Bắn tên.

“Sở Tuân, ta biết lần này con về sẽ báo thù cho Sở gia. Con thân cô thế cô ở lại đối đầu với kẻ chưa biết rõ địa vị, nếu không may có thể mất mạng. Sở Hà bảy năm bảy không rõ tung tích, Sở gia chỉ còn mình con là huyết mạch nối dõi tông đường. Con nghe ta an phận thủ thường ở Minh Thành cưới một vị thê tử sống an yên sau này.”

Lý Trung tướng quân hiểu rõ ý nghĩ của Sở Tuân nhưng ông lại càng hiểu rõ hơn con đường chông gai mà hắn phải đi. Thù xưa hận cũ nói bỏ không phải dễ nhưng nếu cứ quyết ý báo thù thì tính mạng khó vẹn toàn.

"Lý thúc không cần lo cho con, con đã tự có tính toán. Con phải về Tần phủ thu dọn hành lý, lại sắp trở về Minh Thành rồi"

Sở Tuân vẫn cười vui vẻ phóng lên con bạch mã mà thúc ngựa về Tần phủ. Thân thể cường tráng trên bộ triều phục xanh thẳm mang lại cho y cái vẻ anh tuấn lãng tử.

Lý Trung tướng quân hướng mặt nhìn theo chàng thiếu niên trẻ tuổi mà thở một hơi dài u tư. Ông thấy được đâu đó hình bóng của vị bằng hữu khi xưa, cùng tràn đầy nhiệt huyết như thế.

Nhưng có lẽ Sở Tuân hơn phụ thân y ở chỗ không quá thiện lương để người khác lấn tới.

Năm ngày sau.

Dưới làn tuyết rơi nhẹ phủ trắng những mái ngói đỏ của kinh đô, một đoàn người ngựa đã chuẩn bị từ sáng cho chuyến đi đến bắc cương hôm nay.

Những chiếc xe nối đuôi nhau mang trên mình những bao lương thảo đầy ắp. Phía sau là những chiếc kiệu lớn sắc sảo được chạm khắc tinh tế của những tên quan viên nhị phẩm.

Bọn họ mặc trên mình những chiếc áo choàng lông thượng hạng giá cả vạn lượng bạc. Nếu lấy số tiền ấy đem đi cứu tế trong trận đại dịch lần này, có khi cứu được cả trăm mạng người.

Sở Tuân mặc trên người chiếc áo lông mỏng từ nhập ngũ vào quân doanh đến giờ. Màu vải nâu phai sờn với chất liệu thô ráp kia khiến những kẻ có tiền kia nhìn vào khinh bỉ:

“Đường đường là Sở thống lĩnh Minh Thành đứng trên hàng vạn người vậy mà chẳng có nổi chiếc áo đàng hoàng. Vốn cũng là thứ rẻ mạt.” Một trong số những tên đó bước lên cất tiếng giễu cợt.

Sở Tuân cũng chẳng thèm để tâm tới bọn vô tích sự chỉ biết nằm không ngồi rồi nói xấu người khác đó. Sắc mặt vẫn không thay đổi, y châm chú chải lông cho con bạch mã cao lớn.

Thấy những lời nói khi nãy chẳng có sức ảnh hưởng đến y hắn lại bước tới chỉ vào mặt y nói:

“Ngươi không dám trả lời ta à, cũng đúng thôi phường tạp chủng con của loạn thần tặc tử như ngươi nào xứng để nói chuyện với ta.”

Ngay sau đó là tiếng cười cợt của bọn quan lại quan lại quyền quý. Chợt Sở Tuân không chải nữa mà quay lưng nhìn thẳng về mắt hắn.

Cứ tưởng vị quyền quan, hay công tử của nhà trâm anh thế việt nào thì ra cũng chỉ là con cờ nịnh hót của hoàng đế, Trương Duệ.

Sở Tuân nhìn hắn chợt cười khẩy, đôi mắt phượng bỗng trở nên tối lại có vẻ lạnh lùng đáng sợ vô cùng. Cơn gió nhẹ lùa qua để làn tóc phớt nhẹ trên gương mặt anh tuấn của Sở Tuân.

Những kẻ kia nhìn thấy Sở Tuân trong bộ dạng này cũng có chút kinh hãi. Dáng vẻ này giống như lời mà dân chúng Minh Thành kể lại lúc y chinh chiến nơi sa trường.

"Nếu Trương đại nhân nói ta là hạn tạp chủng, ngươi là bậc quyền cao chức trọng. Vậy ngươi dám thử tài bắn cung với ta không?"

