Nắng Vàng Cuối Thu [LHMS+BĐVN]
Nicolas x Harry
Lớp học ma sói phần bảy đã kết thúc bằng cái chết của Ma cà rồng Đại dương cầm - Darwin, cùng theo kẻ nắm giữ lá bài - Harry.
Sau khi lớp học kết thúc, Jaki đã khuyên nhủ Harry, ngọn lửa hận thù cũng dần nguôi ngoai. Thế nhưng, thù giết cha giết mẹ thì làm sao có thể bỏ qua đây?
Cậu hận, hận cái gia đình đã hại chết cha cậu, ép chết mẹ cậu!
Nhưng gánh nặng tội lỗi khi muốn trả thù một người vô tội luôn canh cánh trong lòng Harry. Cái tên bệnh hoạn - Nicolas đó, cậu vừa hận hắn ta, vừa không thể nào ghét được.
Là quản gia riêng của hắn, hơn ai hết cậu biết rõ về bệnh tình của Nicolas. Có lẽ do công tác điều trị tốt nên số lần phát bệnh trong ngày đã giảm đi đáng kể. Không những thế, hắn còn đối với Harry rất tốt.
Harry
Haiz.... *Mình thật sự... Cực kì ghét hắn, thậm chí là hận. Nhưng cảm giác tội lỗi này là sao chứ!* /Thở dài, gương mặt tỏ vẻ bực bội/
Nicolas vừa vặn đi ngang qua ngay lúc cậu bày ra vẻ mặt nhăn nhó kia. Thấy thế, hắn nhanh chóng đi đến kế bên Harry.
Nicolas
Sao thế? Khó chịu ở đâu à?
Là vậy đấy. Cứ vào lúc hắn tỉnh táo, Nicolas luôn luôn dịu dàng với cậu, sẽ luôn quan tâm, lo lắng cho cậu. Cứ như thể vị thế của hai người bị hoán đổi vậy.
Harry
À, dạ vâng... Không có gì đâu! Tôi vẫn ổn ạ! Cảm ơn cậu chủ đã quan tâm tôi! /Giật mình đứng dậy, sau đó nở một nụ cười giả dối/
Nicolas
Thật chứ? /Nhìn chằm chằm vào Harry, với ánh mắt nghi ngờ/
Harry
Thật mà ạ! /Mỉm cười/
Nicolas nhìn Harry vài giây rồi đưa tay lên véo đôi má mềm mại của cậu. Qua góc nhìn của Harry có thể thấy rõ hắn đang cau mày, có vẻ không vui.
Harry
Có... Có chuyện gì sao thưa cậu chủ? *Tên này uống thuốc chưa vậy?* /Bắt đầu hoang mang/
Nicolas
... Không có gì. Đến giờ uống thuốc rồi, ta đi đây. /Bỏ tay ra khỏi mặt của Harry/
Harry
A? Cậu chủ đợi tôi với! /Vô thức bám theo/
Nicolas
Harry, ta có thể tự lo cho bản thân mình rồi mà. Cậu không cần phải đi theo ta suốt đâu. /Môi hơi cong lên, ánh mắt hiện lên vẻ dịu dàng/
Harry
Nhưng mà, ông bà chủ...
Nicolas
Không sao, cậu không cần nghe lời họ răm rắp như vậy. Cậu là quản gia của ta chứ không phải của họ.
Harry
À... Vâng ạ.... Nhưng mà, để cho chắc thì tôi sẽ đi theo cậu chủ! /Suy nghĩ một hồi vẫn quay lại đáp án cũ/
Hắn thấy cậu quyết tâm như vậy thì cũng hết cách, đành để cậu đi theo. Việc này làm hắn nhớ đến quãng thời gian lúc trước khi bản thân vẫn còn bệnh nặng. Chà, khi đó Harry đã phải cực khổ biết bao nhiêu.
Việc này cũng làm tăng thêm tội lỗi trong lòng Nicolas. Hắn nợ gia đình cậu quá nhiều. Ba mẹ hắn nợ ba mẹ Harry, hắn nợ ba mẹ cậu, và nợ cả cậu. Cả thời niên thiếu của Harry chỉ quay quanh hắn, chưa từng có cơ hội khám phá thế giới.
Nhiều lúc hắn nghĩ, nếu bản thân không tồn tại thì cuộc đời của người con trai ấy sẽ tốt đẹp biết bao nhiêu. Sẽ hạnh phúc bên cha mẹ, có nhiều bạn bè, tự do như cánh chim trên bầu trời, hoàn toàn trái ngược với cảnh bị giam lỏng bây giờ.
Harry
*Sớm thôi, tên Nicolas đó cũng sẽ vứt bỏ mình...* /Rũ mắt/
Harry biết rằng, khi căn bệnh của Nicolas được chữa khỏi hoàn toàn thì cũng là lúc cậu mất hết giá trị của mình. Harry không muốn thế. Cậu muốn cuộc sống tương lai của bản thân rộng mở, tươi đẹp hơn. Chứ không phải là một cái bóng không bao giờ có thể tỏa sáng.
Nicolas
Harry, tối nay cậu rảnh chứ? Chúng ta lén ra ngoài chơi, được không? /Thì thầm vào tai cậu/
Buổi chiều, Nicolas đột nhiên nói với Harry như thế. Ai cũng biết việc cho bệnh nhân tâm thần ra bên ngoài đã khó rồi, nên đừng nói đến việc ba mẹ Nicolas cho hắn ra ngoài vào ban đêm.
