Chương 2: Cô Không Phải Cô Ấy

A Tân khó khăn lắm mới đưa được cô ra khỏi đống đổ nát. Có vẻ như vẫn còn hoảng sợ, nên cô vẫn chưa thể ổn định được tinh thần. Cô mặc chiếc váy trắng tinh, phần vạt váy bị vấy bẩn, mái tóc dài rối bời, vài sợi tóc mai dính bệt một bên gò má.

"Cô à! Không sao rồi! Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về nhé!"

Cô liên tục lắc đầu thút thít, gương mặt thuần khiết đáng thương. A Tân hỏi mãi mà cô không trả lời, chỉ lắc đầu rồi nức nở lên từng hồi. Anh ta biết bề ngoài của mình có chút đáng sợ, vì trên người toàn hình xăm lại còn để râu quai nón. Thế là anh ta cố gắng trấn an, nhẹ giọng nói.

"Cô à cô đừng sợ! Trông tôi như vậy chứ không hại cô đâu! Cô tên gì? Nói tôi biết được không?"

Cô hé môi, ấp úng trả lời.

"A... A... Đình..."

Tiêu Tuấn vừa nghe nhắc đến cái tên này, anh vô thức xoay người nhìn lại. Gương mặt ấy, ánh mắt ấy, và cả giọng nói ấy là thứ mà cả đời này anh không thể nào quên. Người con gái bên cạnh A Tân, gương mặt đáng thương, thuần khiết đang khóc nức nở. Anh nhất thời không thể khống chế được cảm xúc trong lòng đang vỡ oà, chạy đến chỗ của A Đình.

"Đình Đình?"

Anh bắt lấy bã vai của A Đình, cảm xúc dâng trào khiến tim anh co thắt, nước mắt chực trào.

"Đình Đình? Em là Đình Đình phải không? Phải không em?"

A Tân đứng ở đó ngây ra nhìn. Ở bên cạnh làm cánh tay đắc lực cho Tiêu Tuấn đã được 1 năm, lần đầu tiên anh ta nhìn thấy anh khóc thảm thương như thế. Anh cứ liên tục sờ lên gương mặt, khoé môi, mái tóc của A Đình rồi nức nở, sau đó ôm ghì cô vào lòng.

"Em có biết anh đã sống thế nào không? Có biết không có em anh đã như thế nào không?"

A Đình vừa khó hiểu vừa sợ hãi, cố gắng giãy giụa để thoát khỏi vòng tay anh. Hai người nhìn nhau, bất chợt loé lên một khoảnh khắc vừa quen vừa lạ.

"Em không nhận ra anh ư?"

Cô lắc đầu rụt rè.

"Không... Không biết. Tôi không biết gì cả."

Tiêu Tuấn từ xúc động cho đến ngỡ ngàng nhìn A Đình, nhìn người con gái có gương mặt giống với người anh yêu. Anh nhất thời kích động, đột nhiên kéo cô đến gần rồi chạm tay vào cổ áo của cô. A Tân đứng ở đó trố mắt há miệng, nhìn anh cứ vậy mà kéo cổ áo của A Đình ra xem. Cô hoảng hốt mà không thể cự tuyệt, vì sợ hãi mà nước mắt lại trào ra. Tiêu Tuấn khựng người vài giây, nhìn thấy một vết sẹo chẳng đẹp đẽ gì tại xương quai xanh của cô. Từ vui mừng và dịu dàng, anh trở lại thành người đàn ông lạnh nhạt chỉ sau vài giây.

Anh nhìn chằm chằm vào vết sẹo có hình dạng trông như một đóm lửa nhỏ, rồi lại nhìn cô, sau đó phũ phàng đẩy cô ra.

"Không có. Cô không có nốt ruồi son. Cô không phải Đình Đình!"

A Tân khó hiểu hỏi.

"Anh Tuấn? Anh sao vậy? Cô gái này là người quen của anh ạ?"

Tiêu Tuấn vừa liếc nhìn, anh ta đã ngậm miệng lại không dám hỏi thêm câu nào. Đưa mắt nhìn A Đình đang sợ hãi khóc lóc, ánh nhìn của anh cũng không còn xót thương và đồng cảm. Không ngờ trên đời này, lại có người giống với Bạch Nhược Đình đến như vậy, chỉ tiếc là anh chẳng tìm được chút kí ức nào từ cô.

Anh quay người rời đi, xem như mình chưa từng nhìn thấy A Đình ngày hôm nay. A Tân đứng ở đó, gọi với theo.

"Anh Tuấn! Vậy còn cô gái này..."

"Mặc kệ cô ta!"

