chương 3
Hạ Tuấn Lâm(cậu)
Rốt cuộc là để ở đâu rồi kia chứ?
Hạ Tuấn Lâm(cậu)
(loay hoay tìm kiếm khăn quàng cổ)
Hạ Tuấn Lâm(cậu)
Hay để quên ở nhà hàng rồi ta
Cậu sờ sờ mặt dây chuyền,khăm quàng cổ là tín vật duy nhất mẹ cậu đan cho cậu khi còn sống,nó quan trọng với cậu lắm,mất đi nó,hơi ấm của mẹ sẽ không còn nữa...
Hạ Tuấn Lâm(cậu)
"mình phải quay lại nhà hàng đó một chuyến"
thế là trong đêm hôm ấy,giữa trời mưa gió,Hạ Tuấn Lâm mặc dù biết bản thân đang bị bệnh vẫn chạy đến nhà hàng tìm lại thứ cậu coi như báu vật mà nâng niu ấy
Hạ Tuấn Lâm(cậu)
Xin lỗi,cho tôi hỏi một chút
Hạ Tuấn Lâm(cậu)
Lúc nãy cháu có ngồi ở bàn này,mọi người có ai nhìn thấy một chiếc khăn quàng cổ màu trắng ở đây không ạ?
:Ôi,chúng tôi không thấy thưa cậu
Hạ Tuấn Lâm(cậu)
Cho cháu tìm kiếm một chút được không ạ,nếu không thấy cháu sẽ đi ngay,không làm phiền mọi người đâu ạ
:Không sao,mong cậu bé sẽ tìm thấy,nó có vẻ rất quan trọng với cậu.(vỗ vỗ vai cậu)
Hạ Tuấn Lâm(cậu)
Cháu cảm ơn ạ
Hạ Tuấn Lâm(cậu)
(nói rồi cậu bắt đầu tìm kiếm)
Hạ Tuấn Lâm(cậu)
Ở đâu vậy chứ
Suốt 2 tiếng đồng hồ tìm kiếm xung quanh thậm chí còn phải lục lọi thùng rác,nhưng những gì HTL nhận lại chỉ là hư vô,cậu tự trách mình,biết nó quan trọng tại sao không giữ cho kỹ.Kỷ vật của mẹ,hơi ấm của mẹ...
:Cậu bé ấy đã tìm rất lâu rồi,tội nghiệp thật
Một người trân trọng là vậy,nhưng có ai đâu biết mà coi nó như một vật bình thường,nếu HTL biết bản thân cũng như cái khăn quàng cổ đó tùy người bỏ đi,sẽ đau lòng đến mức nào...
Thượng Ân
Hôm nay cậu còn ốm nặng hơn hôm qua đó HTL
Hạ Tuấn Lâm(cậu)
Ừm,mà này TÂ,khăn quàng cổ hôm qua tớ mang,cậu có thấy nó ở đâu không?
Thượng Ân
Cái khăn màu trắng đó sao?
Hôm qua trên xe đàn anh,cậu vẫn cầm ở tay mà
Hạ Tuấn Lâm(cậu)
(lúc này mới nhớ ra)
Hạ Tuấn Lâm(cậu)
Đúng rồi,trên xe của đàn anh,tại sao mình lại không nghĩ ra
Hạ Tuấn Lâm(cậu)
Cảm ơn cậu TÂ
Thượng Ân
Nó quan trọng lắm sao,mình thấy lúc nào cậu cũng mang
Tử Nam
Đó là của mẹ nó để lại,quan trọng hơn sinh mạng
Tử Nam
Thuốc ho,thuốc với miếng dán hạ sốt này
Hạ Tuấn Lâm(cậu)
Đây là...
Tử Nam
Cho mày đó,mặt đỏ như tôm luộc,người ngoài nhìn vào còn tưởng mày vừa ngâm nước nóng nữa
Thượng Ân
Đúng đó,mặt đỏ như vậy,má búng ra sữa của mình đâu rồi(miết má cậu)
Hạ Tuấn Lâm(cậu)
Mình sẽ lây bệnh cho hai cậu mất
Tử Nam
Vậy cứ để cho lây bệnh đi,tao khỏe mà,một chút bệnh này có đáng gì
Tử Nam
À đúng rồi,hôm này anh mày có trận đấu bóng rổ đấy,với đàn anh khóa trên,mày đó,Hạ Tuấn Lâm phải đi cổ vũ cho tao biết chưa
Tử Nam
Hạ Tuấn Lâm nể tình tao với mày là bạn thân,bạn mình tham gia trận đấu,người làm bạn như mày chẳng lẽ lại không có mặt(lay lay tay cậu)
Tử Nam
Mà tao nghe nói lần này NHT cũng sẽ tham gia nữa,ôi nghe danh đã lâu bây giờ mới được diện kiến
Ai vừa nói sẽ không đi cổ vũ nhưng vừa nghe đến tên người đó,khóe miệng liền có ý cười
:Mày vẫn là để tâm đến người đó
Hạ Tuấn Lâm(cậu)
Vậy...tao sẽ đi.
