Tan học, Giang Mỹ Mỹ và Triệu Kha Nguyệt cùng nhau đi trên đường
Giang Mỹ Mỹ:
" Kha Nguyệt, cậu xinh đẹp như thế chắc hẵn đã có ra nhiều bạn trai nhỉ? "
Triệu Kha Nguyệt:
" Mình không có "
Giang Mỹ Mỹ ngạc nhiên:
" Thật sao? tại sao thế? "
Triệu Kha Nguyệt:
" Mình không muốn yêu đương "
Giang Mỹ Mỹ:
" Cậu thử mở lòng đi chớ, yêu đương là một phần của thanh xuân màaa "
Triệu Kha Nguyệt thẳng thừng nói:
" Mình không tin mình có được tình yêu, cũng không muốn tin "
Giang Mỹ Mỹ nghe xong thì im lặng
****
Triệu Kha Nguyệt về đến nhà, một bình thủy tinh to ném thẳng vào người cô
Triệu Kha Nguyệt nhanh chóng lấy tay đỡ thì bị mảnh thủy tinh cứa trúng tay, máu dần dần chảy ra
Triệu Kha Nguyệt cáu gắt:
" Mẹ điên rồi à!? "
Triệu Tú Anh quát mắng:
" Mày có biết ai vừa đến đây không? là ba của mày, ông ta đến muốn đưa mày đi đấy "
Triệu Kha Nguyệt cứng đơ người:
" Thì sao chứ? miễn con không đồng ý là được "
Triệu Tú Anh:
" Ông ta dắt theo người phụ nữ đó đến..! khốn nạn, khốn nạn "
Triệu Tú Anh lao đến đánh Kha Nguyệt, hàng xóm nghe thấy tiếng ồn thì vội chạy sang
Bọn họ kéo Triệu Tú Anh ra khỏi người Kha Nguyệt để cô chạy ra khỏi nhà
Trời bắt đầu tối dần, Triệu Kha Nguyệt ngồi thẫn thờ ở ghế đá công viên, máu trên tay vẫn còn động ở đó
" Triệu Kha Nguyệt? "
Triệu Kha Nguyệt nghe ai đó gọi tên mình thì vội ngước lên
Tống Thịnh Nam cầm trái bóng rổ trên tay, thấy khoé mắt của Kha Nguyệt đỏ hoe, cậu liền bối rối:
" Cậu..cậu khóc đấy à? "
Triệu Kha Nguyệt:
" Không phải chuyện của cậu "
Khuôn mặt Tống Thịnh Nam nhanh chóng trở nên lo lắng khi nhìn thấy máu trên tay cô.
" Triệu Kha Nguyệt, cậu chảy máu kìa "
Triệu Kha Nguyệt nhìn cánh tay sau đó ngẩng đầu lên:
" Không có gì to tác đâu "
Tống Thịnh Nam cau mày:
" Cái gì mà không to tác chứ? " Cậu đưa trái bóng cho Triệu Kha Nguyệt cầm: " Cậu ở đây chờ tôi một chút, 5 phút thôi "
Nói xong, Tống Thịnh Nam chạy đi để lại Kha Nguyệt đang không hiểu ngồi ở đó, cô ôm chặt trái bóng trong lòng.
Một lúc sau
Khi Tống Thịnh Nam quay lại, trên tay cậu cầm theo một bịch đồ, cậu ngồi xuống cạnh Triệu Kha Nguyệt và cầm túi đựng thuốc
Triệu Kha Nguyệt ngạc nhiên
" Cậu đưa tay đây " Tống Thịnh Nam nói
Triệu Kha Nguyệt cáu kỉnh
" Sao tôi phải nghe cậu? "
Tống Thịnh Nam cau mày duỗi tay bắt lấy cánh tay bị thương của cô và bắt đầu chấm nhẹ thuốc để giúp vết thương mau lành.
Tống Thịnh Nam tập trung ánh mắt vào tay Triệu Kha Nguyệt, đảm bảo rằng thuốc được bôi đúng cách. Tuy nhiên, cậu đột nhiên ngước lên nhìn cô, và nét mặt cậu dịu đi đôi chút khi thấy cô đang cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc đến mức nào giữa cơn đau.
Tống Thịnh Nam cúi mắt xuống tiếp tục bôi thuốc cho cô, cậu lên tiếng
" Cậu sao vậy? "
Triệu Kha Nguyệt trả lời
" Bị té "
Tống Thịnh Nam thẳng thắn nói
" Nói dối "
Triệu Kha Nguyệt: ?
Tống Thịnh Nam nghiêm túc nhìn Triệu Kha Nguyệt:
" Ai bắt nạt cậu à? "
Triệu Kha Nguyệt:
" Không có ai "
Tống Thịnh Nam:
" Vậy tại sao lại bị thương? "
Triệu Kha Nguyệt:
" Đã bảo là bị té "
Tống Thịnh Nam cau mày:
" Bị té mà mắt cũng đỏ hoe thế à? "
" Vốn dĩ tôi thấy cậu bị thương thì cũng đâu có khóc đâu "
" Lúc học thể dục cậu bị té khi chạy đấy "
Triệu Kha Nguyệt cáu kỉnh
" Tôi là con người, không phải sắt đá mà không biết đau biết khóc "
Tống Thịnh Nam cau mày:
"Được, không muốn nói thì tôi không hỏi nữa"
Tống Thịnh Nam tiếp tục bôi thuốc cho Triệu Kha Nguyệt
Triệu Kha Nguyệt nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tống Thịnh Nam đang bôi thuốc cho mình, đột nhiên cô cảm thấy bồn chồn trong lòng.