Tiêu Tuấn và A Tân rời khỏi hộp đêm đổ nát, để lại một mình A Đình đứng trơ trọi ở đó, không biết nên đi đâu về đâu. Anh ngồi ở trên xe, trong đầu không ngừng nhớ đến hình ảnh của A Đình lúc nãy. Là gương mặt ấy. Rõ ràng chính là gương mặt ấy. Trên đời này nếu như thật sự có chuyện trùng hợp đến khó tin, thì anh chỉ mong người đó thật sự là Bạch Nhược Đình. Tiếc là không phải cô. Tiếc là người đó chẳng có chút gì khiến anh ấn tượng cả. Một cô gái xuất thân từ hộp đêm, dùng gương mặt thuần khiết, thánh thiện đó khiến anh mơ mộng.

Suýt nữa thì, anh đã tự nhốt mình trong cái gọi là ảo tưởng đó. Có lẽ, người con gái mà anh yêu, đã thật sự không còn trên đời này nữa rồi.

Tiêu Tuấn vô thức cười đắng cay, thở dài một hơi. Suốt bao nhiêu năm qua anh đứng trên đỉnh cao danh vọng rồi lại rơi xuống vực sâu. Nhìn thấu lòng người, nhìn rõ sự trái ngang của sinh ly tử biệt. Đến giây phút này, có hay không cũng không còn quan trọng nữa. Nhưng người con gái kia, mang khuôn mặt của Bạch Nhược Đình cùng thân thể chi chít vết thương đứng trước mặt anh. Nói không động lòng, là đang nói dối.

Không phải anh động lòng vì A Đình, mà vì A Đình mang dáng vóc và gương mặt của Bạch Nhược Đình ngày xưa. Xe vừa đến một ngã tư dừng đèn đỏ, Tiêu Tuấn đưa ánh mắt đăm chiêu nhìn vào khoảng không. Sau một hồi suy nghĩ lâu, anh đột nhiên lên tiếng.

"A Tân! Quay lại hộp đêm!"

"Dạ!"

A Tân xoay vô lăng, chuyển hướng quay lại hộp đêm lúc nãy. Trong đầu anh ta có rất nhiều câu hỏi nhưng lại không dám hé răng nửa lời. Dù là thân tín của Tiêu Tuấn, nhưng với anh ta, anh vẫn là một con sói hoang lạnh lùng, đơn độc. Từng nghe về quá khứ lẫy lừng của Tiêu Tuấn ở Thượng Hải và những biến cố anh trải qua để lưu lạc đến Trùng Khánh. A Tân vừa ngưỡng mộ, cũng vừa mang theo vẻ tiếc nuối và xót xa cho sự trớ trêu của ý Trời.

Tiêu Tuấn xuống xe, đi một vòng xung quanh đống đổ nát để tìm kiếm thứ gì đó. Nhưng có vẻ như, thứ mà anh muốn tìm đã không còn ở đây nữa. Cho đến khi, anh nhìn thấy A Đình đang ở dưới một trạm xe buýt, bị một đám người trêu ghẹo.

...

Hot

Comments

Ngọc Trang

Ngọc Trang

chỉ mong a sáng suốt, chứ đừng để gặp đúng c rồi, nhưng a lại vô tình làm vụt mất c khỏi tầm tay.

2024-01-12

2

Ngọc Trang

Ngọc Trang

hơi hoang mang chút, nhưng mình nghĩ c Đình này và A Đình của a là 1 người nè, vì rơi từ trên núi xuống c đã mất trí, còn nốt ruồi son k còn nữa mà thay thế 1vết sẹo cũng dễ hiểu mà ta. a cứ cho đó là sự trùng hợp đi.

