Đôi
Để thấu hiểu được những khúc mắc trong lòng, vì thế tôi đã được dẫn lối bắt gặp lấy chính mình.
Đêm nay trời lắm sao, chằng chịt khảm trên màn đêm ảm đảm. Kyoka đã thầm cầu nguyện một điều như bao lần trước khi ngày hôm nay kịp kết thúc trong tẻ nhạt.
Dường như như ai đã hồi đáp lấy, nên hôm nay em mới bừng tỉnh trong giấc mơ chăng ?
Một giấc mơ lưng chừng, không đầu lẫn không cuối.
Đôi mắt phù phiếm bởi vẻ chói lọi từ những tia sáng phóng lên từ phía dưới. Rồi dần dần, mọi thứ xung quanh được định hình. Em đang đứng trước tòa cao ốc của mafia cảng, ngay cửa vào lớn.
Kyoka lớ ngớ, cơ thể nhẹ lâng lâng không thể tự điều khiển, tựa như gợn mây bồng có thể bị cuốn đi bất cứ lúc nào.
Và ngay sau lưng, âm thanh từ đôi guốc gỗ đã cho em có cơ hội để biết kẻ đó là ai. Trước khi kịp quay lưng lại, Kouyou đã đặt những ngón tay mảnh khảnh lên vai. Một dáng vẻ dịu dàng mà không muốn ai biết đến, chị thì thầm, những lời không thể nghe và không thể nhìn thấy. Nhưng Kyoka đã mường tượng chị đã mỉm cười sâu trong bóng tối.
Rồi em chẳng đủ tỉnh táo để ghi nhớ bất cứ điều gì vừa diễn ra.
Điều duy nhất còn sót lại sau chuỗi hành động mơ hồ là cánh tay chị. Kouyou đã chỉ hướng về phía cửa lớn đầy ánh sáng. Điều đó thật xa lạ với những gì nằm trong phạm trù của mafia cảng.
Khi em muốn quay lại nhìn chị, đôi mắt nhắm nghiền dành cho em sự tôn trọng chưa từng có.
Nhận thức Kyoka dần tỉnh táo hơn. Có lẽ đây không còn là một giấc mơ mà em từng biết
Lần đầu tiên, Kyoka muốn trân trọng và yêu quý một người xa lạ như Atsushi. Nhờ ngày hôm ấy, nhờ chính anh đang tay ôm lấy đống thuốc nổ lao xuống vực thẳm sâu hút, làm nổ tung bức màn tối chính em đã tự giăng ra trong mình. Một lần nữa, Kyoka được trở về với chính cái cảm xúc thuở bé, khi còn là một đứa trẻ được vun vén trong niềm yêu thương.
Và cảm ơn vì một đại gia đình lớn anh đã mang đến cho em. Đứa trẻ nằm ngủ trong mùi sắt gỉ và máu tanh chưa từng hi vọng được sống đã biết nghĩ đến ngày mai.
Mọi thứ tối dần rồi chẳng còn khái niệm hay ngày lẫn đêm. Thứ màu sắc nguyền rủa đen đủi ấy cứ thế len lỏi lấy xung quanh, bao phủ bầu trời cả mặt đất.
thật hồi hộp, như điều gì đang chờ đón sau màn đêm ấy?
Điều gì đó sắp đến, em muốn chủ động vén nó lên.
Đối diện là một tấm gương, Kyoka xoay người từng hành động đều được bắt chước.
Từ phía sau âm thanh vọng lại khắp chiều không gian, một giọng nói vừa lạ mà cũng vừa quen.
Cái sát khí tỏa ra từ cô gái ấy được mài giũa sắc bén như một lưỡi đao.
Nó làm em nhớ về những tháng ngày cùng cực của mình.
Một đầu óc trống rỗng vùi đầu trong ân hận để quên đi sự vô dụng của bản thân.
Izumi Kyoka
Tôi của ngày trước.
Izumi Kyoka
Ánh mắt ngươi, đang bất mãn gì sao?
Izumi Kyoka
Không còn gì nữa.
Thiếu nữ thu lại sự ác ý vô cớ dành cho em. Có lẽ vì nhìn qua dung mạo của người kia, cô ta đã thôi nghi hoặc.
Từng bước đi sải dài, nỗi đau trải lê thê dưới gót chân. Và khi dừng lại ngưỡng trước em, kể cả khi gương mặt ấy trông như lúc nào cũng đe dọa lấy đối phương thì linh hồn cô ta đã kiệt sức để thể hiện ra.
Izumi Kyoka
Dường như chúng ta chính là nhau.
Izumi Kyoka
Nhưng lại chẳng giống chút nào.
Nhẹ nhàng lướt qua phía sau, cô gái ấy buông lời chắc nịch. Nói không ngoa thì Kyoka cũng không ngờ sự ghen tị của cô gái kia trẻ con còn hơn cả em đã từng.
Izumi Kyoka
Thật kì diệu khi chúng ta đang cùng chung một giấc mơ.
Izumi Kyoka
Hay chỉ có tôi?
