CHƯƠNG 3 + CHƯƠNG 4

CHƯƠNG 3: Bạn về nhà tôi đi, hôm nay bố mẹ tôi không có nhà!

Đến phòng kho Khôi Nguyên thấy cửa cài then ở bên ngoài. Hắn tới mở chốt cửa ra, đi vào. Ánh sáng chiếu vào phòng, ngay cạnh cửa Khôi Nguyên thấy một cục đen sì đang cuộn tròn.

Nhẹ nhàng tiến lại, hắn chạm vào cục đen đó:

“Bảo Khôi, bạn có sao không?”

*Hức* Bảo Khôi nấc lên 1 tiếng rên rỉ: “Đau quá”

“Bạn đau ở đâu đưa tôi xem nào?” Khôi Nguyên lo lắng đỡ cậu dậy kiểm tra.

Bảo Khôi không trả lời chỉ cuộn tròn người lại trong lòng Khôi Nguyên, nước mắt nước mũi của cậu bôi hết vào áo hắn.

Không biết được cậu bị làm sao, thấy cậu đau đớn như vậy hắn bế cậu lên nói: “Tôi đưa bạn vào bệnh viện nha?”

Nói xong hắn đưa thẳng cậu ra cổng trường, bác bảo vệ thấy mặt cậu tái nhợt rên rỉ kêu đau vội vàng mở cổng cho hai người ra ngoài.

Khôi Nguyên bắt taxi nhanh chóng đưa cậu tới bệnh viện gần nhất, trên xe hắn tranh thủ gọi điện cho thầy chủ nhiệm xin nghỉ.

“Mới bao lớn đâu mà đã học đòi đánh nhau rồi, tuổi này của mấy đứa thì phải chăm chỉ học hành vào. Cũng may chỉ bị bầm tím bên ngoài không ảnh hưởng tới bên trong, về chịu khó bôi thuốc là sẽ khỏi thôi.”

Trong phòng khám Khôi Nguyên đứng cạnh Bảo Khôi im lặng nghe bác sĩ mắng, Bảo Khôi giờ đã tỉnh táo tính cãi lại mà bị ông dí một phát vào bụng chỉ có thể ấm ức kêu đau.

“Giờ biết đau rồi? Lúc đánh nhau sao không thấy kêu đau?”

“Cháu nào có đánh nhau chứ?”

Bảo Khôi cãi lại, lại bị bác sĩ dí thêm phát nữa đành ngoan ngoãn.

“Không đánh nhau, thế vết tích này từ đâu, tôi làm nghề này bao nhiêu năm rồi còn không biết những vết thương này do đâu đấy à? Thôi mau đi ra lấy thuốc đi, lần sau không được tụ tập đánh nhau nữa nghe chưa?”

“Vâng ạ”

“Vâng ạ”

Khôi Nguyên và Bảo Khôi đồng thanh trả lời rồi vội vàng đi ra ngoài lấy thuốc.

Khôi Nguyên vừa đỡ cậu vừa hỏi: “Bạn thế này về nhà liệu có ổn không?”

“Không ổn thì tôi biết làm thế nào chứ?” Bảo Khôi cáu kỉnh trả lời.

“Hay bạn về nhà tôi đi, hôm nay bố mẹ tôi không có ở nhà!”

Nhà Khôi Nguyên mở công ty vì vậy bố mẹ hắn thường đi sớm về trễ, có lúc đi công tác cả tháng không về, 3 bữa cơm của hắn đều do cô giúp việc làm.

Nghe Khôi Nguyên nói vậy cậu liền hỏi: “Vậy còn anh Hưng thì sao? Anh ý biết sẽ méc chị tôi ngay.”

Lê Đình Phúc Hưng là anh trai của Khôi Nguyên, anh với chị gái của Bảo Khôi - Hoàng Quỳnh Chi, là bạn thân từ nhỏ học cùng lớp với nhau, cũng có thể được coi là thanh mai trúc mã.

“Yên tâm, độ này lão đang ôn thi đại học nên thuê nhà gần trường để tiện đi học thêm.”

“Ồ, vậy được tới nhà bạn một hôm vậy, mà để tôi gọi điện báo bố mẹ đã.”

“Ừm, có cần tôi nói giúp không?”

“Không cần đâu, bạn là con ngoan trò giỏi mà, tôi mà ở cùng bạn thì bố mẹ tôi yên tâm lắm.”

Khôi Nguyên mỉm cười gật đầu.

CHƯƠNG 4: Chứ không phải do bận livestream hửm?

“Bạn đi tắm trước đi, tôi đi nấu mì” Khôi Nguyên nói.

