Miền ký ức

Màu trắng bao phủ tầm mắt của Trương Quế Nguyên dần tan biến. Trước mắt anh xuất hiện một con đường quen thuộc, hai bên đường là hàng cây xanh mát, trên tán cây điểm những bông hoa màu trắng nhỏ xíu. Trương Quế Nguyên chợt nhìn thấy một người lướt qua trước mặt, mái tóc đen rối bù trong gió, mặc một chiếc áo thun cộc tay cùng với quần jeans. Trương Quế Nguyên nhìn theo, không suy nghĩ gì mà đuổi theo người đó. Người đó chính là anh, nhưng là anh của ba năm trước.
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
"Thụy Nhi"
Trương Quế Nguyên của 3 năm trước vẫy tay với một người
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
"Thụy Nhi"
Trương Quế Nguyên đứng phía sau lẩm bẩm gọi, cái tên này đã nghe ở đâu, chợt có cái gì đó lướt qua mặt anh, chính là Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
"Nguyên Ca"
Trương Quế Nguyên nhìn về phía người đó, lọt vào tầm mắt của anh chính là nụ cười ấy, nụ cười làm bừng sáng mọi thứ xung quanh.
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
"Nào để anh giúp em"
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
"Cảm ơn anh"
Trương Quế Nguyên nhìn khung cảnh xung quanh, anh nhận ra nơi này. Chính là nơi mà anh đã lớn lên, cho tới năm anh 18 tuổi mới rời khỏi nơi này để đi học đại học
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
"Sáu năm rồi mới gặp lại, vậy mà anh nhìn từ xa đã nhận ra em, anh thật lợi hại đó Nguyên Ca"
Trương Hàm Thụy mỉm cười thật tươi, đưa vali trong tay cho Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
"Em không có thay đổi mà. Nên anh nhìn đã nhận ra em"
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
"Ha, anh xem em cao như vậy rồi, không thay đổi là không thay đổi thế nào?"
Trương Hàm Thụy phụng phịu trách móc, hai tay khoanh trước ngực tỏ vẻ giận dỗi.
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
"Thì ngoài cao lên em vẫn không thay đổi gì mà"
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
"Anh.... Nguyên Ca, em đã 18 tuổi rồi, em là người trưởng thành, tất nhiên phải có thay đổi"
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
"Được được, em lớn rồi, em nói gì cũng đúng. Chúng ta lên đường được chưa?"
Trương Quế Nguyên giơ tay đầu hàng sau đó kéo vali của Trương Hàm Thụy đi
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
"Nguyên Ca sắp tới phải làm phiền anh rồi"
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
"Sao lại phiền? Anh cũng như anh trai của em, anh lo cho em có gì mà phiền?"
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
"Đúng là Nguyên Ca tốt với em nhất"
Trương Hàm Thụy nghiêng đầu mỉm cười nhìn Trương Quế Nguyên một cái, anh sững lại một chút liền gật đầu mỉm cười lại với cậu, sau đó cùng cậu đi ra phía đường lớn bắt xe.
Trương Quế Nguyên nhớ lại, ba năm trước, Trương Hàm Thụy 18 tuổi, cũng đến tuổi phải rời khỏi nơi này. Vừa hay cậu cũng thi vào một trường đại học ở gần nhà anh, khi đó Trương Quế Nguyên đã đi làm được hơn hai năm rồi, cuộc sống cũng coi như là ổn định. Sáu năm rời khỏi hình như anh không có quay lại nơi này nữa, chỉ có thỉnh thoảng gọi điện về báo tính hình, Hàm Thụy cùng anh lớn lên, từ nhỏ đã quấn lấy anh, mà lúc anh còn ở đó thì Trương Hàm Thụy cũng là đứa nhỏ mà anh hay chăm sóc nhất. Năm anh rời đi, Trương Hàm Thụy 12 tuổi, anh nhớ lúc đó cậu đứng tiễn anh rất lâu, đến khi xe gần khuất bóng cũng không chịu đi về. Anh ngồi trên xe còn nhìn thấy cậu len lén lau nước mắt, dù ở trước mặt anh cậu luôn nở nụ cười thật tươi. Cho tới tận lúc anh lên xe, cậu vẫn tiễn anh bằng một nụ cười Không ngờ vào một ngày lại nhận được điện thoại của Hàm Thụy, cậu nói vừa thi đậu đại học, đúng lúc trường học ở gần chỗ của anh, muốn hẹn gặp anh. Trương Quế Nguyên từ khi rời khỏi không có gặp lại Trương Hàm Thụy, mỗi lần gọi điện về cũng là nói chuyện với cậu rất lâu, cho nên khi nghe cậu sắp chuyển vào thành phố, anh còn khẩn trương hơn cả cậu nữa. Khi biết cậu chưa tìm được chỗ trọ, anh một hai bảo cậu đến ở cùng anh. Một phần vì anh biết chi phí để thuê ký túc xá của trường cậu học không thấp, đối với một cậu nhóc chân ướt chân ráo như cậu, có chút khó khăn. Hơn nữa cậu từ nhỏ đã do anh chăm sóc, nếu không biết thì thôi, còn đằng này đã biết cậu ở ngay gần đó mà để cậu tự lo, anh thật sự không thể yên tâm. Vậy nên ngày Trương Hàm Thụy chia tay nơi này để đi học, Trương Quế Nguyên đã đích thân đến đón cậu
