Chương 3

Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Hồi đó còn nghe kêu bằng anh Văn, bây giờ một tiếng cũng không nghe thấy
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
Hơ, em lớn rồi, nghĩ thông rồi
Lưu Diệu Văn nhếch mép, đúng là thằng nít quỷ, nói một câu liền cãi một câu
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Về nhà anh ở đi
Đinh Trình Hâm không nói năn gì, im lặng hồi lâu rồi mới cẩn trọng lên tiếng
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
Thôi, phiền hai bác Lưu, em tự lo được
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Cứng đầu!
Lễ tang rồi cũng kết thúc, Đinh Trình Hâm mang một sự trống rỗng trong lòng, lê thân trở về nhà
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
Con về rồi!
Đáp lại cậu là một khoảng không tĩnh lặng đến bứt rứt lòng người. Không còn tiếng à ơi của bà ngoại, tiếng tivi thời sự của ông ngoại. Tất cả đều biến mất cả rồi, cùng người biến mất cả
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
Không thể chừa cho tôi một nơi để an tâm gục ngã sao?
Đinh Trình Hâm chẳng buồn ăn nữa, cậu trở về phòng ngủ, đắp chăn rồi bật khóc nức nở. Ở nhà tang cậu không khóc, nhưng khi về đến nhà, toàn bộ sự đau đớn đều bộc phát. Hàng rào bảo vệ cứ thế mà vỡ thành tro tàn. Đinh Trình Hâm khóc ở chính cái nơi đã từng làm cậu cười. Nhưng kí ức cứ như một cuộn phim tự phát chạy trong đầu cậu. Khởi đầu thật vui vẻ, nhưng kết phim thật đau lòng. Đinh Trình Hâm cảm thấy những thứ xui xẻo nhất trên cuộc đời, ông trời đều tàn nhẫn giáng xuống cho cậu. Rốt cuộc bản thân đã làm gì sai mà thành ra như thế này? Rốt cuộc cậu đã làm gì mà khi gục ngã lại chẳng có ai để tựa vào? Một đứa trẻ chỉ mới học lớp 9, mà hết lần này đến lần khác bị vùi dập chẳng ngốc đầu lên nổi
Đinh Trình Hâm được hai bác Lưu lo học phí, nhưng chỉ đến hết năm lớp 9. Vì cậu không muốn phiền đến họ. Nên khi đỗ cấp 3 đã vội vội vàng vàng tìm một công việc làm thêm ngoài giờ. Đi học rồi đi làm, Đinh Trình Hâm ôm đi trông thấy
Căn tin
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Này, không chịu ăn à? Ốm thế?
Lưu Diệu Văn vừa ăn mì vừa tra hỏi tình hình của Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
Em đi làm, mệt nên không có thời gian ăn
Lưu Diệu Văn nghe đến đây, mỏ hỗn đã giật giật rồi. Nhưng nghĩ lại lúc bản thân mệt cũng chẳng muốn ăn nên thôi
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Qua nhà ở với anh, anh lo cho cậu
Đinh Trình Hâm vội lắc đầu từ chối, vẫn lí do cũ: ở chung với hai bác Lưu sẽ phiền họ lắm. Lưu Diệu Văn biết được cậu đang nghĩ gì liền bật cười giải thích
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Anh dọn ra ở riêng, ở chung cư, không ở cùng với ba mẹ đâu, không phải ngại
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
Nhưng mà...
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Không nhưng nhị gì hết! Tối nay dọn đồ cậu qua chỗ anh
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
Nhưng...dù gì đó cũng là nhà của ba mẹ em. Em không muốn đi
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Toàn những điều tồi tệ! Nhớ làm gì!
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
Nhưng như vậy em sẽ cảm thấy được gần mọi người hơn, kỉ niệm cũng rất đẹp. Hơn nữa còn phải dọn nhà, không thì bụi bám bẩn lắm
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Được rồi, cậu vẫn phải dọn sang ở với anh
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
Hả...?
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Hả gì mà hả? Cuối tuần anh cho cậu về nhà. Yên tâm, anh Văn đây chủ yếu là lo cậu ăn không ngon ngủ không yên thôi
Đinh Trình Hâm nghe xong thì bật cười khanh khách, nuông chiều là thế đấy
Cứ thế buổi tối, sau khi làm việc xong, Đinh Trình Hâm trở về nhà gom một ít đồ rồi sang chung cư Lưu Diệu Văn
Cốc cốc cốc!
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
Lưu Diệu Văn!
...
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
Lưu! Diệu! Văn!
Cạch!
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Yo, gọi họ tên anh luôn sao?
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
Dám chứ sao không? Đã đi làm mệt còn gặp anh dây thun nữa
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Xin lỗi, anh bận skincare. Vào ăn đi, anh nấu cho cậu rồi đấy
Đinh Trình Hâm đưa balo cho Lưu Diệu Văn, đi vào rửa tay rồi lấy bát đũa ăn. Vì đói nên cậu ăn rất ngon miệng
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Ngon không?
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
Không ngon bằng bà và mẹ em nấu
Đinh Trình Hâm vừa nhai vừa đáp. Lưu Diệu Văn xịt keo tại chỗ, muốn nổi đoá lên
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Làm cho ăn còn chê
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
Em đâu có chê, chỉ là không ngon bằng bà và mẹ em làm thôi
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
Aygu, nói xong nhớ họ quá
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Mồm với chả mép, tiếp xúc với xã hội sớm nên khôn ra rồi, về cãi lại anh cơ đấy
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
Không dám ạ
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
Mà này, sao nhà có thì không ở, lại mua chung cư ở riêng vậy?
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Anh chẳng qua là muốn tự lập, anh thấy anh cũng lớn rồi, không thể làm gánh nặng mãi được
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
Vậy tiền chung cư ai trả đấy?
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Haha, ba mẹ của anh
Nghe Lưu Diệu Văn cười thì sảng khoái lắm, nhưng nghe đến câu trả lời thì người cười lại là Đinh Trình Hâm
Nhưng thật ra Đinh Trình Hâm đâu biết Lưu Diệu Văn vì cậu mà đấu khẩu với ba mẹ chỉ để ra ở riêng. Vì muốn Đinh Trình Hâm ở cùng để dễ dàng lo cho cậu, nhưng cậu lại ngại ở chung phiền hai bác Lưu
"tự dưng khi không lại muốn ra ở riêng? Nhà có thì không ở, đòi dọn ra chung cư"
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Con muốn tự lập sớm!

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play