Trong bữa cơm gia đình đầm ấm vào cuối tuần, có mặt tất cả thành viên trong nhà, bà Trương gắp vài miếng thịt bỏ vào chén của Hải. Xong lại gắp một lượng nhiều hơn cho Đăng, trên mặt bà cũng hiện rõ vẻ lo lắng.
Bà Trương (mẹ Hải, Đăng)
Đăng à, ăn nhiều vào con, nhìn con ốm hơn trước đấy.
Đăng đưa chén cơm của mình ra trước nhận lấy phần thức ăn, giọng nói dịu dàng đáp lại sự quan tâm của bà.
Trương Hoàng Đăng
Con không sao đâu mẹ.
Trương Hoàng Đăng
Vừa nhận lớp mới đi đi lại lại nhiều nên con không có thời gian nấu nướng, phải ăn bên ngoài ấy mà.
Trương Hoàng Đăng
Qua vài ngày sẽ bình thường lại thôi, mẹ yên tâm.
Hải ngồi bên cạnh vừa ăn vừa nói.
Trương Hoàng Hải
Phải đó mẹ, nó khoẻ như trâu ấy, giờ kêu nó vật con còn được chứ, mẹ lo quá rồi.
Bà Trương nhìn sang Hải trách cứ nhưng trong giọng điệu không hề có sự tức giận nào.
Bà Trương (mẹ Hải, Đăng)
Con đó, sao không để mắt đến em con gì cả.
Trương Hoàng Hải
Ơ, sao con quan tâm tới nó được đây, ngày muốn gặp mặt nó mà như nhìn thấy sao ban ngày vậy đó mẹ.
Bà Trương rơi vào trầm tư, im lặng suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng.
Bà Trương (mẹ Hải, Đăng)
Hay là Đăng chuyển trường đi con.
Bà Trương (mẹ Hải, Đăng)
Chuyển đến học ở trường và ở chung với anh trai con để cả hai đùm bọc lẫn nhau.
Bà Trương (mẹ Hải, Đăng)
Vừa mới nhập học đây thôi nên có chuyển thì cũng không ảnh hưởng gì. Hai đứa thấy sao?
Trương Hoàng Hải
Con thì không sao.
Trương Hoàng Hải
Nhưng mà chỗ con ở không phải là vườn hoa sợ ai kia không chịu nổi thôi.
Hải vừa nhìn sang Đăng vừa nói với ý cười cợt.
Trương Hoàng Đăng
Làm gì mà chịu nỗi hay không, em thì có sao chứ?
Trương Hoàng Đăng
Nếu anh thấy bình thường thì em cũng vậy thôi.
Bà Trương lại vui vẻ nhìn hai đứa con.
Bà Trương (mẹ Hải, Đăng)
Vậy thì đợi mẹ làm đơn chuyển trường cho con nhé.
Nói rồi bà gắp lấy mấy lần thức ăn cho cả Hải và Đăng, bữa cơm ngày hôm ấy cũng êm ấm và hoà thuận như ngày thường.
Giữa trưa trời nắng gắt, dưới tàn cây bàng trong sân trường, có một chàng trai trông mặt mày tuấn tú, cả người toát lên vẻ nam tính đầy sức hút.
Đang diện trên cơ thể cứng rắn ấy là áo thun tay ngắn lộ ra phần bắp tay thô rắn chắc cùng chiếc quần thể thao dài.
Người ấy đứng đó được mười phút rồi, cứ liên tục nhìn đồng hồ trên tay có lẽ là đang chờ người, chợt từ xa một cậu nam sinh hối hả chạy như bay đến chỗ chàng trai.
Hà Quốc Khanh
Hộc... Ha
Cậu thiếu niên vừa chạy đến, thở còn chưa hết hơi đã vội nói.
Hà Quốc Khanh
Mệt chết mất
Hà Quốc Khanh
Anh Hải, hộc...
Cả người cậu đi ngoài trời nắng nóng như phát hỏa, mặt mày thì đầy mồ hôi, tay chân cũng không khô cho lắm. Cậu như vậy khiến hắn càng nhìn càng khó chịu, hắn lùi ra xa cậu một chút, trong lời nói có phần hờn trách.
Trương Hoàng Hải
Gì mà lâu vậy, tôi đợi gần nửa tiếng rồi.
Hà Quốc Khanh
Ây, em xin lỗi.
Hà Quốc Khanh
Tại đám bạn cứ kéo em lại.
Hà Quốc Khanh
À anh Hải.
Cậu vừa nói vừa đưa tay vào trong cặp lấy ra một cái bánh, cậu cười thật tươi nhìn hắn và đưa bánh.
Hà Quốc Khanh
Hihi, cho anh nè, lúc trưa em mới làm đấy.
Hải nhìn bánh trên tay rồi nhìn Khanh, phải nói dù là con trai nhưng khi cậu cười lên lại rất dễ thương, tâm trạng bực bội của hắn trong phút chốc như được dòng nước mát làm dập tắt hoàn toàn. Hắn không cáu gắt với cậu nữa mà đổi lại nói chuyện dễ chịu hơn.
Trương Hoàng Hải
Ngày học hai buổi mà không nghỉ ngơi, còn làm ba cái này.
Trương Hoàng Hải
Ờ mà thôi, nhanh lên sắp vào học rồi.
Hà Quốc Khanh
Dạ, em biết rồi.
Chú cún nhỏ lại ve vẫy đuôi chạy theo sau hắn, trên miệng vẫn còn treo nụ cười rất tươi.
Comments
Hana Yume
con trai ko bao giờ dẹo chúa, vt thẳng lên
2023-10-11
1
Hana Yume
tên nhân vật nên để rõ họ tên, vt nên thêm hành động, câu ko có cảm xúc :))
2023-10-11
0
Hana Yume
vứt từ cũng đi
2023-10-11
0