CHƯƠNG 6 + CHƯƠNG 7

CHƯƠNG 6: Đều là con trai mà bạn còn sợ ngủ cùng tôi à?

“Bạn vào đánh răng trước đi, tôi vào sau.” Khôi Nguyên giục cậu. Nghe vậy Bảo Khôi gật đầu đi vào buồng tắm.

Đang trải lại chăn gối Khôi Nguyên lại thấy cậu phi ra: “Sao vậy?”

“Tôi không đem bàn chải tới, làm sao giờ?” Bảo Khôi hơi xấu hổ hỏi.

“Đợi chút, tôi tìm xem trong nhà có bàn chải dự phòng không”

“Được.” Bảo Khôi ngại ngùng trả lời.

Sau khi tìm được đưa cho Bảo Khôi, Khôi Nguyên lại tiếp tục trải chăn gối, đang là mùa đông nên hắn vác thêm chăn để lên giường.

“Tôi xong rồi, bạn mau vào đi” Bảo khôi đi ra từ phòng tắm nói.

“Ừ” Vừa lúc sắp xếp xong, hắn liền đi vào phòng tắm.

Sau khi rửa ráy đi ra, Khôi Nguyên thấy Bảo Khôi ngồi khép nép ở mép giường đợi hắn.

“Sao vậy?” Hắn hỏi cậu.

“Thì là tối nay tôi ngủ ở đâu?”

“Ở đây chứ đâu nữa?”

Bảo Khôi không được tự nhiên hỏi: “Cùng…cùng giường với bạn hả?”

“Chứ còn sao nữa?” Khôi Nguyên nhìn cậu bỡn cợt: “Đều là con trai mà bạn còn sợ ngủ cùng tôi à?”

Bảo Khôi thẹn quá hóa giận hét lên: “Có bạn mới sợ ý, là do tư thế ngủ của tôi không được tốt nên mới tốt bụng nhắc nhở bạn thôi.”

“Ồ, ra vậy, không sao, tôi không ngại.”

“Hừ!” Bảo Khôi vùng vằng chui vào chăn nằm phẳng lì nhắm mắt lại. Khôi Nguyên buồn cười nằm xuống bên cạnh cậu tắt đèn.

Đến nửa đêm Khôi Nguyên mới biết Bảo Khôi nói tư thế cậu ngủ không tốt là nói thật. Cậu hết lấy cùi chỏ đập vào mặt hắn sau đó lại lấy chân đạp hắn, cuối cùng dù đã có chiếc chăn riêng rồi mà vẫn cướp hết chăn của hắn.

Khôi Nguyên không còn cách nào đành chui vào chăn của cậu, ôm cậu thật chặt mới được yên ổn mà ngủ tới sáng.

Tới sáng Bảo Khôi khó chịu ngọ nguậy, cậu có cảm giác cậu càng dãy thì vật thể kia càng đè chặt cậu hơn. Quá nóng và quá nặng Bảo Khôi bừng tỉnh, cậu bực tức đẩy đẩy thứ đang quấn chặt cậu ra.

“Mau buông tôi ra, bạn làm gì mà ôm tôi chặt vậy, còn quấn tôi vào chăn nữa.”

Vì càng sáng thời tiết càng ấm hơn, không còn lạnh như nửa đêm nữa nên Khôi Nguyên lấy chăn của Bảo Khôi quấn chặt lấy người cậu như cái bánh tét rồi ôm chặt cậu như cái gối ôm, còn chăn của hắn thì đắp ở ngoài hai người. Như vậy thì Bảo Khôi chẳng thể ngủ lộn xộn được nữa.

“Ai bảo bạn ngủ mà cũng không chịu yên tĩnh” Khôi Nguyên ngái ngủ trả lời.

“Tôi đã cảnh báo bạn trước rồi, giờ còn trách tôi.” Bảo Khôi ấm ức nói.

“Nào có trách bạn, chỉ giúp bạn sửa tật xấu thôi.”

“Cảm ơn, tôi không cần, mau thả tôi ra.”

“Ừm” Khôi Nguyên buông tay đang ôm cậu ra, hắn đứng dậy đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Bảo Khôi buồn bực đá bỏ hết chăn ra khỏi người mình, cậu nóng đến mức toát cả mồ hôi.

“Đồ chết tiệt, còn gói mình như con nhộng, hừ.”

