Chap1
Thổi vài cái bong bóng cuối cùng ,bước lên ghế suýt nữa hắn không cẩn thận mà trượt ngã may mà hắn phản ứng kịp
Diệp Lâm Khánh
May quá...tí nữa thì ngã rồi
Diệp Lâm Khánh
Gắn thêm mấy cái bong bóng này ,rồi mình vào làm bánh sinh nhật mới được.Chắc chắn Diệu Linh sẽ bất ngờ lắm đó
Diệp Lâm Khánh
Mình còn nhớ rõ sinh nhật cô ấy như thế mà,hihi
Làm xong hắn bước xuống đất ,rồi vào bếp làm bánh.Dù vất vả,dù lấm lem cả mặt mũi nhưng hắn vẫn chẳng màng mà cứ hết niếm thử vị rồi khuấy bột đến khi vừa ý mới bỏ vào lò nướng
Tiếng lò nướng hẹn giờ khiến hắn giật mình
Diệp Lâm Khánh
giật mình* Mình ngủ quên sao...thật là
Diệp Lâm Khánh
May mà hẹn giờ ,không thì thành than mất
Diệp Lâm Khánh
Lấy bánh ra thôi
Hắn hớn hở lấy bánh ra đặt lên bàn ,lấy túi kem mà cẩn thận vẽ lên đó một mặt cười.Cùng viết lên đó dòng chữ
" Diệu Linh,sinh nhật thứ 22 vui vẻ"
Diệp Lâm Khánh
mỉm cười* xong rồi
Diệp Lâm Khánh
Trông cũng không tệ nhỉ
Diệp Lâm Khánh
Mong rằng cô ấy không chê tấm lòng của mình
Khẽ đặt bánh kem lên bàn ,trên bàn còn vài món ăn hắn tự làm khác.Ngồi xuống sofa nhìn chiếc đồng hồ hư vẫn kêu " tích tắc" nhìn về cánh cửa vẫn đóng im đó mà lòng buồn phiền
Diệp Lâm Khánh
" Mấy giờ rồi nhỉ ,chiếc đồng hồ hư vẫn chưa sửa...11h giờ chưa,sao cô ấy chưa về ?"
Diệp Lâm Khánh
" Có chuyện gì xảy ra không ,hay mình đi tìm cô ấy nhỉ "
Hắn định đứng lên để chạy ra ngoài ,cánh cửa bật mở xóa tan đi suy nghĩ của hắn.Nhìn tiệc sinh nhật hắn chuẩn bị cho cô ta nhưng trong mắt cô ta chỉ là đống bừa bộn hay nói đúng hơn là rác thải nhà nghèo
Hạ Diệu Linh
nhíu mày* Gì đây
Hạ Diệu Linh
Anh ở nhà rảnh rỗi quá hay gì ,sao cứ bày trò thế
Diệp Lâm Khánh
Sao có thể gọi là bày trò
Diệp Lâm Khánh
Là tiệc sinh nhật anh chuẩn bị cho em đó
Diệp Lâm Khánh
Em không nhớ sao
Diệp Lâm Khánh
Hôm nay là sinh nhật thứ 22 của em đó
Diệp Lâm Khánh
cầm bánh kem" Anh có làm bánh kem,em xem...
Hắn hớn hở khoe với cô ta nhưng nói chưa hết câu đã bị ụp cả cái bánh kem vào mặt
Diệp Lâm Khánh
Em...em...tại sao...
Nhìn khuôn mặt dính đầy kem của hắn ,cô ta cười phá lên
Hạ Diệu Linh
Vầy mới vui nè
Hạ Diệu Linh
Trông ngáo chết đi được
Hạ Diệu Linh
Sao ngon không ,bánh kem anh làm mà
Diệp Lâm Khánh
Sao em làm thế
Diệp Lâm Khánh
Em có biết anh phải biết bao lâu mới chuẩn bị được như thế không
Hạ Diệu Linh
nhếch mép cười* Bao Lâu ? Thì kệ mọe anh chứ
Hạ Diệu Linh
Tôi đếch quan tâm
Hạ Diệu Linh
Bộ anh không có não hay gì ,mà làm cái bánh kem xấu xí như thế cho tôi ?
