Chapter 3
Sau khi để lại hai bạt tay đau đớn trên mặt người quản gia nàng không nhanh không chậm mà thư thả đi vào nhà, không quên liếc nhìn ra chiếc xe vẫn còn đậu trước cổng
Lalisa Manobal
“Bạn nhỏ thật hung hăn mà” (cười nhẹ)
Quản Gia
(Nhìn ra chiếc xe)
Ông ta nhìn vào hãng xe rồi thoáng rùng mình, chiếc xe ấy là loại xe phiên bản giới hạn, hình như cả thành phố chỉ duy nhất một người sở hữu vì trên thế giới chỉ có năm chiếc được xuất hành
Quản Gia
“Chắc là hoa mắt thôi, sao có thể được chứ”
Bước chân nàng không nhẹ nhàng cũng không mạnh bạo mà bước lên cầu thang, khi đến tầng hai thì nghe được giọng nói già nua khàn đục
Park Lão Phu Nhân
Còn dám mang mặt về đây sao? Có giỏi sao không đi luôn đi
Park Chaeyoung
(Không nhìn)
Bà ta đứng ngay cửa phòng mình, tay cầm cây quạt giấy đẹp mắt. Nghe tiếng chuông cửa thì đưa mắt nhìn xuống thấy nàng nên đợi sẳn để chấp vấn nàng vì tội dám tuỳ tiện bỏ đi
Park Chaeyoung
(Lướt qua bà ta)
Park Lão Phu Nhân
(Vô cùng khó chịu) Đứng lại!
Park Chaeyoung
(Khựng lại)
Nàng vẫn không hề nhìn bà ta lấy một cái, đầu nàng vẫn ngẩn cao không còn như trước đây luôn cuối rầm mặt khi nhìn thấy những người trong nhà này
Park Lão Phu Nhân
Ngay bây giờ mầy lập tức đến bệnh viện ngay. Cuộc phẩu thuật của Minyoung vừa mới kết thúc, bác sĩ bảo có thể cần truyền máu
Park Lão Phu Nhân
(Chỉ tay xuống cầu thang)
Park Lão Phu Nhân
Đến đó ngay
Nàng nghe bà ta nói mặt vẫn không cảm xúc
Park Chaeyoung
(Quay đầu lại nhìn bà ta)
Đôi môi xinh đẹo bỗng nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt, dưới ánh đèn mờ ảo càng tăng thêm sự ma mị đến khiếp sợ
Park Lão Phu Nhân
(Hơi sợ hãi,nắm chặt thứ trong tay)
Sự cao ngạo của một lão phu nhân gia tộc danh giá không cho phép bà ta lùi lại, cố gắng đứng vững nhìn vào gương mặt u ám quỷ dị của nàng lúc này mà trái tim nhỏ đi vài phần
Park Chaeyoung
Cô ta sống chết thì liên quan gì đến tôi
Park Chaeyoung
Chẳng phải đã bố thí cho cô ta tuỷ rồi sao? Giờ còn muốn rút cạn máu của tôi
Park Lão Phu Nhân
(Chỉ tay vào mặt nàng) Mầy…
Park Lão Phu Nhân
Mầy nên nhớ Park gia đón mầy về đây cũng chỉ vì mầy là đưa duy nhất có tuỷ thích hợp với Minyoung
Park Lão Phu Nhân
Nếu không tao làm sao để đưa ngu ngốc bần hẹn như mầy trở lại đây hả?
Park Lão Phu Nhân
Thật sự mất mặt
“Ngu ngốc,bần hèn” bà ta nói ra mà quên để ý thái độ và lời nói của nàng từ lúc vào nhà đến giờ thay đổi ra sao
Park Chaeyoung
Ồ! Vậy sao?(cười khuẩy)
Park Chaeyoung
Thật trùng hợp là tôi đây cũng chẳng muốn nhận lại các người
Park Chaeyoung
(Tiếp tục bước lên) Park gia các người đông lắm mà, chẳng lẽ không có một người nào có nhóm máu thích hợp với cô ta sao?
Park Lão Phu Nhân
(Trợn to mắt nhìn theo nàng)
Park Lão Phu Nhân
Mầy đứng lại! Tao chưa nói xong
Park Chaeyoung
Tôi chẳng hứng thú đứng lại đôi co với bà đâu
Park Chaeyoung
Cũng chẳng có ya định chạy đến bệnh viện lúc này
Park Chaeyoung
Tốt nhất đừng làm phiền giấc ngủ của tôi
Cổ họng bà ta nghẹn cứng, con nhỏ ngốc nghếch ngày thường hôm nay lại đấu võ mồm với bà ta, còn ngay nhiên khiêu kích và xỉ nhục cả Park gia. Nhất thời bà ta chưa định thần được đến khi nghe tiếng cửa phòng đóng lại
Park Lão Phu Nhân
(Tức tối hét lên) Quản gia, quản gia đâu?
