[ ĐN One Piece ] Gió Mang Giai Nhân Đến
3
Yoka cầm roi đi tới, rồi ngồi xổm xuống bên cạnh hai đứa nhỏ.
Cả hai đứa mặt mũi tèm lem nước mặt và đất cát, bần thỉu vô cùng, một đứa khóc thảm thiết đã ngất đi từ lâu, đứa còn lại thì che mặt khóc không thành tiếng.
Yoka cúi sát lại, nghe được đứa nhóc đó lầm bầm.
Doflamingo
Phụ thân ơi, đây là lần đầu tiên con biết đau..
Doflamingo
Lần đầu tiên con biết đói bụng..
Sau một lúc nó cũng không thể chịu nổi cơn đau đớn nữa mà ngất đi.
Yoka trầm mặc một hồi, lưỡng lự một lúc cũng không quyết định được, khuôn mặt lạnh tanh hiếm khi nhìn ra được vẻ bối rối.
Nhưng cuối cùng cũng đem chút ít tình người còn sót lại của mình ra, đem chúng về chỗ mình sống.
Nơi Yoka sống là một dinh thự nằm ở sâu trong núi.
Cô đem hai đưa nhỏ vào một căn phòng, đặt chúng lên giường, sau đó tự thân chữa trị vết thương, băng bó cho chúng.
Xong xuôi cô lại đi xuống bếp nấu ít cháo, chờ chúng tỉnh lại sẽ ăn.
Có lẽ chúng đã rất đói. Đói đến mức phải đi cướp, cướp không thành lại còn bị đánh.
Một ổ bánh mì đổi lại một đống thương tích, máu me be bết? Cô nên nói hai đứa nhỏ này ngu hay đám người kia tàn nhẫn đây?
Nhưng mà, dù sao cũng đã cứu, dù sai hay đúng cũng đã cứu rồi. Hôm nay tâm tình cô tốt, nên không quan tâm nguyên do sâu xa nữa.
Nấu xong thức ăn, cô đem đồ ăn lên phòng của hai đứa nhỏ đang ở.
Hiển nhiên là chưa đứa nào tỉnh cả, Yoka đặt thức ăn lên bàn, chuẩn bị quay đi.
Một âm thanh non nớt vang lên, Yoka quay lại nhìn một cái, sau đó cô thấy một trong hai đứa mở mắt.
Ánh mắt nó mông lung nhìn trần nhà, sau đó nó tròn mắt đối diện với ánh mắt của Yoka.
Cả cơ thể giật nãy một cái, tay quơ lấy gối đầu ôm vào lùi thật xa ra Yoka, nó lấp bấp.
Âm thanh tuy lấp bấp nhưng mà giống như nó dùng hết sức để lấp bấp vậy, có chút lớn, nghi hoặc mà nhìn Yoka.
Đứa còn lại nghe tiếng ồn cũng mở mắt, nhưng mắt có đeo kính râm nên Yoka cũng không biết là nó có tỉnh hay chưa.
Cho đến khi cô thấy nó ngồi dậy mới biết là đã tỉnh rồi.
Doflamingo
Sao em la lớn vậy Rosinante?
Doflamingo ngồi dậy, ánh mắt đầu tiên là nhìn một lượt căn phòng, sau đó nhìn em trai của mình. Cuối cùng theo ánh mắt của em trai thì quay qua nhìn Yoka.
Rosinante cũng không biết nên nói cái gì tiếp theo, vô cùng luống cuống nhìn anh trai mình, rồi đảo sang Yoka.
Doflamingo theo ánh mắt của Rosinante nhìn tới Yoka, mắt bỗng trợn lớn có chút sững người.
Bé gái trước mặt cậu rất đẹp, đẹp như búp bê, não bộ bỗng dưng không tìm ra được từ nào miêu tả vẻ đẹp này. Mà lúc này người đó cũng đang nhìn cậu.
