Drama Cũng Nhiều Quá Rồi!
Tiếng lòng của Lục Nhiên?
Lục Triết nhìn ngó xung quanh một lúc mọi vội vàng gõ cửa
lúc này một thiếu niên với gương mặt nhợt nhạt mở cửa, vừa nhìn thấy hắn liền lao vào vòng tay hắn khóc lóc
hắn vội trấn an người trước mắt, sau đó cả hai cùng bước vào phòng đóng cửa lại
Lục Triết nhìn về phía trước thì thấy Lục Nhiên đầu chảy rất nhiều máu nằm trên vũng máu, hắn liền bước đến kiểm tra thấy cậu vẫn còn hơi thở liền bế cậu chạy ra xe đưa đến bệnh viện
trước khi đi hắn đã thúc giục thiếu niên kia rồi đi trước, rồi mới một mình ôm cậu ra xe
tạo hiện trường cậu và hắn đã tranh chấp dẫn đến sự việc này còn thiếu niên kia thì không liên quan gì hết
Lục Triết/ anh tư
bác sĩ ông nhất định phải cứu em ấy, nhất định phải cứu em ấy
Bác sĩ: chúng tôi sẽ cố gắng hết sức cảm phiền cậu ở bên ngoài không được vào trong
Lục Triết/ anh tư
được *thở dốc*
Lục Ân/ anh hai
*chạy đến*
Lục Ân/ anh hai
Tiểu Triết đã có chuyện gì xảy ra vậy, tại sao Tiểu Nhiên lại bị thương *gấp gáp*
Lục Triết/ anh tư
E..em *ấp a ấp úng*
Lục Triết/ anh tư
"mình không thể nói chuyện này là do Hoãn Hoãn làm được, nếu nói vậy anh hai chắc chắn không tha cho em ấy"
Lục Triết trầm mặc trong chốc lát rồi lấy lại tinh thần mở miệng nói
Lục Triết/ anh tư
là do em không kiềm chế được cảm xúc nên... *mắt nhìn đi chỗ khác*
Lục Ân/ anh hai
*nhận thấy*
Lục Ân/ anh hai
*cuối đầu không nói gì*
cậu từ từ mở mắt nhưng không thấy một ai bên cạnh, chị thấy một đốm sáng nhỏ đang lơ lửng trên không
hệ thống Drama/Tiểu An
cậu có thể nói chuyện với tôi qua suy nghĩ
hệ thống Drama/Tiểu An
như vậy sẽ tốt hơn
hệ thống Drama/Tiểu An
với cả không cần phải sợ tôi bị người khác nhìn thấy bởi tôi có thể coi là vật sở hữu của cậu nên không ai có thể nhìn thấy hay nghe thấy tôi nói gì cả
Lục Nhiên
"mà cậu không có tên sao"
hệ thống Drama/Tiểu An
...
hệ thống Drama/Tiểu An
không có
Lục Nhiên
"vậy tôi đặt cho cậu một cái tên nha"
Lục Nhiên
"gọi là Tiểu An đi"
hệ thống Drama/Tiểu An
tại sao lại gọi vậy
Lục Nhiên
"bởi vì tôi muốn cuộc sống tương lai của mình luôn an nhiên bình ổn vậy cho nên tôi đặt tên cho cậu là Tiểu An"
Lục Nhiên
"nếu kết hợp chữ An bên cậu và chữ Nhiên bên tôi thì không phải là An Nhiên hay sao"
hệ thống Drama/Tiểu An
*cạn lời*
Lục Nhiên
*cười ngây ngốc*
hệ thống Drama/Tiểu An
"cũng đáng yêu"
Lục Nhiên
"mà Tiểu An, những bộ truyện thường nói sẽ có nhiệm vụ phải không vậy nhiệm vụ của tôi là gì"
hệ thống Drama/Tiểu An
chẳng có nhiệm vụ gì cả *nhúng vai*
hệ thống Drama/Tiểu An
chỉ cần thích Drama sống qua ngày là được *thản nhiên*
Lục Nhiên
"nhàn rỗi vậy sao *ngạc nhiên*"
hệ thống Drama/Tiểu An
ừm, chỉ vậy thôi
Lục Nhiên
Hihi *cười đầy âm mưu*
Bỗng lúc này có người đẩy cửa bước vào
một nhóm bốn người bước vào trong dẫn đầu là một người phụ nữ xinh đẹp mang theo nét dịu dàng như làng gió xuân, tiếp đó là một người đang ông có chút lớn tuổi, những vẫn rất phong độ và có phần lạnh lùng trên khuôn mặt được tạc một cách hoàn mĩ của ông
Lục Nhiên
còn có cả anh hai, anh tư
Lục Nhiên
Mọi người sao lại đến đây ạ
Giang Nguyệt/mẹ Nhiên
còn còn hỏi sao
Giang Nguyệt/mẹ Nhiên
mẹ chỉ mới rời đi có một ngày mà con nhìn mình đã ra nông nỗi gì rồi *khóc lóc ôm lấy cậu*
Lục Thiên/cha Nhiên
Hazzz, khó lắm mới có ngày nghỉ cũng chẳng yên..
