Chương 3

Tiếng chuông điện thoại vang lên, trên màn hình là số của Hàn Thiên, một người bạn thân từ bé của cả Nhược Đông và Giai Thụy. Hắn ta cũng là một thành viên trong đội bóng rổ.

- Nhược Đông, mày lại biến đi đâu rồi? Trận cuối sắp bắt đầu rồi này.

- Tao bận chút việc, tụi bây cứ chơi đi. Mặc kệ tao.

Nói xong, hắn liền cúp máy cố ý chặn lại bao nhiêu câu chửi từ người bạn thân ở phía đầu dây bên kia. Anh cất điện thoại vào túi, ánh mắt một lần lại chăm chú nhìn vào người con trai đang nằm trên giường.

Giai Thụy mê man ba tiếng đồng hồ, Nhược Đông cũng kiên trì ngồi kế bên giường cậu ba tiếng, tuyệt nhiên không rời đi nửa bước. Hắn yên lặng chờ cho đến khi mí mắt của cậu run lên vài cái, mang cậu trở lại với ý thức, hắn mới vui mừng tiến lại gần cậu, nhỏ giọng hỏi:

- Cậu thấy sao rồi?

Giai Thụy vừa tỉnh lại, đập vào mũi ngay lập tức là mùi thuốc khử trùng gay mũi mà cô Ân đã xịt cho một vài thằng bị thương khi vận động. Tiếp sau đó, là tiếng nói khẽ cuả Nhược Đông ở sát bên tai. Mãi cho đến một lúc sau, cậu mới kịp nhớ lại những gì mình đã trải qua, cũng như nhớ lại lý do mình vào được đây:

- Ừm... tôi chỉ hơi chóng mặt một chút... phiền anh, cho phép tôi về chung xe với?

- Đây, cậu uống thuốc đi... nước đây. Việc đó tất nhiên là được, mà sau này cậu cũng chẳng cần đi bộ nữa, cứ leo lên xe mà đi.

Nhược Đông chợt nhớ ra mấy viên thuốc mình cầm trên tay nãy giờ, thậm chí cả mồ hôi tay cũng đã làm cho một số viên không có vỏ lan màu ra da của hắn. Hắn liền đưa chỗ thuốc đó cho Giai Thụy, bản thân cũng nhanh chân lấy nước đưa đến cho cậu.

- Cảm ơn anh... chắc tôi chỉ cần đi nhờ ngày hôm nay thôi. Dù sao sáng sớm đi bộ cũng là chuyện tốt mà.

- Đừng có mà cứng đầu. Cô Ân nói thể lực của cậu rất yếu, để dành sức đó mà hầu hạ tôi cho tốt đi, đừng có mà làm những chuyện di thừa.

Giai Thụy cúi mặt, im lặng lần lượt nuốt từng viên thuốc xuống bụng. Vị đắng của những viên ấy bất giác khiến Giai Thụy nhăn mày, dù sao cậu cũng ít uống thuốc nên vẫn chưa thể nào thích nghi với độ đắng của nó được.

Chợt Giai Thụy nhớ ra gì đó, cậu nhanh chóng ngước nhìn lên chiếc đồng hồ trên bức tường, khuôn mặt hiện lên mấy phàn hoảng hốt. Hiện tại đã bảy giờ tối rồi, tức đã trễ hơn giờ bình thường cậu có mặt ở nhà đến gần một tiếng, mẹ cậu chắc đang lo đến phát khóc mất rồi.

- Nhược Đông, chúng ta về đi. Trễ lắm rồi, mẹ tôi sẽ lo lắng lắm.

- Ừ, về thôi.

Nhược Đông lấy điện thoại ra, gọi cho tài xế một cuộc. Lại quay qua cầm lấy cặp của hai người rồi giúp Giai Thụy xuống giường:

- Cậu đứng vững được chứ? Có choáng không?

- Ừm đỡ hơn rồi, anh để mặc tôi,cứ đi trước đi.

- Dù gì cũng là về cùng xe, tại sao lại phải đi trước đi sau? Cậu muốn tôi đợi cậu à?

-...

Hai người sau đó chẳng thèm nói thên câu nào, từng bước tiến ra cổng trường. Sự im lặng đó kéo dài suốt quãng đường về nhà khi Giai Thụy và Nhược Đông mỗi người đều chăm chăm nhìn ra mỗi phía của cánh cửa sổ xe hơi, mỗi người đều chuyên tâm với những suy nghĩ riêng của mình.