Doflamingo bừng tỉnh, vẻ mặt đề phòng, chầm chậm lên tiếng.
Doflamingo
Ngươi là ai thế hả?
Hỏi xong mới lặng im nhìn Yoka, nhưng Yoka không có trả lời cậu. Ánh mắt lười biếng nhìn hai anh em họ.
Doflamingo
Sao không trả lời ta?!
Yoka tùy ý chỉ vào cổ họng mình, muốn biểu đạt là mình không thể nói chuyện.
Nhưng Doflamingo không hiểu, ánh mắt nhìn cô càng lúc càng dữ tợn.
Rosinante bên cạnh chăm chú quan sát, hình như hiểu ra được liền nói cho anh trai mình.
Rosinante
A-Anh à, hình như chị ấy không nói được..
Doflamingo nghe vậy thì sững sốt, không tin lắm nhìn Yoka hỏi lại.
Doflamingo
Ngươi không nói được?
Giây sau chỉ thấy bé gái trước mặt gật đầu một cái.
Doflamingo
Ngươi cứu bọn ta sao?
Người trước mặt lại chầm chậm gật đầu.
Doflamingo
Ngươi có mục đích g-?!
Lời chưa dứt lại bị một loạt âm thanh xấu hổ vang lên làm Doflamingo nghẹn họng, cậu quay sang nhìn em trai mình.
Rosinante cười gượng gạo, cúi mặt xấu hổ không dám ngẩng lên. Do cậu đói quá chứ bộ..
Doflamingo hít sâu một hơi, nhăn nhó nhìn em trai của mình.
Rosinante
E-Em xin lỗi tại em đói bụng quá..
Yoka đi tới đem cháo đã chuẩn bị đến cho hai đứa nhỏ, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.
Sau đó cô nhìn cả hai rồi chỉ vào thức ăn, ý bảo Doflamingo và Rosinante ăn.
Rosinante nhìn bát cháo thơm nức mũi trước mặt, rồi do dự nhìn Yoka.
Yoka chỉ nhìn lại cậu nhóc bằng ánh mắt biểu đạt sự đồng ý.
Cô biết Rosinante đang nghi ngờ hỏi là có ăn được không, vốn là chuẩn bị cho chúng mà.
Rosinante không nhịn được mà cầm thìa lên chuẩn bị ăn, lại đột ngột bị anh trai mình quát lớn.
Mắt thấy em trai sắp bị cám dỗ, Doflamingo liền la lên.
Doflamingo lại định nói gì đó, cậu vốn không tin tưởng đám người này. Ai mà biết người trước mắt tốt hay xấu, có thật sự muốn cứu bọn họ không?
Hay là do biết họ mang dòng máu kia, cứu cho vui giả vờ nhân nghĩa, sau đó lại tra tấn bọn họ chứ?
Nhưng còn chưa kịp lên tiếng cảnh báo em trai mình lại bị âm thanh do chính mình phát ra lần nữa làm nghẹn họng.
Tiếng bụng đánh trống lần này là của Doflamingo.
Yoka híp mắt, chỉ tay vào cuốn sách và cây bút trên kệ tủ trong phòng.
Cuốn sách và cây viết bay lên bất chợt không trung, sau đó cây viết quẹt vài đường lên cuốn sách.
Từng chữ một hiện ra trên mặt giấy trắng.
Sau đó cuốn sách bay lại chỗ Doflamingo.
Một dòng chữ dài hiện ra ngay trước mặt cậu.
Đọc xong dòng chữ Doflamingo ngước lên nhìn thì chẳng thấy Yoka đâu nữa. Có lẽ cô đã ra ngoài rồi.
Ánh mắt Doflamingo dừng trên cuốn sách vài giây, sau đó lại nhìn cửa phòng đã không còn bóng dáng Yoka ở đó, trầm mặc.
Comments
♥*♡∞:。.。Serein 。.。:∞♡*♥
tò mò năng lực bé nhà ta 🤭
2024-03-04
7