cùng kiên quyết:
An Tiểu Đồng
Không đùa đâu. Dì tin Dao Dao sẽ học rất tốt… nếu có đúng người hướng dẫn, chốt vậy nhé!
An Tiểu Đồng
Trường học cũng gần đây thôi... Nên là ngày mai, con dẫn con bé đến trường làm quen đường, tiện thể ghé mua mấy thứ cần cho năm học mới luôn nhé.
Cố Thi Hàm
Chỉ có hai đứa con thôi ạ?
An Tiểu Đồng
Đương nhiên là mẹ sẽ để anh của con theo cùng rồi.
Đường Kỳ Dao
Nhưng tại sao phải kêu anh ấy đi cùng vậy dì? Chẳng phải cũng gần đây sao ạ?
Chỉ vì ngay lần đầu gặp mặt, Cố Lập Thành chẳng buồn chào hỏi, thậm chí không thèm liếc nhìn cô lấy một cái cứ như thể cô là không khí. Thái độ dửng dưng ấy khiến Đường Kỳ Dao cảm thấy mình bị xem thường đến tận cùng. Từ hôm đó trở đi, chỉ cần nghe ai nhắc đến tên anh ta, cô lập tức phản ứng như thể có phản xạ tự nhiên: "Đừng nhắc tên đó trước mặt tôi."
Trong mắt cô, anh ta không phải người mà là một cái tủ lạnh di động, vừa lạnh lẽo vừa vô cảm, hoàn toàn không nằm trong danh sách những người cô muốn qua lại.
An Tiểu Đồng
Con bé Hàm Hàm nhà dì hồi nhỏ suýt bị bắt cóc đó! Lúc đó nó đi một mình, may mà Lập Thành với mấy chú cảnh sát chìm tới kịp nên không sao. Từ bữa đó, hễ con bé ra đường là dì bắt thằng anh nó đi theo cho chắc... Chuyện là vậy đó!
Trong bữa cơm ấm cúng ấy, An Tiểu Đồng vừa gắp thức ăn vừa chậm rãi kể lại những chuyện cũ về gia đình, về tuổi thơ của hai anh em nhà họ Cố, về lần Hàm Hàm suýt bị bắt cóc và cách Lập Thành lao đến bảo vệ em gái mình như thế nào. Đường Kỳ Dao lặng im lắng nghe, từng lời rơi vào lòng như một sợi tơ mảnh kéo chạm đến suy nghĩ cô. Thì ra, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng và cách hành xử cộc cằn kia… là một người anh sẵn sàng bước qua cả nỗi sợ để che chở cho em gái của mình. Cô không nói ra, cũng không thể nói ra. Nhưng trong lòng lại bất giác thở dài: Thật không công bằng cho thế giới nếu chỉ nhìn anh ấy qua vẻ ngoài ấy. Một người như vậy, dù khó ưa đến đâu vẫn là kiểu anh trai mà bất kỳ cô em gái nào cũng ao ước có được. Và chính điều đó, khiến Kỳ Dao lần đầu cảm thấy... tò mò về con người phía sau lớp băng dày kia.
Comments
Han Na Jun
Hay mà chap hơi ngắn,mong tg làm chap dài đọc cho đã❤️
2021-06-07
1
Dương La Hy
Chap này ngắn quá
2021-05-06
1
Allain và Kirito
chap hơi ngắn
2021-03-05
0