Đột nhiên vai anh nặng đi, Nhược Đông quay lại, mũi đã mơ hồ ngửi được thoang thoảng mùi sữa gội đầu của cậu. Thật thơm và dễ chịu. Có lẽ trong thuốc mà cô Ân đưa cho cậu có thuốc ngủ, với một người uống thuốc dở như Giai Thụy thì đã nhanh chóng bị cơn buồn ngủ bao trùm.

Về đến biệt thự nhà họ Cảnh, chẳng phải riêng gì bà Giai Hoa là lo lắng đến đứng ngồi không yên, trên ghế sofa còn một người phụ nữ đoan trang sang trọng đang ngồi. Trên khuôn mặt xinh đẹp của bà ấy vẫn hiện lên một vẻ rất lo lắng, bà lo cho đứa con trai Cảnh Nhược Đông của mình hiện vẫn chưa có mặt ở nhà.

Bỗng tiếng mở cửa vang lên gây sự chú ý với cả hai người. Giai Thụy đang mệt mỏi lê bước phía sau người con trai cao lớn trên tay xách hai chiếc cặp.

- Nhược Đông, Giai Thụy, sao giờ này hai đứa mới về?

Người phụ nữ nhẹ nhàng đặt ly trà về chỗ cũ, cất tiếng nhẹ nhàng hỏi hai người. Tuy rằng trong lòng bà rất lo lắng, nhưng bà vẫn giữ được cho mình một thái độ bình tĩnh và nhẹ nhàng, đó là những điều bà được tôi luyện khi còn là con dâu của một gia tộc giàu có.

- Con xin lỗi mẹ, Giai Thụy cậu ấy không khỏe, con ở lại với cậu ấy một chút.

Nhược Đông tuy bên ngoài có hư hỏng ra sao, nhưng khi đứng trước mẫu thân của mìn, anh vẫn luôn rất lễ phép và đúng khuôn khổ.

- Được rồi, chị Hoa. Để em nói tài xế mua thuốc cho Giai Thụy cho, còn Giai Thụy, con mau vào phòng nghỉ ngơi cho tốt đi nhé, nhớ bật máy sưởi cho ấm phòng, đừng tiết kiệm quá làm gì.

Dừng một chút bà lại quay qua Nhược Đông vẫn đứng quan sát biểu cảm trên gương mặt Giai Thụy.

- Nhược Đông, con nói chuyện với mẹ một chút.

Nói rồi bà bước lên cầu thang, ý muốn Nhược Đông đi theo. Hắn nhìn qua Giai Thụy đang gật gù được bà Giai Hoa đưa vào phòng. Bản thân tự giác lại cảm thấy yên tâm, anh thẳng chân bước lên phòng bà Tuyết Sương.

- Con lại làm gì khiến thằng bé ngất xỉu thế Nhược Đông?

Hắn vừa mở cửa, ngay lập tức đã nhận đượ một câu hỏi đánh thẳng vào trọng tâm câu hỏi của mẹ mình muốn biết.

- Con chẳng làm gì cả, cô giáo nói cậu ta thể lực vốn là yếu thế nên hay ngất.

- Con đừng có nói dối mẹ. Con tưởng mẹ không biết con bắt thằng bé phơi nắng giữa cái thời tiết như thiêu đốt này?

-...

- Nhược Đông à, con nên nhớ rằng, chính con là người nói mẹ cho cậu ấy được học chung với con, để cậu ấy lúc nào cũng phải có mặt bên cạnh con hay sao? Nếu hiện tại con đã cảm thấy bản thân đã chán ghét thằng bé, thì mẹ khuyên con hãy nên dứt khoát thả thằng bé ra khuất mắt con, việc gì mà phải hành hạ thằng bé như vậy?

Anh vẫn tiếp tục im lặng, về lý lẽ thì anh nào có cửa để đấu lại Tuyết Sương. Thế nên đó là lý do anh tôn trọng và không muốn cãi lại bà.

- Haizz, con là con trai của mẹ, tình cảm của con giành cho Giai Thụy mẹ có thể thấy được, nó lớn lắm, nhưng tại sao con lại chẳng biết bộc lộ và hành động sao cho đúng? Nếu như con cứ hành hạ thằng bé như thế, thì sau này thằng bé xảy ra chuyện gì, con chẳng phải là người hối hận và đau lòng hay sao, chỉ là lúc đó bất kể thứ  gì con muốn thể hiện, cũng chẳng còn kịp nữa đâu.