Triệu Kha Nguyệt lên tiếng:
" Tống Thịnh Nam "
Tống Thịnh Nam ngẩng đầu:
" Sao vậy? "
Triệu Kha Nguyệt mím môi, cô hỏi:
" Tại sao cậu lại tốt với tôi quá vậy? "
Tống Thịnh Nam xấu hổ nói:
" Vì cậu là bạn, đã là bạn thì phải giúp đỡ thôi có gì đâu "
Triệu Kha Nguyệt không nói gì, chỉ nhìn Tống Thịnh Nam
Tống Thịnh Nam:
" Tôi biết tôi đẹp trai "
Triệu Kha Nguyệt cau mày:
" Cậu im đi Tống Thịnh Nam "
Đột nhiên cả hai im lặng nhìn nhau một lúc sau đó lại bật cười, không biết lý do là gì nhưng khoảnh khắc này lại khiến họ cười tươi như vậy
Khi Triệu Kha Nguyệt cười lên, hai bên má của cô lộ rõ lúm đồng tiền làm nổi bật nụ cười của cô ấy.
Mặt Tống Thịnh Nam bắt đầu đỏ bừng khi cậu nhận thấy lúm đồng tiền dễ thương của Triệu Kha Nguyệt xuất hiện khi cô cười.
Cậu muốn tiếp tục nhìn nó, nhưng cậu cũng không muốn bị bắt gặp đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, nên cậu buộc mình phải nhìn đi chỗ khác một chút.
Tống Thịnh Nam dường như càng trở nên bối rối khi cô càng cười, cậu không biết tại sao mình lại có thể trở nên yếu đuối như vậy khi đối mặt với cô gái này. Cậu nhanh chóng nói:
" Cậu cười rồi.."
Triệu Kha Nguyệt hơi ngây ra
Tống Thịnh Nam lại nói thêm
" Cậu có hai cái lúm đồng tiền rất đẹp, cậu nên cười nhiều hơn "
Triệu Kha Nguyệt có chút ngạc nhiên, cô đưa mắt sang chỗ khác
Tống Thịnh Nam:
" Bôi thuốc xong rồi "
" Đi thôi tôi đưa cậu về "
Triệu Kha Nguyệt lên tiếng
"Cảm ơn cậu"
"Hả? Vì điều gì?" Tống Thịnh Nam bối rối không hiểu tại sao Triệu Kha Nguyệt lại cảm ơn mình, vì tất cả những gì cậu làm chỉ là bôi thuốc cho cô.
Nhưng thay vì bảo cô giải thích, cậu chỉ nhún vai và mỉm cười với cô.
"Có gì đâu, tôi chỉ đang làm những gì nên làm. Hơn nữa, nhờ vậy vết thương sẽ lành nhanh hơn, vì vậy lợi ích tốt nhất của tôi là cậu sẽ sớm khỏe lại."
Triệu Kha Nguyệt giương mắt nhìn Tống Thịnh Nam, cô gật đầu: "Ừm."
****
Cả hai đi đến nhà Triệu Kha Nguyệt, Tống Thịnh Nam nhìn thấy cô đi vào nhà thì cậu mới yên tâm rời đi.
Dì Ngô hàng xóm thấy Triệu Kha Nguyệt đã về, liền đi sang nói với cô
Dì Ngô:
" Kha Nguyệt "
Triệu Kha Nguyệt:
" Dì Ngô? "
Dì Ngô lo lắng:
" ..Mẹ con khi nãy vừa bình tĩnh lại, mọi người nghĩ bà ấy ổn rồi nên mới rời đi, đột nhiên lúc sau dì qua tìm thì thấy bà ấy đang nằm bất động dưới đất, bên cạnh là lọ thuốc chuột "
" Bây giờ đang ở trong bệnh viện.."
Triệu Kha Nguyệt nghe thấy điều này, tim cô chợt thắt lại
Triệu Kha Nguyệt bắt taxi chạy một mạch đến bệnh viện
Khi Triệu Kha Nguyệt vừa đến phòng cấp cứu, bác sĩ từ trong bước ra
Triệu Kha Nguyệt:
" Bác sĩ, bà ấy sao rồi? "
Bác sĩ:
" Xin lỗi, vì bà ấy uống quá nhiều liều lượng thuốc quá cao nên không thể cứu vãn, bệnh nhân đã chết trước khi được đưa đến đây "
Triệu Kha Nguyệt nghe xong, cơ thể loạng choạng đứng không vững
Bác sĩ:
" Mong người nhà đừng quá đau buồn "
Triệu Kha Nguyệt ngồi bệt xuống đất, cô ôm mặt bắt đầu khóc lớn
Có thể Triệu Tú Anh đã hành hạ cô suốt mấy năm qua, nhưng cho dù vậy thì cô vẫn không thể trách bà ấy được, Triệu Tú Anh đối với Triệu Kha Nguyệt mà nói..bà chính là người thân quan trọng duy nhất đối với cô.
*****
Updated 79 Episodes
Comments