Mặc Đông Thâm
Giang Thần Hi
"Của nợ này cuối cùng cũng biến mất." (Nhếch mép)
Tô Nguyệt Hi
//Có trách thì cũng trách cô hơn tôi làm gì?//
Tô Nguyệt Hi
"Ưm..., anh kì ghê."
Giang Thần Hi
"Hahaha, ngoan nào."
Xá.c của cô nằm trên nền đất lạnh lẽo. Cửa sổ trên tần 78 đã đóng chặt, hai kẻ ác dửng dưng với tội ác mà mình gây ra.
Linh hồn cô đột nhiên bay lơ lửng trên không trung mà dính liên chào cái xá.c không thể đi đâu, nhưng cô bất ngờ ở chỗ là mình lại thấy được ánh sáng.
Ha, cuối cùng cô cũng nhìn lại được rồi...Cô quay đầu nhìn xá.c mình đầy bất lực.
Cô cứ nhìn xá.c chế.t của chính cô cứ nằm đó đến khi mưa tạnh nhưng vì đêm khuya người người nhà nhà đã đi ngủ,cô nằm đó mãi thật lâu cho đến khi 5 giờ sáng người ta ra ngoài chạy bộ được nhìn thấy.
Người có mặt
"Ôi mẹ ơi..."
Người có mặt
"Oa....oa ma ma."
Người có mặt
"Mau báo cảnh sát đi."
Cảnh sát
"Xá.c chế.t này mất vào lúc 2 giờ 20 sáng."
Cảnh sát
"Vì lúc rơi xuống là 2 giờ nhưng vì có táng cây và tấm bạc đỡ nên vẫn có thể cứu."
Cảnh sát
"Nhưng lại không ai thấy cho nên 2 giờ 20 phút chính thức tắt thở."
Cảnh sát trưởng
"Được rồi, đem về thám nghiệm t.ử thi."
Cảnh sát trưởng
(Ngẩng đầu)
Cảnh sát trưởng
"Có chuyện gì."
Cảnh sát
"Dạ báo cáo, có một người bảo rằng là người thân của nạn nhân sáng nay đến và muốn nhận xá.c"
Cảnh sát
"Dạ, Mặc Đông Thâm."
Cảnh sát trưởng
"Người đó đang ở đâu?"
Cảnh sát
(Bất ngờ) (Chạy theo)
Trong nhà xá.c cô nằm trên bang ca lạnh lẽo được phủ một tấm vải trắng lên trên sau khi thám nghiệm t.ử th.i .
Lúc này cánh cửa được mở ra, linh hồn cô bay lơ lửng bất ngờ mà quay đầu lại nhìn.
"Cạch."
Nhưng điều khiến cô bất ngờ hơn là người đi đằng trước là hai người cảnh sát nhưng đi theo sau đó lại là Mặc Đông Thâm!.
Bác sĩ
"Cậu Mặc, đến rồi."
Lúc này cô rung rẩy nhìn người đàn ông sau rất nhiều năm không gặp.
Mặc Đông Thâm....
Trần Nhược Tiếu
"Anh trở về rồi?"
Giọt nước mắt tràng ly của cô cuối cùng cũng rơi xuống khi thấy anh và giọng điệu đầy rung rẩy mà hỏi anh, bởi vì anh là người được cô coi là người thân cuối cùng của mình.
Và những giọt nước mắt uất ức mà cô phải chịu khi thấy anh liền không kìm được.
***
Mặc Đông Thâm đi từng bước đến chỗ cô khi được cảnh sát chỉ đến.
Anh dơ tay rung rẩy ra đặt trên gốc của tấm vải trắng phủ trên người cô.
Hai thuộc hạ và hai viên cảnh sát biết ý đã kéo nhau ra ngoài trước.
"Cạch."
Cánh cửa được đóng lại, trong căn phòng này chỉ có một chiếc băng ca nằm ở giữa căn phòng và một người đàn ông đang đứng bất động một chỗ không nhúc nhích, đôi tay thì cứ giơ trên không trung.
Cuối cùng Mặc Đông Thâm lấy hết dũng khí lấy tay kéo tấm vải trắng xuống, sau khi thật sự thấy được người con gái nằm đó.
Những hi vọng cuối cùng và ánh sáng trong đáy mắt anh cuối cùng cũng biến mất, Mặc Đông Thâm rung rẩy quỳ rạp xuống trước xá.c chế.t của cô.
Đôi tay rung rẩy của anh bấu chặt vào tấm vãi trắng, đôi mắt anh phím hồng rồi lại đỏ ửng đục ngầu.