Nhược Đông bước ra đóng lại cửa phòng nhú cũ. Bản thân lại ngước lên chùm đèn vàng hoa lệ được treo ở giữa nhà. Nhắm mắt chầm chậm nhớ lại những ngày tháng của quá khứ.

Về lại ngay cái lúc anh bị cậu đụng trúng lúc mười hai năm trước. Bản thân lại là một thiếu gia, thậm chí chẳng ai dám chạm vào một sợi tóc nào của anh, thế nhưng lại bị một thằng nhóc đụng cho lăn quay ra đất. Ngay lúc đang lửa giận đùng đùng, anh lại vô tình nhìn thấy hình ảnh đó.

Hình ảnh cái mái tóc màu vàng hạt dẻ lại được ánh sáng buổi sớm chiếu vào khiến cho nó thêm thập phần xinh đẹp. Khuôn mặt ngước trắng trắng lại tròn tròn ngay lúc đó tràn ngập những giọt nước mắt rơi ra từ đôi mắt ngây thơ, trong sáng.

Một tay cậu đưa lên dụi đi những giọt nước mắt đó. Anh thấy rõ, vì cậu ngã ngược ra sau, theo quán tính sẽ phải chống tay đỡ lấy cơ thể, nên hai khủy tay cậu thậm chí đã có chút rướm máu.

Hình ảnh ấy hết sức bình thường đối với mọi người, thậm chí đối với một số người yêu trẻ con cũng chỉ có một chút thương xót rồi đưa đi khử trùng và băng bó vết thương.

Thế hưng bất ngờ thay, khi vào đến mắt Nhược Đông khi ấy vẫn chỉ là một cậu bé năm tuổi, anh đã chẳng thể nào rời mắt, nếu chẳng phải có những tiếng kêu của quản gia, Nhược Đông sẽ lại chăm chú nhòn vào khuôn mặt ngây thơ ấy. Điều đó có khi lại là tốt, anh sẽ có cơ hội chiêm ngưỡng hình ảnh đó lâu thêm đôi chút. Nhưng điều quan trọng ở đây, chỉ trong những phút ngắn ngủi ấy đã làm dấy lên trong anh một dòng suy nghĩ mang đậm tính chất chiếm đoạt.

- Cậu ấy suốt đời phải ở bên mình, phải là của riêng mình.

Khi lớn lên một chút, Nhược Đông mới biết được bản thân như thế là kì lạ và nếu có sơ suất nào để suy nghĩ đó truyền ra ngoài thì ngay cả những đứa vốn dĩ kém xa anh đi nữa cũng sẽ có thể đường hoàng mà khinh miệt, chế nhạo lại anh. Đối với lòng tự tôn cao chót vót ấy của bản thân là một thiếu gia, anh đã tự nghĩ ra vô số những cách thức ngược đãi cậu.

Nhưng những suy tính ấy đã được gì? Đã tổn hại thành công người anh thương? À không... thậm chí đôi khi, nó còn khiến tim anh nhói lên từng cơn. Để rồi giờ đây, anh mong muốn nhìn lại được cái hình ảnh lúc xưa ấy bao nhiêu, muốn chiêm ngưỡng lại đôi mắt trong sánh ấy bao nhiêu thì thứ hiện tại anh nhìn thấy, chỉ là một đôi mắt vô hồn, chán ghét dành cho mình. Vậy thì tại sao vẫn cố chấp mà làm? Chẳng phải vẫn là do cái lòng tự tôn chết tiệt kia à?

Có lẽ phải đợi đến khi những điều to lớn hơn đánh gãy cái tự tôn ấy, mới có thể sáng mắt ra...

Hot

Comments

Tiger_stupid

Tiger_stupid

akkkkk đọc đi đọc lại chap này nà vẫn thấy thik thik sao Á ❤❤

2020-07-03

6

Lê Hồng Hạnh

Lê Hồng Hạnh

Hàn Thiên có rồi , mà Hoa Vũ đâu 😂😂😂

2020-06-27

20

hủ

hủ

đọc thấy nó rối rối sao á ko hiểu

2020-05-25

6

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play