Sở Tuân nhìn hắn nhoẻn miệng cười, y biết rõ Trương Duệ kia khó lòng mà từ chối khi trước cung quanh hắn đều là những tên kinh người lại thường hay đồn thổi.

Phóng lao đành phải theo lao, đến bước này nếu tìm cớ rút lui thì khác nào hắn lại thành trò cười cho thiên hạ.

"Ngươi nghĩ ta sợ ngươi chắc, muốn thử thì thử, xem ai sợ ai"

Sở Tuân thầm cười trước tên lẻo mép chẳng biết trời cao đất dày này.

"Luật chơi đơn giản, mỗi người có ba mũi tên bắn về phía đối phương. Ai nắm được số tên nhiều nhất thì người đó thắng"

"Nếu....nếu không nắm được mà hụt mũi tên thì sẽ như thế nào" Giọng nói lấp vấp, cùng vẻ mặt tái nhợt trông Trương Duệ cũng thật đáng buồn cười.

"Nếu không nắm được thì ngươi thua, còn mũi tên có bắn trúng ngươi không thì ta không biết. Nếu may mắn ngươi còn sống thì phân nửa số gia sản của ngươi phải mang đi cứu tế cho bá tính bắc cương"

"Được...ai sợ ai chứ..." Bàn tay Trương Duệ thoáng cái đã run rẩy nhưng vẫn cố mạnh miệng. Có lẽ hắn vẫn chưa đoán được tương lai phía trước.

"Vậy nếu ngươi thua thì sao?" Trương Duệ lại nhìn. Với ánh mắt mắt khinh bỉ. Quả thật trong lòng hắn cũng nghĩ Sở Tuân là hạn tầm thường gặp may nên mới có thể giết được Tần đế.

Sở Tuân gương mặt chẳng biến sắc cười nhẹ bảo "Nếu ta thua thì mặc ngươi xử trí!"

Cứ thế hai bên thỏa hiệp, ấn tay đóng dấu trước sự chứng kiến của cả trăm binh sĩ quan lại trong đoàn, và cả Vân Nhiên đã đứng từ phía xa từ lâu.

"Ngươi bắn trước đi."

Sở Tuân nhẹ giọng đưa tên cho Trương Duệ cùng nụ cười lãng tử lại có chút chiêu ngoa.

Trương Duệ vốn xuất thân là nhà nho sĩ, chỉ cầm, kỳ, thư, hoạ. Sức trói gà không chặt mà nay lại so về tài cung tiễn, đến lúc này có hối hận cũng chẳng kịp.

Sau đó liên tiếp ba mũi tên bắn về phía Sở Tuân, nếu không phải bắn lệch thì cũng là bị y nhẹ nhàng nắm lấy.

Dáng vẻ nhanh nhẹn trong bộ tràm y dưới những bông tuyết rơi nhè nhẹ kiến Sở Tuân tựa như vị môn đồ của Kiếm Linh phái mà trong thoại bản thường hay nhắc tới.

"Đến lượt ta rồi!"

Sở Tuân nhìn Trương Duệ với ánh mắt tà mị, đôi tay dài nổi gân cầm chắc cung tên trước mặt. Đôi mắt ánh chợt ánh lên một tia sáng cũng là lúc mũi tên đã lao giữa không trung.

Trương Duệ phía trước dường như đứng hình, đôi mắt trợn tròn sợ hãi. Mũi tên tiến lại gần sát, trong nháy mắt vành tay của y máu đã chảy đỏ.

Trương Duệ ngồi sụp giữa nền tuyết phía trước cổng thành cũng như trước mặt cả trăm người đã bu lại từ lâu.

Mũi tên kia cuối cùng đã bắn vào khung cửa của một chiếc kiệu phía trước. Sở Tuân mới chợt nhận ra rằng người ngồi trong kiệu từ đầu tới cuối chính là Vân Nhiên. Nàng ấy đến rồi.

Vân Nhiên mang đôi hài thêu màu trắng bước trên làn tuyết tiến về phía Sở Tuân. Lúc này y đến bên Trương Duệ đang đau đớn nắm lấy vành tay đang chảy máu. Y nâng cầm hắn lên nói

"Ngươi nên cẩn thận cái miệng của mình. Nếu có lần sau không chỉ là một nửa tài sản Trương phủ hay vành tai chảy máu mà là tính mạng của ngươi"

Nói rồi y quay đi dưới sự reo hò của tướng sĩ trong quân doanh. Vân Nhiên đã đến từ lâu nhìn thấy đầu đuôi sự việc. Nàng cũng thầm vui vì Sở Tuân đã khác rồi, chẳng phải chàng thiếu niên nóng nảy khi nào mà giờ đây y đã biết suy tính cặn kẽ. Nàng cũng yên tâm phần nào rồi.

