Đây không phải là nhà 𝑐𝑢̉𝑎 𝑐ℎ𝑢́, đúng không? Đấy chỉ là nơi làm việc của chú thôi nhỉ ?
Ông không đáp. Thay vào đó chúng tôi rẽ vào lối đánh xe và tôi cảm nhận được chút hi vọng cuối cùng đã tắt ngóm theo ánh đèn pha ô tô.
Đây không chỉ là một ngôi nhà. Nó còn là 𝑡𝑜̂̉ 𝑎̂́𝑚. Hàng cây phong lữ đỏ được trồng dọc vệ đường, chiếc xích đu trên hiên nhà đung đưa kẽo kẹt như có người vừa đứng dậy.
Bỏ đi những cây thánh giá đây đó trên bãi cỏ bao quanh thì nơi đây hoàn toàn có thể là một ngôi nhà bình thường tại một khu dân cư bình thường. Nhưng nơi này không hề bình thường. Không một chút nào.
Howard rút chìa khoá ra khỏi ổ, sau đó lo lắng gõ nhịp ngón tay trên vô lăng.
Howard( bố của Lina )
Bố rất tiếc, Lina ạ. Bố tưởng con đã biết rồi. Bố không thể tưởng tượng nổi giờ con đang nghĩ gì
Lina
Đây là một nghĩa trang
giọng tôi như nước trà lãng
Ông quay sang, nhưng không nhìn thẳng vào mắt tôi
Howard( bố của Lina )
Bố biết con không cần thêm điều gì gợi nhắc con về tất cả những chuyện đã phải trải qua trong năm nay. Nhưng bố nghĩ rồi con sẽ thích nơi này. Nó thật sự yên bình và có những câu chuyện lịch sử rất thú vị. Mẹ con thích nơi này lắm. Và sau khi sống ở đây gần mười bảy năm, bố cũng không thể mường tượng rằng mình sẽ sống ở một nơi nào khác.
Giọng ông ngập tràn hi vọng, nhưng tôi xụi lơ trên ghế với hàng loạt câu hỏi quay cuồng trong đầu
Khi con người cao gần hai mét đó đi vòng ra đuôi xe, tôi nhoài ra để quan sát ông qua gương chiếu hậu. Chính bà ngoại đã giải đáp những hồ nghi cho tôi.
Đáng ra tôi phải tiên liệu được chuyện này mới phải. Chỉ là danh tính thực sự của quý ông trung niên tốt bụng tên Howard này chí ít nên là điều mẹ phải đ𝑒̂̀ 𝑐𝑎̣̂𝑝 đến chứ.
Howard đóng cốp xe lại và tôi ngồi thẳng lưng, bắt đầu lục ba lô hòng dây dưa thêm vài giây cho mình.
Comments