Trương Quế Nguyên đi theo hai người họ, ở đây anh chỉ nhìn và nghe thấy được, anh không nói được mà cũng không ai có thể nhìn thấy anh. Anh nhìn vào gương chiếu hậu của xe buýt, chỗ anh đang ngồi vẫn là một chỗ trống. Trương Quế Nguyên chợt nhận ra, anh bây giờ giống như một hồn ma, một hồn ma lang thang trong chính ký ức của mình. Từ chỗ đó đến thành phố mất khoảng 2 tiếng ngồi xe, rồi từ bến xe lại phải ngồi thêm 30 phút xe buýt nội thành nữa mới đến được trường học. Trương Quế Nguyên đi theo hai người họ từ bến xe buýt trường đại học về nhà. Nhà anh thuộc một khu chung cư cách đó không xa, rất nhanh đã đến nơi rồi.
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
"Oa, nhà anh gần như vậy. Sau này không lo đi muộn rồi"
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
"Phòng của em nè, anh đã trang trí lại cho em rồi đó. Phòng hơi nhỏ, mong em không chê"
Trương Quế Nguyên mở cửa phòng cho cậu xem sau khi dẫn cậu tham quan sơ ngôi nhà.
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
"Phòng thế này sao lại chê chứ, Nguyên Ca vẫn còn nhớ mấy món đồ em thích sao?"
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
"Cũng có nhớ chút chút"
Trương Quế Nguyên phía sau mỉm cười, thực chất lúc đó anh nhớ rất rõ sở thích hồi bé của Trương Hàm Thụy, thích màu nào, thích trang trí như thế nào, thích đồ chơi nào, thích ăn món gì, thích uống nước gì.....anh đều nhớ hết. Nhưng lại không dám nói, chỉ nói nhớ chút chút. Chủ yếu là do Hàm Thụy không có thay đổi sở thích, cũng coi như là anh ăn may đi
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
"Nguyên Ca, vậy phòng của anh ở đâu?"
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
"Phòng anh ở đối diện. Em soạn hành lý ra đi, có gì cứ gọi anh. Anh vào bếp chuẩn bị gì đó cho em ăn"
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
"Cảm ơn anh, Nguyên Ca"
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
"Không cần khách sáo"
Trương Quế Nguyên mỉm cười với cậu sau đó xoay người đi về phía nhà bếp. Trương Quế Nguyên hai tay đút trong túi quần, đem từng chút ký ức của mình nhớ lại, từ khi Hàm Thụy vừa đến ở cùng anh, cuộc sống cô độc của một nhà văn như anh cũng thay đổi, không còn buồn chán một mình trong nhà nữa. Mỗi ngày anh sẽ dậy trước chuẩn bị bữa sáng, làm rồi một hộp cơm trưa cho Hàm Thụy đi học, sau đó ngồi ở phòng khách viết bản thảo chờ Hàm Thụy đi học trở về. Hàm Thụy về đến nhà sẽ lại ríu rít nói chuyện, đôi khi có những chuyện rất trẻ con nhưng lại khiến tâm trạng của anh tốt hơn rất nhiều. Thi thoảng cậu còn giúp anh đọc lại bản thảo, sắp xếp các bản nháp. Những lần anh tới hạn nộp bản thảo, cậu còn cùng anh thức khuya, có nói thế nào cũng không chịu đi ngủ. Kết quả là gục xuống đùi anh ngủ mất, có lần thời tiết trở lạnh, anh không nỡ để cậu nằm dưới sàn nên bế cậu về phòng rồi mới tiếp tục làm việc. Không ngờ sáng hôm sau thức dậy cậu đã nổi giận đùng đùng vì hành động quan tâm, mà theo như cậu nói là "không ai mướn" này của anh. Lần đó cậu còn dọa sẽ tuyệt thực vì giận anh, nhìn cậu mỗi ngày ôm khư khư con gấu bông hình Pink Panther, nấu mì gói ăn khiến anh vừa buồn cười vừa không đành lòng, cuối cùng sau khi nộp bản thảo xong, được vài ngày nghỉ thì anh lại dấn thân vào công cuộc dỗ đứa nhỏ này.