Harry
Nhưng mà, thưa cậu chủ...
Nicolas
Không sao, ba mẹ có hỏi thì ta sẽ bảo vệ cậu. Nên là đi đi nhé /Nháy mắt/
Harry
Ừm... Hầy, thôi được rồi, tôi sẽ đi ạ. /Chỉ có thể bất lực đồng ý/
Chín giờ tối, khi cả biệt thự đã chìm vào màn đêm thăm thẳm, hai bóng dáng nhỏ bé rón rén đi ra từ phía sau khu vườn. Ánh trăng đêm nay thật sáng, tựa như rọi sáng con đường cho hai bạn nhỏ ấy. Rời bỏ nơi chứa toàn hận thù và tội lỗi, đặt chân đến thế giới mới. Nơi nhộn nhịp đầy ắp tiếng ồn và lấp lánh ánh đèn điện.
Harry
Chà, cậu chủ nhìn kìa! Đó là Hội chợ đêm đấy! /Đang nắm lấy tay của Nicolas, chỉ vào cổng Hội chợ/
Nicolas
Vậy sao! Trông vui đấy! Chúng ta vào thử xem /Có hứng thú/
Cả hai ghé lại một quầy thức ăn. Lúc trốn ra ngoài hắn có "tiện tay" lấy đi ví tiền của ba hắn. Chà, hắn không lo lắng về việc này lắm bởi đối với cha hắn thì số tiền nhỏ này cũng không là gì.
Harry
Ở đây có nhiều món hấp dẫn quá! Xiên thịt nướng, xiên rau củ nướng này! /Mắt lấp lánh lên khi thấy đồ ăn, dường như mọi buồn phiền đã biến mất/
Nicolas
Vậy thì mua đi, mỗi loại một cái /Mỉm cười khi thấy vẻ vô tư của cậu/
Nicolas
À, Harry, Cậu có muốn tô tượng không? Ta nghe nói tô tượng có thể giảm căng thẳng /Vành tai hơi đỏ, mắt cũng có vẻ lảng tránh/
Harry
Vậy hả? Tôi cũng chưa tô tượng bao giờ! Chúng ta đi thôi cậu chủ! /Háo hức đi tìm quầy tô tượng/
Cuối cùng thì cũng tìm được chỗ tô tượng. Harry thì chăm chú vào những bức tượng thạch cao trắng tinh, từng bước từng bước đắp màu để cho ra thành phẩm đẹp. Còn thành phẩm của Nicolas thì... Xấu quắc.
Harry
Haha... Con tượng của cậu chủ lạ thật đấy! /Cười thành tiếng khi thấy đống bầy hầy mà Nicolas tạo ra/
Nicolas
Được rồi, đi về thôi! Tô tượng chẳng có gì thú vị cả /Bĩu môi/
Harry
Vậy... Tôi xin phép được mang con tượng này về nhé cậu? /Nhìn bức tượng hình gấu đang đội vương miệng bé xinh mà bản thân vừa tô xong một cách tiếc nuối/
Nicolas
Tất nhiên là được rồi. Cậu hỏi gì lạ vậy /Giọng nói giống như đang dung túng cho cậu/
Hai bạn trẻ kết thúc buổi trốn đi chơi đêm bằng một con tượng dễ thương và một con tượng xấu ma chê quỷ hờn.
Harry
Cậu chủ sao thế? *Hay là lại đến giờ uống thuốc rồi? Không đúng, giờ này thì hắn không cần uống thuốc mà?*
Nicolas
Không, không sao... /Đỏ mặt/
Tay của cậu vẫn luôn nắm chặt lấy tay của hắn từ lúc ra khỏi nhà cho đến bây giờ. Mặc dù biết cậu lo rằng hắn sẽ bị lạc, nhưng cảm giác tê dại từ những đầu ngón tay liên tục truyền đến não bộ. Và rồi, việc đó khiến gương mặt của Nicolas đỏ lên trông như quả cà chua.
Cậu cũng ậm ừ mà đi tiếp. Gió đêm nay không lạnh mấy, hai người đi sát bên thì vẫn đủ để sưởi ấm lẫn nhau.
Nicolas
Ừm... Cậu đã thấy đỡ hơn chưa? /Ngoảnh mặt đi chỗ khác, hỏi nhỏ/
Nicolas
Dạo này tôi thấy cậu luôn có vẻ căng thẳng nên hôm nay mới rủ cậu ra ngoài chơi. Cậu thấy đỡ căng thẳng hơn chưa, Harry?
Harry
Ừm, vâng, đêm nay rất vui ạ /Mỉm cười/
Đó là một trong những lần hiếm hoi mà Harry trao tặng nụ cười thật lòng cho hắn. Cảm giác hận thù đối với ba mẹ của Nicolas là thật, cảm giác ghét bỏ hắn là thật, và cảm giác con tim rung động loạn xạ này chắc chắn cũng là thật. Cậu vừa hận hắn, vừa yêu hắn đến nhường nào.
"Trăng đêm nay đẹp thật nhỉ"
"Và gió cũng thật dịu dàng"
...
Dạo này thèm s🐸 cặp này mà ít hàng quá
Comments
Francesca
Ảnh quê nên ảnh đòi đi về ạ🤡
2025-01-26
0