Nhớ trước kia khi còn ở sa trường, Sở Tuân đã chịu không biết bao tủi nhục. Là rửa chén trong làn nước băng lạnh hay lau chân cho những kẻ quyền quý.

Y đều đã trải qua cả, sự nhục nhã khi ấy so với bây giờ gấp cả trăm vạn lần. Nhưng y lại muốn dạy cho Trương Duệ kia một bài học. Giới hạn của y bây giờ chỉ có hai thứ một là Sở gia còn hai là...

Sở Tuân phóng lên con bạch mã, bông tuyết trắng rơi trên mái tóc đen của chàng thiếu niên trẻ tuổi

"Các tướng sĩ nghe lệnh, tất cả chuẩn bị, chúng ta khởi hành đến bắc cương!”

Hot

Comments

Luộc Yên

Luộc Yên

:'))) bro à, giờ quay sang nam 8 còn kịp đó bro

2024-07-31

0

Luộc Yên

Luộc Yên

:'))) ít nhất còn biết cầm kỳ thi họa

2024-07-31

1

Luộc Yên

Luộc Yên

wtf? giết đế đó! là đế đó

2024-07-31

1

Toàn bộ
Chapter
1 Quay Về
2 Giao ước
3 Về nhà
4 Nặng lòng
5 Cùng đi?
6 Bắn tên.
7 Minh Khê trại chủ.
8 Cổ Diệp kì độc
9 Uyên ương mộng vỡ.
10 Sơn Thư đồ.
11 Thiên Sơn Tuyết Liên.
12 Huyết thủy dịch.
13 Thuốc giải
14 Ái tình cuồng vọng
15 Quá khứ nơi thâm cung - Hàn độc
16 Muộn phiền tình ái.
17 Cơ hội hiếm có
18 Buông
19 Bước đầu
20 Sơn Thư đồ - Điều tra
21 Thượng phụ
22 Ấn Thừa Tướng
23 Tây Lương xứ thần
24 Dạ yến Hạ triều
25 Tự tình
26 Tự tình - Vật hoàn lại chủ tình trả lại ta
27 "Thiên hạ này và cả ngươi nữa, ta nhất định đều phải có được"
28 Kí ức thởu chiến chinh
29 Ám sát thất bại
30 Manh mối?
31 Sương tàn tình tan
32 Cầu người bình an - Khai ván mưu quyền
33 Án xưa đã tỏ?
34 Ban Hôn
35 "Khai cuộc!"
36 Nước cờ cuối cùng là thành hay bại?
37 Nuôi ong tay áo - Đại án Sở Gia
38 Nhát dao này không tàn cũng phế - Đại án Sở Gia
39 Chuyện xưa đã tỏ tình nay đã tàn? - Đại án Sở Gia
40 "Đời này ta yêu chàng."
41 Duyên xưa nợ cũ có thành hay chăng?
42 Lưu Tình độc
43 Hoá ra nửa đời chỉ tựa thoáng phù hoa.
44 Thiên hoang địa lão chỉ yêu người.
45 Trăng Tròn.
46 "Nàng cho ta một cơ hội nữa để yêu nàng, có được không?"
47 Kẻ có tình lại về cạnh bên nhau.
48 Yên bình.
49 Chỉ dành tặng riêng nàng.
50 Phù Hoa vũ khúc.
51 "Nửa đời còn lại ngươi đừng hòng có thể rời khỏi trẫm!"
52 Một lời ước định, một kiếp ghi tâm.
53 Nguyện cầu.
54 Ái tình.
55 Gió thổi thuyền nghiên.
56 Trâm gãy bình rơi.
57 Mây hồng trước bão giông.
58 Tương thân tương sát.
59 Cố nhân?
60 Thư vừa gửi đến người đã đi rồi.
61 Một kiếp hồng nhan.
62 Đông chí
63 Đại hôn - Khởi đầu của vạn sự tang thương.
64 "Ta là vì nàng ấy...vì câu hứa trọn kiếp bình an."
65 Một ván mưu quyền
66 Y chết rồi, chết vào ngày Đông chí lạnh đến thấu xương.
67 Một kiếp đế vương, một đời cuồng vọng.
68 Soán ngôi đoạt vị, huynh đệ tương tàn.
69 Một đời dài lắm... người có hay chăng?
70 Mây trôi nước chảy thoáng chốc đã là Đông.
71 Một thoáng nhân duyên chỉ tựa hồ tơ mảnh - Chuyện xưa.
72 Cuồng si - Chuyện xưa
73 Ngọc nát hương tan.
74 Hận và yêu.
75 Nếu còn duyên mong có thể tương phùng.
76 Khai binh phục quốc.
77 Giữa khói lửa vọng tình như sóng xô bờ cát.
78 Rượu giao bôi.
79 Năm ấy Thiên thành tuyết trắng, trăng tròn vừa lúc hoa đã tàn.
80 Đại Kết Cục.
Chapter