Nhưng anh không ngờ đứa trẻ này lại giận dai như vậy, đồ ăn cũng không mua chuộc được, đồ chơi cũng không, còn trốn trong phòng không thèm nói chuyện với anh. Vò đầu bứt tai cả ngày cũng không nghĩ ra được cách. Trương Quế Nguyên hết cách đành dùng khổ nhục kế
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
"Rốt cuộc phải làm sao em mới hết giận anh đây? Em nói xem, anh mấy ngày vừa rồi ngủ không đủ giấc, bây giờ còn bị em giận. Có phải em không quan tâm anh nữa không?"
Không có phản hồi, Trương Quế Nguyên nghĩ một hồi liền ngã lăn ra đất, còn cố ý tạo tiếng động thật lớn, sau đó không cử động nữa. Hàm Thụy ngồi trong phòng nghe thấy một cái "rầm", vốn rất muốn ra nhìn, nhưng vẫn cứng đầu không chịu. Rất lâu sau đó không còn nghe thấy động tĩnh gì, cậu mới he hé cánh cửa, nhìn thấy Trương Quế Nguyên nằm bất động trên sàn liền phóng ra
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
"Nguyên Ca, anh làm sao vậy?"
Cậu lay mạnh Trương Quế Nguyên nhưng không thấy anh có phản ứng gì, cậu vội lấy điện thoại ra định gọi xe cấp cứu, ai ngờ số còn chưa bấm xong thì cổ đã bị một đôi tay kẹp xuống, kéo cậu nằm xuống
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
"Ha, gọi em thì em không đáp, nấu cho em thì em không ăn, mua đồ cho em thì bị em làm ngơ. Trương Hàm Thụy, có phải anh chiều hư em rồi không?"
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
"Anh mau buông em ra đi, đau"
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
"Muốn anh buông cũng được, nhưng em phải nói làm sao em mới hết giận anh"
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
"Hứ"
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
"Không nói? Được, vậy chúng ta nằm đây tới khi nào chết thì thôi"
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
"Anh..."
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
"Có nói hay là không?"
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
"Em muốn anh đưa em đi chơi"
Trương Hàm Thụy sau một hồi vùng vẫy thì không chịu được nên buông xuôi, thở phì phò nói ra yêu cầu của bản thân
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
"Đi chơi"
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
"Đúng vậy, đi xem triển lãm phim hoạt hình"
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
"Hả?"
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
"Em nói rồi đó, mau thả em ra"
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
"Không thả"
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
"Aaaaa sao anh lại xấu tính như vậy chứ"
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
"Em phải xử lý hậu quả trước"
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
"Hậu quả gì cơ?"
Trương Quế Nguyên kéo cậu đứng dậy, tay vẫn giữ lấy cậu, một tay chỉ về phía bàn ăn lớn
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
"Hậu quả đó"
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
"Em làm sao ăn hết chứ"
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
"Anh ăn cùng em, khi nào ăn xong mới được đi triển lãm"
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
"Được thôi, ăn thì ăn. Em sợ anh chắc"
Cuối cùng bàn ăn đó hai người phải ăn hết bữa trưa, ăn tiếp vào buổi tối mới giải quyết xong. Tối đó Trương Quế Nguyên đích thân phò tá Trương thiếu gia về phòng ngủ để lấy lòng.
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
"Vẫn giận à"
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
Trương Hàm Thụy 3 năm trước
"Vẫn còn"
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
"Ngày mai đưa em đi triển lãm"
Trương Hàm Thụy nghe đến đây thì có chút lung lay, nhưng cậu vẫn kiên cường lắm
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
Trương Quế Nguyên 3 năm trước
"Ngủ sớm đi, xin lỗi vì mấy hôm nay anh bận quá, không thể quan tâm em nhiều được. Sau này sẽ không thế nữa đâu. Anh hứa"
Trương Quế Nguyên nói xong thì đưa tay xoa đầu đứa nhỏ, với tay tắt đèn rồi mở cửa bước về phòng

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play