Em nhìn xuống chân, làn nước khẽ động khi cất bước, rồi chẳng có âm thanh gì của tiếng nước chảy.
Kyoka nhìn về phía cô ta, chính là nhìn vào chiếc gương. Lúc này đến tận bốn người xuất hiện trong không gian nhưng chỉ hai người là có trái tim đập.
Izumi Kyoka
Tôi chưa bao giờ cảm thấy tôi đang mơ.
Izumi Kyoka
Nó quá chân thật.
Rồi cô nhìn vào đôi tay sần sùi đầy sẹo, cái cảm giác liều mạng ban nãy trải nghiệm được. Như Kyoka nói không lẽ là mơ?
Em bước cạnh mình - người vừa chuyển mắt vào hình ảnh phản chiếu của mình đầy khó chịu.
Izumi Kyoka
Có gì đó đang tới.
Izumi Kyoka
Trực giác tôi cũng bảo vậy.
Izumi Kyoka
Thì chúng ta là sát thủ mà, đúng không?
Kyoka cúi mặt giấu đi suy nghĩ không nói ra thành lời.
Chúng ta rõ ràng là hoặc là đã từng là điều đó nhưng lại nhìn một nửa kia trong sự mơ hồ vô định. Rốt cuộc làm sao em biết được kể cả khi là lần đầu gặp mặt giữa hai con người không hẹn được quen biết đến nhau.
Tấm gương ấy phản chiếu một góc nhỏ của Yokohama chẳng ai biết đến.
Ban đêm tĩnh mịch của loài người nguyên thủy đã được thay thế hoàn toàn, từ giờ và về sau người ta sẽ biết đến một đêm khuya xa hoa đầy sắc màu và khoái lạc ẩn sâu dưới ánh sáng đầy trí tuệ của thành phố đêm càng lúc, càng rực rỡ hơn.
Gió lộng thổi trên da thịt vị mặn mà từ đại dương. Tách biệt khỏi dòng chảy phù phiếm, thiếu niên tóc bạch kim ngẩng mặt lên hứng chịu một sức nặng vô hình ghì lấy cơ thể yếu ớt.
Tiếng gọi của cô ta như một linh hồn đang gào. Chúng không làm di chuyển đến bất kì hành động nào từ anh.
Izumi Kyoka
Atsushi có phải người thân cậu không?
Cô ta vẫn nắm lấy bàn tay em, ánh mắt chăm chú nhìn theo không để lộ cảm xúc trên khuôn mặt nhạt tẻ.
Izumi Kyoka
Quan trọng hơn là một người thân thích.
Izumi Kyoka
Một người tôi có thể hy sinh tất cả.
Izumi Kyoka
Nghe tuyệt vời thật.
Izumi Kyoka
Kể cả tôi có chết đi, tôi cũng muốn giúp đỡ Atsushi.
Cô ta buông ánh nhìn, quay sang em. Không giấu nổi sự bất ngờ khi cả hai lại suy nghĩ giống nhau đến vậy.
Izumi Kyoka
Chúng ta đâu khác nhau mấy.
Gió thổi, hòa lẫn mái tóc tối màu của em và cô lại thành mớ rối mù bay phập phồng. Lẫn, cả hơi thở, cả nhịp tim đã hòa chung theo dòng chảy thời gian.
Em và cô không thể phân biệt nhau.
Izumi Kyoka
Chúng ta là hai nhưng hóa ra lại như một.
Izumi Kyoka
Không thể nào là một được.
Không phải là hai mà là đôi.
Chúng ta là đôi, là hai cá thể tách biệt về cơ thể vật lí nhưng không tách rời nhau về nhận thức tâm hồn.
Lồng ngực nóng bừng, những cảm xúc rạo rực khó diễn tả đang giằng xéo sự thích thú của em.
Tất cả trở về với vạch xuất phát. Một bóng tối vô tận.
Những hình ảnh phản chiếu quay trở lại, nhìn đôi ta một cách trần trụi và chân thực nhất.
Izumi Kyoka
Trực giác có bảo cậu gì không?
Âm vang của hồi chuông cảnh báo ngày càng rõ ràng, sự bất an len lỏi trong từng tế bào, thần kinh căng đứt muốn nứt toác ra.
Cả hai vẫn nắm tay nhau, thật chặt. Cùng nhau chờ đợi kết cục bi thảm nhất nuốt chửng.
Bề mặt tăm tối dưới chân bất ngờ sụp đổ. Những hình ảnh phản chiếu đang rơi xuống, phải em và cô ta đang rơi, rơi vô định không ngừng. Cho đến khi đôi mắt nhắm nghiền lại và cơ đau ê ẩm lan tỏa. Không còn ai quan tâm đến sống chết của người kia ra sao.
Cờ laire
Fix (lần1): 18/02/2025
Fix (lần2): 06/05/2025
Comments
><
mãi mới thấy bộ hợp gu ✨
2025-01-07
1
Shuirz._
*giống
2025-05-29
1
dreamơ
(*´ω`*) tui để ý thấy bồ tèo để avt medicine pocket nên bấm thử vô coi, ai dè kiếm đc truyện hợp gu quá tr
2024-06-12
2