Updated 80 Episodes

1
Quay Về
2
Giao ước
3
Về nhà
4
Nặng lòng
5
Cùng đi?
6
Bắn tên.
7
Minh Khê trại chủ.
8
Cổ Diệp kì độc
9
Uyên ương mộng vỡ.
10
Sơn Thư đồ.
11
Thiên Sơn Tuyết Liên.
12
Huyết thủy dịch.
13
Thuốc giải
14
Ái tình cuồng vọng
15
Quá khứ nơi thâm cung - Hàn độc
16
Muộn phiền tình ái.
17
Cơ hội hiếm có
18
Buông
19
Bước đầu
20
Sơn Thư đồ - Điều tra
21
Thượng phụ
22
Ấn Thừa Tướng
23
Tây Lương xứ thần
24
Dạ yến Hạ triều
25
Tự tình
26
Tự tình - Vật hoàn lại chủ tình trả lại ta
27
"Thiên hạ này và cả ngươi nữa, ta nhất định đều phải có được"
28
Kí ức thởu chiến chinh
29
Ám sát thất bại
30
Manh mối?
31
Sương tàn tình tan
32
Cầu người bình an - Khai ván mưu quyền
33
Án xưa đã tỏ?
34
Ban Hôn
35
"Khai cuộc!"
36
Nước cờ cuối cùng là thành hay bại?
37
Nuôi ong tay áo - Đại án Sở Gia
38
Nhát dao này không tàn cũng phế - Đại án Sở Gia
39
Chuyện xưa đã tỏ tình nay đã tàn? - Đại án Sở Gia
40
"Đời này ta yêu chàng."
41
Duyên xưa nợ cũ có thành hay chăng?
42
Lưu Tình độc
43
Hoá ra nửa đời chỉ tựa thoáng phù hoa.
44
Thiên hoang địa lão chỉ yêu người.
45
Trăng Tròn.
46
"Nàng cho ta một cơ hội nữa để yêu nàng, có được không?"
47
Kẻ có tình lại về cạnh bên nhau.
48
Yên bình.
49
Chỉ dành tặng riêng nàng.
50
Phù Hoa vũ khúc.
51
"Nửa đời còn lại ngươi đừng hòng có thể rời khỏi trẫm!"
52
Một lời ước định, một kiếp ghi tâm.
53
Nguyện cầu.
54
Ái tình.
55
Gió thổi thuyền nghiên.
56
Trâm gãy bình rơi.
57
Mây hồng trước bão giông.
58
Tương thân tương sát.
59
Cố nhân?
60
Thư vừa gửi đến người đã đi rồi.
61
Một kiếp hồng nhan.
62
Đông chí
63
Đại hôn - Khởi đầu của vạn sự tang thương.
64
"Ta là vì nàng ấy...vì câu hứa trọn kiếp bình an."
65
Một ván mưu quyền
66
Y chết rồi, chết vào ngày Đông chí lạnh đến thấu xương.
67
Một kiếp đế vương, một đời cuồng vọng.
68
Soán ngôi đoạt vị, huynh đệ tương tàn.
69
Một đời dài lắm... người có hay chăng?
70
Mây trôi nước chảy thoáng chốc đã là Đông.
71
Một thoáng nhân duyên chỉ tựa hồ tơ mảnh - Chuyện xưa.
72
Cuồng si - Chuyện xưa
73
Ngọc nát hương tan.
74
Hận và yêu.
75
Nếu còn duyên mong có thể tương phùng.
76
Khai binh phục quốc.
77
Giữa khói lửa vọng tình như sóng xô bờ cát.
78
Rượu giao bôi.
79
Năm ấy Thiên thành tuyết trắng, trăng tròn vừa lúc hoa đã tàn.
80
Đại Kết Cục.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play