Mất vài giây bên dưới cầu thang liền xuất hiện bóng dáng người quản gia hớt hãi chạy lên
Park Lão Phu Nhân
(Chỉ lên tầng trên) Con nhỏ đó!
Park Lão Phu Nhân
Là sao vậy hả? Nó mới vừa cãi tay đôi với ta đây này (nghiến răng nói)
Quản Gia
Sao ạ?(ngạc nhiên)
Ông ta thấy nàng thay đổi nhưng không nghĩ nàng lại không hề nể mặt ai trong Park gia như vậy
Quản Gia
Lão phu nhân, cũng khuya rồi người vào nghĩ trước đi
Quản Gia
Có chuyện gì ngày mai ông bà chủ về rồi tính
Không làm gì được nàng chẳng lẽ bà ta phải đứng đây đến sáng mà tức giận sao, nghe quản gia nói thế liền quay gót bỏ vào phòng
Park Lão Phu Nhân
Hừm! Ngay mai biết tay tao (bỏ vào trong)
Ông ta đưa tay lên sợ vào một bên má sưng húp do lúc nãy bị nàng tát, bản thân vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xãy ra trong ngôi nhà này
Nàng sau khi lên phòng liền tắm rửa, mặc trên người bộ đồ ngủ dài tay. Vừa nằm xuống giường điện thoại liền báo tin nhắn đến
Park Chaeyoung
(Vươn tay lấy điện thoại)
Mở ra xem nàng mới trợn to đôi mắt xinh đẹp, là tin nhắn của cô. Lúc nãy trên xe cô đã lấy điện thoại nàng và trao đổi phương thức liên lạc. Cứ nghĩ mọi chuyện với cô đã chấm dứt từ khi để cô đưa về rồi ai mà ngờ
Lalisa Manobal
✉️ Bạn nhỏ nhớ ngủ sớm đó! Mai sẽ dẫn em đi ăn ngon
Park Chaeyoung
(Đọc, khoé môi hơi giật giật)
Park Chaeyoung
Là sao vậy nhỉ? Chị ta sao lại….
Park Chaeyoung
Bỏ đi! Mai rồi tính
Cô phía bên này vừa nhắn tin cho nàng xong liền ngồi vào bàn máy tính. Sao một lượt thao tác thì tất cả thông tin về nàng cũng đã hiện ra trước mắt cô
Lalisa Manobal
(Chăm chú nhìn vào máy tính)
Park Chaeyoung, con gái thứ Park gia. Từ nhỏ vốn đã thông minh hơn người, bốn tuổi đã biết đọc biết viết, 6 tuổi giáo viên kiến nghị với gia đình cho cô bé nhảy lớp vì kiến thức Chaeyoung nắm trong đầu chương trình tiểu học không phù hợp nhưng vì Park gia luôn thiện vị cô chị gái là Park Minyoung nên bỏ qua lời giáo viên. Đến năm 7 tuổi không biết lí do tại sao nhưng Park gia tung tin rằng Park Chaeyoung đã mất tích và không tìm thấy. Mọi chuyện dừng lại tại đó đến khi trãi qua gần 9 năm sau thì lại đột nhiên rước nàng về và bảo rằng đã tìm được nhị tiểu thư nhà họ Park. Trùng hợp là đang ngay lúc cần tuỷ để ghép cho đại tiểu thư nhưng một năm qua kể từ ngày Chaeyoung trở về đều sợ sệt và ngốc nghếch nên đến hôm qua mới chính thức bị cưỡng chế mang đi rút tuỷ để làm phẫu thuật. Còn về từ năm 7 tuổi đến 16 tuổi mất tích hoàn toàn không có dữ liệu về sự việc đó
Lalisa Manobal
(Trầm ngâm suy nghĩ)
Lalisa Manobal
“Xem ra bạn nhỏ không phải dạng tầm thường rồi”
Comments
tất cả là ck iuuuuu
phải là "đi ăn kem chứ"
2024-03-20
6
Jennifer 🐢
này tác giả định giết người hay Sao mà lại viết dài vậy
2023-11-06
7
B🤍
quy pk
2023-09-21
6