Khôi Nguyên rửa ráy xong đi ra thấy cậu vẫn còn cự nự trên giường, hắn buồn cười hỏi:

“Bạn không dậy à? Sắp tới giờ đi học rồi đấy. Dậy đánh răng rửa mặt đi rồi tôi chở bạn về lấy sách vở còn đi học.”

“Ồ” Bảo Khôi không tình nguyện lắm nhưng vẫn đứng lên đi rửa ráy.

CHƯƠNG 7: Là tôi gây rắc rối cho bạn rồi đúng không?

Như thường lệ sau khi Bảo Khôi về nhà lấy sách vở thì Khôi Nguyên lại đạp xe chở cậu tới trường.

Sáng sớm hai người chưa kịp ăn gì nên Khôi Nguyên rẽ vào quán bánh mua cho mỗi người 2 cái bánh bao, sau đó mới tiếp tục đi tới trường. Bảo Khôi ngồi đằng sau một tay cầm bánh bao tự mình ăn, một tay thì với lên trên bón cho Khôi Nguyên.

Ăn xong bánh cũng vừa lúc tới trường, sau khi cất xe hai người không vào lớp luôn mà vào phòng thầy chủ nhiệm.

Khôi Nguyên gõ cửa, bên trong vang lên giọng nói: “Mời vào” của thầy chủ nhiệm. Hắn mở cửa ra bước vào trong phòng, Bảo Khôi níu vạt áo núp đằng sau hắn đi vào theo.

“Là 2 đứa à, ngồi đi, đợi bạn Đức Việt tới thì chúng ta nói chuyện” Thầy chủ nhiệm nói.

“Vâng ạ”

“Vâng ạ”

Hai người đồng thanh nói rồi ngồi vào ghế đợi. Bảo Khôi hơi sợ nắm áo Khôi Nguyên kéo kéo, hắn nắm lấy tay cậu bóp bóp ý bảo đừng lo lắng.

Bảo Khôi rụt tay lại ngồi nghiêm chỉnh ‘gì vậy, gì vậy, thầy còn ngồi đây đấy, chưa thấy đủ rắc rối hay sao?’

Hai người ngồi một lúc thì Đức Việt đi vào: “Em chào thầy ạ!”

Thầy chủ nhiệm ngẩng đầu lên nhìn: “Đức Việt à, em ngồi xuống cùng hai bạn đi.” Thầy đợi tất cả ổn định chỗ ngồi rồi mới tiếp tục nói: “Nhà trường đã biết vụ việc hôm qua của các em. Thầy chủ nhiệm của bạn Đức Việt cùng Ban Giám Hiệu nhà trường đều đồng ý để thầy đứng ra giải quyết vụ việc lần này.”

Ông ngừng lại nhìn bọn họ, tất cả đều cúi gằm mặt nhìn xuống đất, thấy vậy ông tiếp tục nói: “Đức Việt, em tổ chức bắt nạt và đánh bạn là sai, không những thế em còn nhốt bạn lại ảnh hưởng đến việc học hành của bạn. Nếu việc này bị làm lớn em hoàn toàn có thể phải đi cải tạo. Ban Giám Hiệu quyết định sẽ đình chỉ học em 1 tuần, em có ý kiến gì không?”

Từ khi vụ việc bị phát hiện Đức Việt biết nó sẽ không thoát khỏi tội này, nhưng có chết nó cũng phải kéo người xuống vực cùng: “Vâng ạ, nhưng Khôi Nguyên cũng có đánh em, nó cũng phải bị phạt cùng em.”

Chưa đợi thầy giáo lên tiếng Bảo Khôi đã vội nói: “Đấy là vì bạn ý vội cứu em, bạn ý không phải cố ý đánh nó ạ.”

“Được rồi, tuy rằng Khôi Nguyên là vì vội cứu Bảo Khôi nên mới đánh bạn Đức Việt, nhưng đánh nhau vẫn là sai dù trong bất kỳ trường hợp nào. Vì vậy bạn Khôi Nguyên cũng sẽ bị phạt.”

“Nhưng mà…” Bảo Khôi đang định nói tiếp thì bị Khôi Nguyên chặn lại. Cậu quay đầu nhìn, hắn lắc lắc đầu. Bảo Khôi tức giận quay đầu đi ‘Hừ, còn không phải vì cậu có ý tốt nên mới tranh thủ giúp hắn sao, còn chê cậu phiền???’

Hành động của hai người bị thầy chủ nhiệm nhìn hết vào mắt: “Ban Giám Hiệu quyết định phạt bạn Khôi Nguyên bị xóa khỏi danh sách thi học sinh giỏi.”