2024-01-12

3

Thương Nguyễn 💕💞

Thương Nguyễn 💕💞

Anh tìm thấy được bóng dang em ở trên một người con gái khác

2024-01-07

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Hai Năm Rồi
2 Chương 2: Cô Không Phải Cô Ấy
3 Chương 3: Đừng Quá Tùy Tiện
4 Chương 4: Còn Hi Vọng Nào Cho Anh?
5 Chương 5: Là Em Thật Sao?
6 Chương 6: Trái Tim Thắp Sáng
7 Chương 7: Anh Vẫn Luôn Nhớ Về Ngày Ấy
8 Chương 8: Em Đã Từng Sống Như Thế Nào?
9 Chương 9: Từng Người Đều Phải Trả Giá (1)
10 Chương 10: Từng Người Đều Phải Trả Giá (2)
11 Chương 11: Cô Phải Tránh Xa Anh Ấy Ra
12 Chương 12: Là Như Vậy Sao?
13 Chương 13: Em Nói Không Phải?
14 Chương 14: Anh Sẽ Không Buông
15 Chương 15: Chỉ Một
16 Chương 16: Không Thể Nhớ
17 Chương 17: Sao Phải Khổ Sở Như Vậy?
18 Chương 18: Trái Tim Anh Hao Mòn
19 Chương 19: Anh Vẫn Luôn Chờ
20 Chương 20: Có Thể Thật Không?
21 Chương 21: Anh Đã Mong Chờ
22 Chương 22: Lần Đụng Độ Đầu Tiên Sau Hai Năm
23 Chương 23: Người Hắn Muốn Đoạt Mạng Ta
24 Chương 24: Hoá Ra Đã Hai Năm Rồi?
25 Chương 25: Em Ở Đây Rồi
26 Chương 26: Là Mơ Hay Thực?
27 Chương 27: Ai Cho Phép Anh
28 Chương 28: Anh Thật Tốt!
29 Chương 29: Thân Bất Do Kỷ
30 Chương 30: Em Vẫn Là Em
31 Chương 31: Chấp Niệm Lớn
32 Chương 32: Anh Vì Em Mà Thay Đổi
33 Chương 33: Anh Dịu Dàng Ôn Nhu
34 Chương 34: Không Thể Khác
35 Chương 35: Thí Mạng
36 Chương 36: Chỉ Một Trong Hai Chúng Ta
37 Chương 37: Không Ai Được Lựa Chọn
38 Chương 38: Không Hối Không Oán?
39 Chương 39: Xoá Sổ Mọi Thứ
40 Chương 40: Của Em Đây
41 Chương 41: Cuộc Họp Giới Thiệu
42 Chương 42: Có Một Cặp Đôi Rất Thú Vị
43 Chương 43: Không Chấp Nhận Nổi
44 Chương 44: Không Muốn Tranh Chấp
45 Chương 45: Làm Cha
46 Chương 46: Thèm Ăn Rồi Làm Sao Đây
47 Chương 47: Valentine Bất Ngờ
48 Chương 48: Thay Đổi Ngoạn Mục
Chapter

Updated 48 Episodes

1
Chương 1: Hai Năm Rồi
2
Chương 2: Cô Không Phải Cô Ấy
3
Chương 3: Đừng Quá Tùy Tiện
4
Chương 4: Còn Hi Vọng Nào Cho Anh?
5
Chương 5: Là Em Thật Sao?
6
Chương 6: Trái Tim Thắp Sáng
7
Chương 7: Anh Vẫn Luôn Nhớ Về Ngày Ấy
8
Chương 8: Em Đã Từng Sống Như Thế Nào?
9
Chương 9: Từng Người Đều Phải Trả Giá (1)
10
Chương 10: Từng Người Đều Phải Trả Giá (2)
11
Chương 11: Cô Phải Tránh Xa Anh Ấy Ra
12
Chương 12: Là Như Vậy Sao?
13
Chương 13: Em Nói Không Phải?
14
Chương 14: Anh Sẽ Không Buông
15
Chương 15: Chỉ Một
16
Chương 16: Không Thể Nhớ
17
Chương 17: Sao Phải Khổ Sở Như Vậy?
18
Chương 18: Trái Tim Anh Hao Mòn
19
Chương 19: Anh Vẫn Luôn Chờ
20
Chương 20: Có Thể Thật Không?
21
Chương 21: Anh Đã Mong Chờ
22
Chương 22: Lần Đụng Độ Đầu Tiên Sau Hai Năm
23
Chương 23: Người Hắn Muốn Đoạt Mạng Ta
24
Chương 24: Hoá Ra Đã Hai Năm Rồi?
25
Chương 25: Em Ở Đây Rồi
26
Chương 26: Là Mơ Hay Thực?
27
Chương 27: Ai Cho Phép Anh
28
Chương 28: Anh Thật Tốt!
29
Chương 29: Thân Bất Do Kỷ
30
Chương 30: Em Vẫn Là Em
31
Chương 31: Chấp Niệm Lớn
32
Chương 32: Anh Vì Em Mà Thay Đổi
33
Chương 33: Anh Dịu Dàng Ôn Nhu
34
Chương 34: Không Thể Khác
35
Chương 35: Thí Mạng
36
Chương 36: Chỉ Một Trong Hai Chúng Ta
37
Chương 37: Không Ai Được Lựa Chọn
38
Chương 38: Không Hối Không Oán?
39
Chương 39: Xoá Sổ Mọi Thứ
40
Chương 40: Của Em Đây
41
Chương 41: Cuộc Họp Giới Thiệu
42
Chương 42: Có Một Cặp Đôi Rất Thú Vị
43
Chương 43: Không Chấp Nhận Nổi
44
Chương 44: Không Muốn Tranh Chấp
45
Chương 45: Làm Cha
46
Chương 46: Thèm Ăn Rồi Làm Sao Đây
47
Chương 47: Valentine Bất Ngờ
48
Chương 48: Thay Đổi Ngoạn Mục

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play