Giang Nguyệt/mẹ Nhiên
ông nói cái gì hả, ông có biết con trai út của chúng ta mém chút nữa thì... *giận dữ*
Lục Thiên/cha Nhiên
C.. chuyện này... *toát mồ hôi lạnh*
Lục Ân/ anh hai
mẹ à, đừng kích động như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe mất
Lục Thiên/cha Nhiên
phải đó phải đó, xuất hiện nếp nhăn trên mặt thì không tốt
Giang Nguyệt/mẹ Nhiên
*trừng mắt nhìn cha Nhiên*
Lục Thiên/cha Nhiên
*biết điều không nói gì nữa*
Lục Nhiên
Haha *cười ngượng*
Lục Nhiên
"kiếp trước là trẻ mồ côi không biết đã bao lần mình muốn nhận được sự yêu thương từ gia đình, không ngờ hiện tại lại có được rồi..."
giọng nói vừa phát ra đã khiến cho cả bốn người trong phòng bệnh ngơ ngác khó hiểu mà nhìn cậu
Lục Thiên/cha Nhiên
"cái gì mà kiếp trước"
Giang Nguyệt/mẹ Nhiên
"trẻ mồ côi"
Lục Ân/ anh hai
"chuyện gì vậy..."
nhưng cậu lại không chú ý đến biểu hiện của những người xung quanh mà vẫn tiếp tục chìm trong suy nghĩ của chính mình
Lục Nhiên
"mà cũng thật đáng tiếc chỉ còn thiếu một chút nữa thôi thì mình đã có thể hoàn thành được ước mơ hồi kiếp trước rồi *đượm buồn*"
Giang Nguyệt/mẹ Nhiên
"thằng bé không hề mở miệng... không lẽ"
cả bốn người điều đồng loạt có một suy nghĩ to gan "đây không lẽ là tiếng lòng của con/em ấy"
Lục Triết/ anh tư
"không được, không được mình phải tin vào khoa học"
Lục Triết/ anh tư
"làm gì có chuyện có thể đọc được tiếng lòng của người khác trên đời, có lẽ là mình lo lắng quá nên bị ảo giác, đúng vậy bị ảo giác.."
Lục Ân/ anh hai
"là ảo giác chắc chắn là vậy, không sai được"
Lục Nhiên
"nhưng mà hiện tại cũng tốt mình đã có gia đình của mình rồi, cha mẹ anh chị điều cực kì yêu thương mình, phải chăng đây là sự thương xót của ông trời"
Lục Nhiên
"đã cho mình được sống lại ở thế giới này có được gia đình những người yêu mình, ông trời đây là đang bù đắp cho mình *cảm động*"
giọng nói của cậu cứ không ngừng vang lên khiến cho bốn người trong phòng phút chốc im lặng đến đáng sợ, ai nấy điều có những suy nghĩ riêng trong đầu
nhưng đồng thời họ cũng đưa mắt nhìn nhau xem thử ngoài mình có ai nghe thấy hay không
Kết quả cà bốn người cùng nhìn nhau rồi gật đầu, rồi lại đưa mắt nhìn người đang nằm trên giường bệnh rồi lại chìm trong suy nghĩ
Lục Nhiên
mẹ à, còn không sao đâu ạ, nên là mẹ không cần phải lo lắng vậy đâu *mỉm cười*
Giang Nguyệt/mẹ Nhiên
*ngớ người*
Giang Nguyệt/mẹ Nhiên
à ừm *cười đáp trả*
Lục Thiên/cha Nhiên
phải rồi, con và Tiểu Triệt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao nó lại đánh con thành thế này
Comments
T_T
làm cá mặn
2025-01-20
0
hallo vui vẻ
cha con như nhau
2024-09-21
1
hallo vui vẻ
giả
2024-09-21
0