Bảo Khôi vẻ mặt bất ngờ hỏi: “Ồ! Bạn biết nấu ăn à?”

“Chỉ biết nấu mì thôi” Khôi Nguyên trả lời.

Bảo Khôi hơi thất vọng nói: “Vậy thôi cũng được rồi, tôi đi tắm trước đây!”

“Ừm, nhanh xong còn bôi thuốc nữa.”

Chờ Bảo Khôi đi vào phòng tắm rửa, Khôi Nguyên mới đi xuống phòng bếp nấu mì, hắn chỉ nấu hai bát mì trứng cho thêm một chút rau muống vào. Vừa lúc nấu xong thì Bảo Khôi cũng tắm rửa xong, đang đi xuống cầu thang:

“Bạn lại ăn đi tôi nấu xong rồi, ăn xong tôi giúp bạn bôi thuốc.”

“Ồ được. Cảm ơn bạn.”

“Không sao, cũng là lỗi của tôi, đã nói sẽ bảo vệ bạn nhưng hôm nay bạn vẫn bị bắt nạt.”

“Không phải, đâu phải tại bạn, bọn nó theo dõi lâu rồi nhân hôm nay bạn phải trực nhật nên mới ra tay thôi. Mà hôm nay bạn cứ vậy bỏ học về giữa chừng thế này có sao không?”

“Không sao, tôi gọi điện cho thầy chủ nhiệm nói rõ mọi chuyện rồi, thầy bảo tôi chăm sóc bạn cẩn thận rồi mai lên trường xử lý mọi chuyện sau.”

“Vậy hả, vậy có bị gọi phụ huynh không?”

“Đừng sợ, nếu cần tôi bảo lão Hưng nhà tôi đi cho. Tuy mồm lão hơi rộng nhưng có những việc lão vẫn biết phải giữ kín.”

“Vậy được rồi… Cảm ơn bạn!”

“Không có gì, bạn mau ăn đi.”

Hai đứa không nói chuyện nữa mà chuyên tâm ăn mì, ăn xong Khôi Nguyên vẫn là người dọn dẹp. Xong xuôi hắn dẫn Bảo Khôi lên phòng mình để giúp cậu bôi thuốc.

Kéo áo Bảo Khôi lên nhìn mà Khôi Nguyên không nhịn được lạnh mặt, một mảng bầm tím ngay bụng cậu có vẻ như càng ngày càng đậm thêm, mới nhìn thôi hắn đã thấy đau rồi không biết người nhát gan lại sợ đau như Bảo Khôi phải chịu đựng sẽ cảm thấy như thế nào?

“Mẹ kiếp, đúng là đấm nó 1 phát vẫn chưa đủ mà” Khôi Nguyên vừa nhẹ nhàng bôi thuốc vừa chửi.

Bảo Khôi đau đến co rút khóe miệng xuýt xoa, nghe hắn chửi liền hỏi: “Bạn còn đánh nó nữa hả?”

“Ừ, đấm 1 phát.”

“Vậy liệu mai bạn có bị kỷ luật không?”

“Chắc chỉ bị nhắc nhở với viết bản kiểm điểm thôi, tôi đâu phải nó, hơn nữa tôi đánh nó là có lý do chính đáng.”

“Ồ, con ngoan trò giỏi tốt thật đó, có đánh nhau cũng vẫn được bảo vệ.”

“Biết vậy thì bạn cũng chịu khó học tập cho tốt vào”

“Có phải tôi không muốn đâu là học không vào mà.”

Nghe cậu chống chế Khôi Nguyên bỡn cợt hỏi: “Chứ không phải do bận livestream hửm?”

Bảo Khôi sửng sốt hỏi: “Sao bạn lại biết?”

“Ngày nào bạn live tôi cũng xem, sao lại không biết?”

“Cho dù là vậy thì sao bạn lại nhận ra đó là tôi?”

“Nghe giọng bạn ít nhiều thì cũng 11 năm rồi, còn có thể không nhận ra sao?”

“Ồ, nhưng nếu là bạn thì chắc tôi sẽ chẳng thể nhận ra chỉ qua giọng nói thôi đâu.”

Khôi Nguyên nhìn Bảo Khôi đầy khỉnh bỉ nói: "Bạn đến đi đường còn có thể bị lạc thì nhận ra được cái gì chứ?"

Bảo Khôi phồng miệng tức giận nói: “Cấm bạn không được cười tôi.”

“Sẽ không” Khôi Nguyên nhẹ giọng nói.

Hot

Comments

Leo

Leo

đọc cứ cười tủm tỉm =))

2024-02-22

2

Indyy Kawaii

Indyy Kawaii

Đọc điên đảo luôn

2024-02-11

2

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play