Hạ Diệu Linh
Con này chưa tới nỗi nghèo nàn đến thế
Hạ Diệu Linh
Nghĩ tới việc đặt miếng bánh này vào miệng
Hạ Diệu Linh
Tôi đã thấy kinh lắm rồi
Giọng hắn nghẹn ứ lại chẳng thể thốt ra lời nào ,đứng chết trân nhìn cô ta nhưng cô ta không vì hắn đau lòng mà an ủi ,còn nói những lời lăng mạ hắn hơn
Hạ Diệu Linh
Chia tay đi ,thằng chó nghèo xác như anh
Hạ Diệu Linh
Chẳng xứng với tôi nữa rồi
Diệp Lâm Khánh
không...không...anh không chia tay
Diệp Lâm Khánh
Em nói giỡn đúng không
Diệp Lâm Khánh
chỉ là đùa anh thôi mà...không phải sự thật
Diệp Lâm Khánh
Nếu em không thích bánh kem này ,anh đặt mua cho em nhé
Diệp Lâm Khánh
anh có nhiều tiền tiết kiệm hơn trước rồi
Hạ Diệu Linh
Ha~ vài đồng bạc lẻ từ công trường
Hạ Diệu Linh
Nghĩ tôi cần chắc
Cô ta quay người đi ,nhưng hắn vẫn cố chấp níu giữ cô ta lại.Khi sắp mất đi người quan trọng dù biết là sai,biết mối quan hệ này có gì không đúng nhưng hắn bỏ qua tất cả hèn mọn mà cầu xin cô ở lại,tình cảm 4 năm trời không thể buông tay một cách dễ dàng như thế
Diệp Lâm Khánh
Cầm tay cô ta/ Cầu xin em...đừng rời khỏi tôi được không?
Hạ Diệu Linh
Dãy tay ra/ Buông ra !!!
Hạ Diệu Linh
Tôi phải rời xa tên nghèo hèn như anh,bao nhiêu năm qua anh vẫn không thay đổi gì cả...! 4 năm bên anh như vậy là quá đủ rồi
Hạ Diệu Linh
Diệp Lâm Khánh ,anh nhớ cho rõ... tốt nhất nên khắc ghi trong lòng đừng làm người tốt nữa không bền đâu!
Hạ Diệu Linh
À quên, đối với người nghèo như bọn anh... thì đây là con đường ngắn nhất và duy nhất để cua con gái bọn tôi mà!!! Đĩa mà đòi đu chân hạc , tốt nhất anh nên về mơ tiếp đi...haha!!!
Nụ cười chế giễu của cô ta vang vọng trong phòng như phỉ nhổ lên lòng tự tôn cuối cùng của hắn.Bàng hoàng đến nỗi ngã khụy xuống đất nhìn cô ta,nước mắt không ngừng rơi xuống
Diệp Lâm Khánh
Hức...tại sao...em lại thay đổi đến mức này
Diệp Lâm Khánh
Diệu Linh,sao em lại trở thành một người coi trọng vật chất hơn tình cảm như vậy chứ!
Hạ Diệu Linh
anh có thứ tôi cần sao
Hạ Diệu Linh
Làm lãng phí thời gian của tôi quá ,giờ có người lo cho tôi và chăm sóc tôi hơn anh
Hạ Diệu Linh
Anh phải vui mừng cho tôi chứ,haha
Diệp Lâm Khánh
lắc đầu* Đồng tiền đã làm dơ em quá nhiều rồi
Diệp Lâm Khánh
Anh...quá thất vọng về em...rõ ràng là anh yêu em nhiều như thế...vẫn chưa đủ...là anh sai...
Hạ Diệu Linh
Diệp Lâm Khánh là lỗi của anh hết đấy
Hạ Diệu Linh
Không phải của tôi,người như anh không đáng sống trên cõi đời này
Hạ Diệu Linh
Chết đi ,cho rãnh nợ
Cô ta bước thẳng ra khỏi cửa,nhìn bóng cô ta xa dần.Tay hắn nắm chặt lại mà đấm thẳng xuống sàn,máu rỉ ra vẫn chẳng quan tâm mà đấm xuống cơn đau từ tay sao đau bằng cơn đau từ tận đáy lòng đây?
Diệp Lâm Khánh
" Đau quá...hức....tại sao lại đau thế này..."
Comments