[ Phần II ] Tạm Biệt Nắng, Tôi Sẽ Về Cùng Mưa
Chương 3: Mâu thuẫn
Cô còn chưa hiểu ý, đã thấy anh một mực muốn lôi ví ra.
Lý Tiểu Thanh
Hả? Mất mặt gì chứ?
Lý Tiểu Thanh
Chúng ta lao động trả tiền phòng, có gì là mất mặt?
Khương Chấn (Jack)
/Hằm hằm/
Khương Chấn (Jack)
Lại dám để cô gái của mình đi lau dọn trả tiền như thế...
Khương Chấn (Jack)
Lòng tự trọng của tôi không cho phép.
Lý Tiểu Thanh
Nói vậy tôi thì không có lòng tự trọng sao?
Lý Tiểu Thanh
Cứ để anh cái gì cũng trả tiền như vậy, tôi vô dụng đến thế à?
Lý Tiểu Thanh
Chí ít tiền phòng này cũng là tôi tự mình lao động để trả.
Lý Tiểu Thanh
Tuyệt đối không có chuyện mất mặt.
Anh bị lấn át trước khẩu khí của cô, bàn tay đang muốn lôi ví ra cũng khựng lại.
Khương Chấn (Jack)
Nhưng mà...
Cụ Bà
Thôi đi, không có nhưng nhị gì hết.
Cụ Bà
Cứ làm theo như vợ cậu bảo đi.
Cụ Bà
Cậu có trả tiền cụ cũng không nhận.
Anh bị đưa vào thế khó xử, đối mặt với ánh nhìn quả quyết của hai người phụ nữ này cũng đành bỏ cuộc.
Khương Chấn (Jack)
/Thở dài/
Khương Chấn (Jack)
Thôi được rồi.
Cô trở nên vui vẻ, lập tức hăng hái đến chỗ bà cụ đang ngồi mà xăn tay áo lên.
Lý Tiểu Thanh
Thưa cụ, cháu có thể tìm dụng cụ dọn dẹp ở đâu ạ?
Cụ Bà
Đều ở trong kho phía sau nhà.
Cụ Bà
Có hơi cũ chút, nhưng nếu dùng cẩn thận là sẽ sạch thôi.
Lý Tiểu Thanh
Vậy được rồi, cháu cảm ơn bà.
Cô một mạch tiến ra khỏi nhà chính, đi tìm dụng cụ trong kho phía sau nhà.
Đám cỏ khô tối qua trong cơn bão đã dính đầy trên dép cô.
Khiến chân cô nộm nên những cảm giác khó chịu.
Lý Tiểu Thanh
Kho sau nhà hả...
Lý Tiểu Thanh
A, đằng kia.
Anh có chút lười nhác đi theo từ phía sau, còn đang làu bàu gì đó trong miệng.
Khương Chấn (Jack)
Thật tình...
Nghe thấy tiếng làu bàu của anh cứ vang lên không ngừng, cuối cùng cô cũng không chịu nổi nữa mà quay phắt lại.
Lý Tiểu Thanh
Thôi đủ rồi đấy!
Lý Tiểu Thanh
Nếu anh thấy phiền đến vậy thì cứ vào trong nhà chờ đi.
Lý Tiểu Thanh
Tôi sẽ làm một mình.
Lý Tiểu Thanh
Chẳng cần đến lượt anh giúp đâu, cho nên đừng có làu bàu như vậy.
Anh có chút bất ngờ, không nghĩ cô sẽ tức giận như vậy.
Khương Chấn (Jack)
/Giơ tay/
Khương Chấn (Jack)
Xin lỗi, xin lỗi mà.
Khương Chấn (Jack)
Lý ra tôi không nên than phiền như vậy.
Khương Chấn (Jack)
Mà...Cũng không phải tôi thấy phiền đâu.
Khương Chấn (Jack)
Chỉ là tôi cảm thấy để em dọn dẹp vậy là không cần thiết thôi.
Khương Chấn (Jack)
Thì...Thay vào đó tôi có thể trả tiền là xong mà.
Khương Chấn (Jack)
Để cô gái của mình làm việc trả tiền phòng như vậy, tôi không nỡ chút nào.
Khương Chấn (Jack)
Cho nên mới khó chịu.
Khương Chấn (Jack)
Là phiền muộn đấy, tuyệt đối không phải phiền phức đâu.
Tâm trạng cô dịu xuống đôi chút, song lại vì cớ gì mà nhớ đến chuyện khác.
"Lại dám để cô gái của mình đi lau dọn trả tiền như thế..."
"Hả? Chuyện gì mới được chứ?"
Lý Tiểu Thanh
*Có phải vì nụ hôn lúc đó mà Khương Chấn nói mình là cô gái của anh ta không?*
Lý Tiểu Thanh
*Nhưng tại sao? Tại sao khi mình hỏi lại làm ra vẻ như chưa có chuyện gì?*
Lý Tiểu Thanh
*Có phải cô gái nào của anh ta đều được hôn như thế không?*
Lý Tiểu Thanh
*Cảm giác này...Thật khó chịu.*
Lý Tiểu Thanh
*Không lẽ khi hôn bất cứ ai khác xong anh ta đều xem như chưa có chuyện gì như thế sao?*
Lý Tiểu Thanh
*Như vậy mình có chút nghĩa lý gì với anh ta không?*
Cô hậm hực, không buồn đáp lời anh mà đi tới phía nhà kho.
Lý Tiểu Thanh
Tôi không phải cô gái của anh, đừng mở miệng nói những câu như thế.
Comments