[ Bách Hợp ] Nhóc Con, Nhóc Không Trốn Được Đâu!
#1
Trong căn phòng không mấy rộng lớn có thân thân hình của một nữ nhân trần trụi được bọc kín lại bởi lớp chăn dày cộm nhưng lại để lộ ra từ vai đến đầu cô
Trên vai và cổ cô không biết có bao nhiêu vết cắn bao nhiêu vết hôn
Dưới sàn lại là một chiếc váy và đồ nhỏ của một người, có lẽ người còn lại đã bỏ trốn
Drap giường thì bị lực kéo của ai vào đêm qua nên bị nhăn nhúm lại, trên đó lại có vài chỗ loang lổ thưa chất lỏng đã khô lại từ lúc nào
Cô gái đang nằm trên giường từ từ tỉnh dậy, cô uể oải mà ngồi đậy, lớp chăn dày cộm từ đó cũng bị rơi xuống để lộ ra bầu ng*c to tròn, trắng trẻo đầy đặng đang lộ ra bên ngoài
Trên bầu ng*c..cũng không ít những vết hôn và cắn, trên cơ thể cô chỗ nào cũng bị để lại giấu vết vậy
Cô gái đó mệt mỏi mà nhìn xung quanh nhưng không thấy người cùng mình đêm qua đâu, cô nhíu mày lại, ánh mắt cô dừng ở trên bàn nhỏ ở đầu giường, trên đó có một tờ giấy từ khi nào đã được đặt ở đó
Cô với người lấy tờ giấy đó mà đọc, bên trong là lời xin lỗi về đêm qua, và không có gì hết? Vậy là sao, không có gì ngoài lời xin lỗi?
Cô gái kia đọc được thì bực tức vứt tờ giấy đi
? ? ?
Cô được lắm? Chơi đã rồi bỏ sao? // cười //
Cô gái đó bực tức lấy đồ đã được chuẩn bị sẵn bởi người của mình mà mặc vào
? ? ?
Khốn nạn, tôi có phải lục tung Thượng Hải này cũng phải tìm ra cô!
Có một cô gái đang ngồi trong xe đợi đèn đỏ thì bổng ánh mắt cô gái đó hướng về một quán cafe gần đó
Phạm Kim Tuệ [Nàng]
// mỉm cười // Tôi tìm thấy cô rồi!
Nàng chạy đến chỗ đậu xe của quán rồi đậu xe lại, nàng bước ra đưa ánh mắt hướng về người nhân viên bên trong đó
Nàng không nhanh không chậm mà bước vào bên trong quán
Vừa bước vào trong nàng nhìn quanh rồi đi đến một bàn trống gần đó. Vừa ngồi xuống liền có nhân viên đến hỏi
Trần Anh Nguyệt
Chị uống gì ạ?
Nàng nhìn người nhân viên trước mắt mà khẽ mỉm cười. Đó là cô gái nàng tìm trong 3 năm qua, bây giờ để nàng tìm thấy thì chắc chắn cô chết chắc
Phạm Kim Tuệ [Nàng]
Cho chị 1 ly cafe đen nhé?
Một lúc sau thì cô quay lại với 1 ly cafe trên tay
Cô nhẹ nhàng đặt ly cafe xuống rồi cúi người xong rời đi
Phạm Kim Tuệ [Nàng]
// Nhìn chằm chằm Nguyệt //
Cô không nhận ra được cô gái đã cùng lên giường với mình vào 3 năm trước
Phạm Kim Tuệ [Nàng]
* Tôi tìm thấy em rồi cô bé, chắc chắn lần này tôi sẽ không để em chạy thoát nữa* // mỉm cười //
Nàng ngồi lại trong quán ngắm nhìn cô, cô cảm thấy có ánh mắt nhìn mình thì liền quay lại thì va vào ánh mắt của nàng
Phạm Kim Tuệ [Nàng]
* chắc chắn lần này tôi sẽ bắt em đem về* // nhếch mép //
Cô cảm thấy có chút rùng mình trước cô gái này liền tiếp tục công việc của mình
Nàng ngồi được 1 lúc liền đưa tay lên muốn gọi cô lại, cô thấy được liền đi đến chỗ nàng
Trần Anh Nguyệt
Chị cần giúp gì ạ?
Phạm Kim Tuệ [Nàng]
// Mỉm cười // à chỉ là..
Nàng chỉ nhẹ nhàng để vào túi áo cô một mảnh giấy
Đồng phục cô đang mặc là ở quán mọi nhân viên điều có, nó là một cái áo sơ mi trắng có túi và logo tên quán ở sau lưng
Phạm Kim Tuệ [Nàng]
// nháy mắt với Nguyệt // Nếu em không phiền có thể dành 1 đêm ra đi ăn tối với tôi chứ?
Trần Anh Nguyệt
Vâng, cũng được
Phạm Kim Tuệ [Nàng]
Oke, vậy chốt nhé? Bao giờ em tan làm // mỉm cười //
Trần Anh Nguyệt
Tầm 18h em tan ca rồi, chị chờ em xíu nhé?
Nghe thấy nàng chấp nhận đợi mình cô liền cúi đầu rồi quay đi làm công việc của mình. Ánh mắt của nàng vẫn không rời khỏi cô
Nàng lúc này đang ở ngoài xe, dựa người vào đấy mà hút thuốc
Cô từ từ bước đến chỗ nàng
Trần Anh Nguyệt
Chị hẹn em có gì không?
Nàng nghe tiếng cô liên vứt điếu thuốc đi mà quay ra nhìn cô
Phạm Kim Tuệ [Nàng]
À, chị muốn hẹn em đi ăn ấy? Được chứ
Phạm Kim Tuệ [Nàng]
Lên xe
Phạm Kim Tuệ [Nàng]
Có lên không?
Nói rồi nàng ngồi vào trong xe, cô cũng theo đó mà ngồi kế nàng
Trần Anh Nguyệt
Em có thể biết chị là ai không?
Phạm Kim Tuệ [Nàng]
// mỉm cười // Từ từ tôi sẽ cho em biết
Cô nghe thế cũng im lặng, nàng bắt đầu lái xe đến một quán ăn
Comments