Bảo Khôi đứng bật dậy: “Không thể nào, như vậy không công bằng.”

Thầy chủ nhiệm nhìn xoáy vào Bảo Khôi: “Bạn Bảo Khôi cảm thấy không công bằng sao? Đáng lẽ bạn Khôi Nguyên có thể đến gặp các thầy cô để xin giúp đỡ, nhưng bạn ý lại chọn cách không tốt nhất, nếu sau này các bạn khác gặp trường hợp này cũng đều lựa chọn tự giải quyết chứ không nói với các thầy cô thì sẽ ra sao?”

“Nhưng đâu cần phải…”

“Bạn Bảo Khôi, thầy mong tất cả các em có thể hiểu được dù có lý do gì đi nữa thì đánh nhau là sai trái. Thầy mong khi các em có xung đột hay gặp chuyện thì người đầu tiên nghĩ đến sẽ là các thầy cô chứ không phải là tự ý hành động. Các em còn nhỏ, việc của các em là chăm chỉ học tập, các em chưa đủ tuổi để có thể hiểu và suy nghĩ chín chắn về hành vi của bản thân nên mới cần các thầy cô ở đây. Chính vì vậy, việc bị phạt này là chính đáng, hơn nữa thành tích của bạn Khôi Nguyên rất tốt cũng không thiếu một kỳ thi này.”

Thầy là chủ nhiệm của Khôi Nguyên và Bảo Khôi, mất đi một học sinh ưu tú thi học sinh giỏi thầy là người thất vọng hơn bất cứ ai. Nhưng Ban Giám Hiệu đã quyết định thì thầy đành phải nghe theo, hơn nữa thầy cũng muốn cho những đứa trẻ này biết, làm bất cứ điều gì cũng phải suy nghĩ đến hậu quả phải chịu.

Bảo Khôi mím môi không phục, nhưng không đợi cậu tiếp tục nói Khôi Nguyên đã đứng dậy đẩy cậu về phía sau và nói: “Em chấp nhận hình phạt của nhà trường ạ!”

“Được rồi, các em về lớp viết bản kiểm điểm cùng bản tường trình cuối giờ nộp cho thầy. Thứ hai đầu tuần thầy hiệu trưởng sẽ nêu hình phạt của các em trước toàn trường trong giờ chào cờ.”

“Vâng ạ, em chào thầy”

“Em chào thầy”

Bọn họ chào thầy rồi về lớp. Trên đường đi Bảo Khôi vẫn luôn rầu rĩ, Khôi Nguyên liền hỏi: “Bạn làm sao vậy? Tôi bị phạt mà sao trông cứ như bạn mới là người bị phạt vậy?”

Bảo Khôi đứng lại, cậu cúi gằm mặt xuống, cậu sợ nhìn Khôi Nguyên cậu sẽ khóc mất: “Là tôi gây rắc rối cho bạn rồi đúng không?”

“Sao bạn nghĩ vậy?” Khôi Nguyên hỏi lại.

“Tôi khiến bạn không được đi thi học sinh giỏi, kỳ thi đó quan trọng lắm đó, liệu về bố mẹ bạn có đánh bạn không?”

“Sợ tôi bị đánh hả?”

“Là lo bạn không được đi thi đó, sẽ ảnh hưởng tương lai của bạn, cũng lo bạn bị đánh nữa.”

Quả thực muốn cười, hắn chưa từng coi trọng mấy kì thi này chút nào cả, nếu không phải thầy chủ nhiệm tự ý ghi danh hắn vào thì hắn cũng chẳng muốn đi thi chút nào: “Ừm nói sao nhỉ, bố mẹ tôi không quan tâm về vấn đề điểm số, họ chỉ cần tôi tự có trách nhiệm với bản thân là được. Dù tôi học tốt hay không tốt thì đều không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng là con người tôi ra sao kìa. Vậy nên dù có được đi thi hay không với bố mẹ tôi không có gì khác nhau lắm.”

“Vậy với bạn thì sao?”

“Tôi không cảm thấy sao cả, chủ yếu là kiến thức mình học được thôi, điểm số cũng chỉ là công cụ đánh giá, nó không hoàn toàn là tất cả. Trên hơn hết là tôi đủ tự tin vào bản thân mình.”

Bị phong thái tự tin của hắn ảnh hưởng, Bảo Khôi cảm thấy thoải mái hơn: “Xì, bạn đây là mù quáng, tự phụ chứ không phải tự tin đâu.”

“Sao cũng được, dù sao thì với tôi đều giống nhau.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play