Đột nhiên cô thấy bả vai anh rung mạnh kèm theo đó là tiếng khóc, tiếng nức nở đầy bi thương của anh.
Cô rất muốn an ủi anh rằng mình không sao đâu mà, nhưng làm sao mà được cơ chứ.
Cô chạm vào anh là linh hồn mình lại xuyên qua cơ thể anh, vì thế cô chỉ đành bất lực mà gọi tên anh.
Trần Nhược Tiếu
"Mặc Đông Thâm."
Anh là cậu cả nhà họ Mặc, năm 20 tuổi anh ra nước ngoài rèn luyện bản thân mình.
Cô nhớ rằng lần gặp cuối cùng của anh và cô là vào ngày tổ chức hôn lễ của cô và Giang Thần Hi.
Lúc đó anh hỏi cô có hối hận không, cô bảo cũng từng.
Sau ngày hôm đó cô nghe tin anh đã bay lại sang Mỹ.
Mặc Đông Thâm
"Tiếu Tiếu..."
Vào lúc này anh đột nhiên nghĩ đến những lời nói của những kẻ kia.
"Ban đêm ngủ dậy khác nước, sàn nhà trơn trượt bị mưa tạt vào cho nên té."
Ha, cái cớ tuyệt vời thật, nhưng chỉ có anh và vài thuộc hạ cùng với cảnh sát biết mọi chuyện không phải như vậy.
Mặc Đông Thâm
"Tiểu Tiếu... Anh xin lỗi, là anh đến trễ..."
Trần Nhược Tiếu
"Không, không phải lỗi của anh..."
Mặc Đông Thâm
"Anh sai rồi, anh hối hận rồi... Nếu như vào lễ cưới của em anh phải cướp em đi, mặt kệ em nghĩ gì."
Mặc Đông Thâm
"Nhưng trên đời này làm gì có thuốc hối hận và nếu như chứ."
Mặc Đông Thâm
"Tiếu Tiếu em yên tâm, chuyện của gia đình em anh đã làm sáng tỏ."
Mặc Đông Thâm
"Những kẻ hại em sẽ không được sống tốt."
"Cạch."
Lúc này cánh cửa mở ra, một người đàn ông trong hai thuộc hạ của anh lúc nãy bước vào.
Trên khuôn mặt của anh ta sắt lạnh, đáy mắt lạnh lẽo.
Đó là Mộc, một trong sáu thuộc hạ đắc lực của anh.
Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Lục.
Anh ta đã theo Mặc Đông Thâm từ nhỏ cho nên cô cũng chơi với anh, có thể nói ba người là người bạn thân nhất của nhau.
Cô xem anh ta như anh trai, còn anh ta thì xem cô như em gái cho nên anh ta đã được bố mẹ cô nhận làm con nuôi.
Anh ta ngước nhìn cái xá.c lạnh lẽo của cô nằm đó mà đôi mắt đầy thù hận và đỏ ửng.
Anh ta bước vào, cô có thể thấy anh ta bước từng bước nặng nề đến cạnh của Mặc Đông Thâm.
Mộc-Trần Kỷ Hải
"Lão đại... Đã điều tra xong."
Giọng nói của Mặc Đông Thâm bây giờ rất khàng mà nói chuyện với Mộc.
Mộc-Trần Kỷ Hải
"Tiểu Tiếu trước khi chế.t bị người khác tra tấn, sau đó lại bị chọc mù hai mắt nhưng đôi mắt em ấy có thể chữa được.
Nhưng những kẻ đó lại chậm trễ mà không cứu chữa cho nên lúc đưa đi khám và chữa trị đã không còn kịp nữa.
Đã vậy cộng thêm trong môi trường không thích hợp mà sinh ra nhiều biếng chứng.
Đã bị hoại tử cho nên vì việc đó mà mới vĩnh viễn không thể thấy được ánh sáng."
Nói đến đây giọng điệu của anh ta đầy căm hận.
Mẹ Yểu Yểu
Ông Mộc có thể gọi là Tiểu Tiếu vì ổng là anh nuôi của bả nên không bị sao
Mẹ Yểu Yểu
Còn mấy người khác mà gọi kiểu đó là tan xương =)))
Mẹ Yểu Yểu
Dạo này tui bị u me cái tình tiết kiểu này ghê
Comments
Sun
I chang tui
2024-03-17
0
Sun
Trên đời lm gì có hai chữ "nếu như"
2024-03-17
0
Sun
Haiz...
2024-03-17
0