×Chapter 1×
Lưu ý🚫 :
×Truyện sẽ khác hoàn toàn nguyên tác.
×Nhân vật có thể bị OOC!
×Thể loại : Ngọt ngược lẫn lộn and tùy theo tâm trạng Tác giả.
×Đây là do tôi ngẫu hứng và thích viết truyện về Hardship của mình.
×Thích đọc ủng hộ, không thích thì mời out ạ!
×Mong mọi người không cmt những lời tiêu cực và ko hay ho gì.
×Hãy đọc truyện của tôi với tâm trạng thật thoải mái nhé! (*°▽°*)
Úm ba la xì mèo ⊂(・ω・*⊂)
Hãy từ từ thưởng thức....đường trộn thủy tinh ෆ╹ .̮ ╹ෆ
…………………………
Hs nam (1) : Haha, đi thôi cứ động vào người nó thì bẩn tay lắm
* cười khẩy *
…………………………
Hs nam (2) : Ừ đúng đó, thứ kinh tởm này không hiểu sao có thể tồn tại được nhỉ? sống chỉ chật đất thôi ~
* giễu cợt nhìn người phía dưới *
…………………………
Hs nam (3) : Mày đừng nói nữa tao cười chết mất! Ngỡ mình có học lực đứng đầu rồi lại sinh ra ảo giác đi tỏ tình mấy thiếu gia....hahaha, nực cười chết mất
* cười lớn *
Sao khi thỏa mãn rồi thì bọn hắn đã rời đi, để lại đó một hình ảnh nhỏ bé với chi chít vết thương và bấm tím trên người...
Chẳng dám phản kháng, chẳng dám kêu la, chẳng dám khóc lóc....em không có quyền được làm điều đó.
Thân phận của em thấp hèn làm sao có thể hòa nhập được với những kẻ ngậm thìa vàng trong đây?
Vậy mà...vào 1 tuần trước em lại dám mơ mộng hão huyền khi nghĩ chỉ cần đứng đầu bảng về thành tích học tập thì có thể tỏ tình các tên thiếu gia nổi tiếng nhất trường.
Tự hỏi rằng khi nó bản thân có lắp não không nhỉ?
Cóc ké mà đòi quen với thiên nga...
Rồi lại tự chuốc họa vào thân để rồi cuộc sống chẳng khác gì địa ngục...
Em là Isagi Yoichi...kẻ mang cuộc đời bất hạnh.
Từ khi sinh ra chẳng thấy được mặt ba mẹ...vì họ đã qua đời khi sinh em ra.
Cha em trong lúc chạy đến bệnh viện thì đã gặp tai nạn giao thông mà không may qua khỏi...mẹ em thì mất quá nhiều máu và kiệt sức khi sinh em rồi cũng qua đời.
Từ nhỏ đến lớn chẳng có cái gì gọi là hơi ấm gia đình...phải tự bươn chải, kiếm tiền từ khi còn rất nhỏ cho đến bây giờ...
Đến năm 16 tuổi, em muốn thử sức với một ngôi trường lớn để mong sau này có cuộc đời tốt hơn....nhưng bên trong đây không khác gì địa ngục cả.
Cũng đã 1 năm nhập học và em đang là năm hai....
Dù chẳng phải lo gì về mặc tiền học phí vì có học bổng trường lo....nhưng cuộc sống ngoài kia thì vẫn quá khó khăn, em lại bữa thiếu bữa no, làm cho cơ thiếu dinh dưỡng và ốm đi rất nhiều.
Isagi Yoichi
Trưa nay nhịn đói nữa rồi...
* lấy hộp cơm bị đổ dưới đất đem đi bỏ *
Hộp cơm đã bị bọn bắt nạt khi nãy giẫm nát...không ăn được thứ gì nữa cả, mà hộp cơm của em nhìn thôi thì bọn nó đã nói là nhạt nhẽo!
Cơm thì nếu đem so sánh thì chỉ đủ một bát cơm nhỏ, đồ ăn kèm thì chẳng có thịt cơ! chỉ có rau luộc với trứng luộc và cơm trắng thôi...nó quá nhạt nhẽo!
Trưa nay em lại tiếp tục uống nước cầm hơi vậy....
Bachira Meguru
Hộc....hộc....
* thở dốc mà chạy đến *
Bachira Meguru
YOICHI ƠIIII!!
* hét lớn rồi nhào đến phía em *
Isagi Yoichi
Hể....Ah!
* bất ngờ bị ngã *
Bachira Meguru
Huhu...xin lỗi vì tớ trễ nha, Yoichi đừng giận Meguru nheeeee
* ôm chầm lấy em *
Isagi Yoichi
Rồi rồi...không sao cả, tớ đợi cũng chẳng có lâu đâu
* xoa đầu anh *
Đây là Bachira Meguru, quý tử độc nhất của nhà Bachira...và...cũng là người em quý nhất trong ngôi trường này.
Cậu ấy không hề khinh miệt hay bắt nạt em, ngược lại còn muốn chơi thân với em nữa cơ!
Do Bachira khi xưa cũng bị bắt nạt và cô lập rất nhiều....nên khi lớn thấy em bị như thế anh rất đồng cảm....và anh đã bị trúng tiếng sét ái tình khi gặp em rồi!
Bachira bảo vệ em trước bọn bắt nạt kia....vì cũng là một trong những người có tiếng nói trong trường nên anh đách sợ ai cả!
Bachira Meguru
Khoan đã.....Yoichi cơ thể cậu
* sửng sốt *
Isagi Yoichi
Chỉ là tớ bị té-....
* quay mặt đi *
Bachira Meguru
Nói cho tớ nghe....thằng nào đụng đến cậu?
* tức giận + siết chặt tay đến muốn bật máu *
Isagi Yoichi
Đừng làm lớn chuyện....tớ không có thêm phiền phức đâu Meguru...
* mím môi *
Khi thấy người thương mình nói vậy...anh cũng đã kìm nén sự tức giận lại mà đỡ em đứng lên.
Chứ anh đây mà biết ai đụng đến cục vàng của anh là mấy đứa đó xác định nghỉ học đi là vừa...
Bachira Meguru
Hộp cơm của cậu bị đổ rồi nên ăn chung với tớ đi tớ mang theo nhiều lắm đó!
* cười tươi *
Isagi Yoichi
Kh-không được....nhưng thế sẽ-...
* bối rối *
Bachira Meguru
Yoichi không ăn là tớ giận luôn đó!
* phồng má *
Anh đã cố tình dặn người hầu làm đồ ăn nhiều nhiều để anh và em ăn chung, vì anh biết hộp cơm của em đã ít lại còn không có dinh dưỡng.
Ăn vậy lỡ thành cái xác khô thì còn ai để Meguru thương đây cơ chứ?
Isagi Yoichi
Ừm...được rồi
* gật đầu *
Bachira Meguru
Hehe, như vậy mới được chứ! nào, chúng ta đi ăn thôi!
* nắm tay kéo em đi *
Isagi Yoichi
T-từ từ thôi Meguru....
Anh chính là tia sáng nhỏ nhoi cuối cùng trong cuộc sống của em....và em cũng chính là ánh sáng xinh đẹp nhất trong cuộc đời anh!
Comments
thik đu otp muitan
nhưng anh là thiên nga, bọn kia là cóc ghẻ
2024-11-19
0
thik đu otp muitan
con rể, mẹ tìm thấy con rồi 😆😆😆😆😆
2024-11-19
0
thik đu otp muitan
bói 4 tế là đây!!!!!!!
2024-11-19
0