(nói rồi Tử Nam quay về lớp học,HTL và Tử Nam là bạn thân từ nhỏ,lại ở chung một dãy chung cư,lớn lên cùng nhau trưởng thành cùng nhau,có thể nói là thanh mai trúc mã)
Hạ Tuấn Lâm(cậu)
"Có cơ hội mình sẽ hỏi đàn anh về khăn quàng cổ"
Chiều hôm ấy,TÂ và HTL đều có mặt ở sân bóng rổ,mọi người đều tập trung khá đông ở đây,chủ yếu vì nơi đây hội tụ toàn trai đẹp,nhà lại còn giàu,lỡ có ai may mắn lọt vào mắt họ,liền một bước lên mây)
Thành Nghị
Hạo Tường,đàn em của mày kìa
Nghiêm Hạo Tường(anh)
(quay đầu lại nhìn)
Nghiêm Hạo Tường(anh)
Thượng Ân
Nghiêm Hạo Tường(anh)
(cười mỉm)
Thành Nghị
Đừng nói với tao là thích con bé đó nhớ
Nghiêm Hạo Tường(anh)
Phải thì sao không phải thì sao?
Thành Nghị
Cô gái này quả thật không tầm thường,lọt vào mắt xanh của thiếu gia họ Nghiêm đây
Thành Nghị
Ê,mà cậu bé đi kế bên cũng khá được đấy chứ?
Nghiêm Hạo Tường(anh)
(lúc này mới để ý cậu)
Nghiêm Hạo Tường(anh)
Hạ Tuấn Lâm,lúc nào cậu ta cũng đi bên cạnh TÂ,khó chịu muốn chết
Thành Nghị
Mày đã là gì với con bé đó đâu,người ta đi cùng bạn cũng muốn quản
Nghiêm Hạo Tường(anh)
Sớm thôi người anh em
Trận đấu bóng rổ chính thức bắt đầu
Tử Nam
(nhìn về phía HTL,nháy mắt)
Tử Nam
Xem anh mày chơi bóng rổ này
Hạ Tuấn Lâm(cậu)
Lo thi đấu đi
Trôi qua 45' đầu tiên,hai bên đều hòa với tỉ số 5-5
Tử Nam
Mày thấy anh mày chơi thế nào?
Tử Nam
Đấu với đàn anh phải khiêm nhường chút
Hạ Tuấn Lâm(cậu)
Ừ,nhưng nhẹ tay một chút
Thì là lúc nãy,HTL thấy Tử Nam chặn bóng NHT,thấy anh bị bóng đập vào tay trái,khẽ nhăn mặt,có lẽ là vì đau lòng nên mới nói với Tử Nam như vậy
Mày tiếp tục thi đấu,tao cùng TÂ đi mua nước lát sẽ quay lại
15' sau khi giải lao,HTL cũng quay lại,trận đấu cũng tiếp tục tiếp diễn
Tử Nam
"Để xem NHT sẽ bại trận như thế nào"
Trận thi đấu này diễn ra vô cùng căng thẳng,Hạ Tuấn Lâm đã xem đến chóng cả mặt,tầm mắt bỗng bị mờ đi...đúng lúc này Tử Nam đã dành được bóng,khung bóng rổ ngay trước mặt rồi thì...
Thượng Ân
Tuấn Lâm,cậu sao vậy?
Tử Nam
(nghe tiếng gọi thì quay lại nhìn,thấy Tuấn Lâm bị ngất xỉu,thì bỏ dỡ trận thi đấu mà chạy ra ngoài)
Hạ Tuấn Lâm(cậu)
(Nhăn mặt vì khó chịu)
Ai cũng bất ngờ,ngay cả người chủ trì trận đấu,NHT càng không ngoại lệ
Ai cũn nhìn cho đến khi người bị bế vào phòng y tế của trường
:Trận thi đấu kết thúc,đội của Tử Nam thua rồi,NHT vẫn là người đứng đầu về bộ môn này của trường
:Thắng một cuộc đua,nhưng thua một cuộc tình...
Comments