Sau khi rời khỏi bệnh viện cô cùng với Tiểu Hy trở về nhà.
"Đình Nhi, cậu có cần tớ giúp gì không?" - Tiểu Hy đỡ cô lên cầu thang.
"Không cần đâu! Tớ tự làm được!"
"Vậy cậu phải cẩn thận đấy! Tớ có việc tớ đi trước đây!" - Nói rồi Tiểu Hy nhanh chóng lên xe rời đi.
Đình Nhi cố gắng đi chậm rãi từng bước vào nhà. Mặc dù vết thương đã được tháo chỉ nhưng vẫn chưa lành hẳn, mỗi lần di chuyển cô đều cảm thấy đau nhói.
Cô bước vào trong nhà, ngôi nhà mà cô đã từng mơ ước sẽ có một mái ấm hạnh phúc giờ đây chỉ là một nơi lạnh lẽo, không còn chút hơi ấm. Nhìn xung quanh, cô không hề thấy một người giúp việc nào kể cả quản gia cũng không có, căn nhà im lặng đến đáng sợ. Trong khoảng không gian tĩnh lặng đó, cô nghe thấy tiếng cười đùa của một người phụ nữ phát ra từ tầng hai.
Cô cố gắng lên trên tầng. Càng đến gần phòng ngủ của cô và anh, tiếng cười đó lại càng rõ hơn. Cô từ từ lại gần cánh cửa, mặc dù trong lòng cô biết chuyện gì đang diễn ra trong đó nhưng cô vẫn cố chấp mở cánh cửa đó ra.
Vừa mở cánh cửa đó, trước mắt cô là cảnh đôi cẩu nam nữ không mảnh vải che thân đang ân ái trên chiếc giường của cô. Anh chẳng tỏ vẻ bất ngờ hay hoảng loạn khi nhìn thấy cô như thể cô là người vô hình còn ả đàn bà kia thì ôm lấy anh thể hiện cho cô thấy là hai người họ đang rất vui vẻ.
Cô chỉ biết đứng đó mỉm cười nhìn họ, một nụ cười chua chát. Cô đau, đau đến mức không thể khóc được. Trong khi cô phải ở bệnh viện, chịu đựng những cơn đau dày vò hằng đêm, cô đơn đến bật khóc vì không có anh ở bên cạnh thì giờ đây cô phải chứng kiến cảnh người mình yêu ngủ với một người phụ nữ khác trên chính chiếc giường của hai người.
Trong hoàn cảnh này, cô nên làm gì đây? Chạy đến chỗ ả đàn bà kia nắm lấy tóc rồi cho ả mấy cái bạt tai hay đập phá đồ đạc trong phòng hét lên điên loạn? Không, cô chẳng hề có động tĩnh, chỉ đứng đó mà cười, lòng đau như cắt, đau đến nỗi không khóc được nữa.
"Cô đến đây làm gì?" - Anh hỏi cô mà tay không hề rời khỏi ả đàn bà kia.
"Về. Lấy. Đồ!" - Cô vẫn giữ nụ cười đó mà trả lời.
"Lấy xong rồi thì biến đi!" - Anh đuổi cô ra khỏi phòng.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt căm phẫn, rút chiếc nhẫn trên tay nắm thẳng vào mặt anh.
"Trả lại anh!" - Nói rồi cô ra khỏi nhà phòng đóng sầm cửa lại.
Cô dọn hành lý đến căn phòng dành cho khách. Mở cửa bước vào mùi gỗ lâu ngày xộc thẳng vào mũi. Sau khi sắp xếp lại toàn bộ đồ đạc cô thẫn thờ ngồi viết đơn ly hôn. Anh và cô yêu nhau hơn 10 năm nhưng những ngày tháng thanh xuân êm đềm đó lại đổ vỡ trong một đêm. Cô từng cố gắng, từng lưu luyến, từng níu giữ anh lại bên mình nhưng có lẽ bây giờ đã quá muộn. Kết thúc là lựa chọn tốt nhất để giải thoát cho cả hai.
Sau khi ả đàn bà đó rời đi, cô đến phòng làm việc tìm anh.
"Hàn Vũ! Anh có ở trong đó không?" - Cô đứng trước cửa phòng trên tay cầm tờ giấy ly hôn.
"Vào đi!"
"Cô đến đây có chuyện gì?" - Anh đặt ly rượu vang đỏ xuống bàn. Người anh toàn là mùi rượu cùng với hương nước hoa của ả đàn bà kia khiến cô cảm thấy buồn nôn.
"Ly hôn đi!" - Cô đặt tờ giấy ly hôn xuống.
Anh nhìn tờ giấy ly hôn trên bàn, chữ ký của cô đã ở trên đó chỉ còn thiếu chữ ký của anh là có thể nộp đơn.
"Cô chuẩn bị rồi sao?" - Anh cầm tờ giấy và đọc.
"Ký đi!"
"Cô không cần tài sản?"
"Ý anh là sao?"
"Trong đây không hề đề cập đến vấn để chia tài sản! Chẳng lẽ sống với tôi lâu như vậy cô không cần một chút tài sản gì sao?" - Anh cười nhìn cô.
Anh ta quả thực rất biết cách dùng lời nói để giết người khác. Bên nhau lâu như vậy cô cứ ngỡ anh sẽ là người hiểu cô nhất nhưng hoá ra không phải, tất cả chỉ là do cô đa tình.
"Tôi không cần tài sản của anh! Tôi chỉ muốn được giải thoát!"
"Được!" - Anh lấy cây bút trên bàn nhanh chóng ký vào tờ giấy mà không một giây lưỡng lự rồi đưa cho cô.
Cô cầm lấy đơn ly hôn từ tay anh, tự nhủ rằng anh đã hết yêu cô nhưng sao lòng lại đau đến vậy. Lúc viết đơn cô phải mất rất lâu mới có thể ký vậy mà anh lại...
Trước khi rời đi cô vẫn cố ở lại hỏi anh.
"Mạc Hàn Vũ! Tại sao anh lại lấy tôi?" - Cô muốn khẳng định với anh một lần nữa cũng như cho bản thân một câu trở lời chính đáng để giải thoát.
"Đồ chơi! Chơi chán thì bỏ!" - Anh cười.
Cô chỉ biết nhìn anh rồi lặng lẽ rời khỏi phòng. Hoá ra từ trước đến nay tình cảm anh dành cho cô chỉ đơn giản là trò đùa với một món đồ chơi. Cô tự trách bản thân tại sao anh đã đối xử với cô như vậy rồi mà cô không thể nào quên được tình yêu cô dành cho anh. Có trách cũng là trách cô quá si tình.
"Tiểu Hy! Cậu giúp tớ một việc được không?" - Cô lấy điện thoại gọi cho Tiểu Hy.
Trong căn phòng tăm tối chỉ còn mình anh với ly rượu vang còn dang dở.
"Thiếu gia, cậu làm thế liệu có ổn không?"
"Đó là điều cuối cùng mà cháu có thể làm cho cô ấy! Chú Vương chú cũng thu dọn đồ đạc đi!"
"Còn cậu?"
"Cháu tự lo được!"
Updated 32 Episodes
Comments
Diệp Ninh Hy
cứ cảm thấy như kiểu na9 đang bảo vệ nu9 ý
2022-07-20
1
Minh Anh
tội na9 quá
2022-03-07
1
Ngọc Thanh
a
2021-07-16
0